Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 49: Nhỏ giọng một chút


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 49: Nhỏ giọng một chút

Hơi thở lưu chuyển, phân không rõ là của Lý Quân hay là Khương Hành, nhưng tóm lại là do hai người kết hợp mà sinh ra.

Không biết từ lúc nào, hai tay Lý Quân đã vòng qua bờ vai của Khương Hành, mà hai tay  Khương Hành lúc này cũng đặt lên eo Lý Quân, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Vào lúc này, đầu óc  Khương Hành lại cực kỳ thanh tỉnh, hôn qua một cái, hắn dán vào môi Lý Quân nói: “Anh cảm thấy cần phải một lần nữa mới có thể nhớ ra.”

Lý Quân hơi hơi thở dốc, thấp giọng nói: “Vội gì chứ, hiện tại em còn đang bị cảm, sẽ lây bệnh.”

Khương Hành đòi hỏi phúc lợi cho bản thân: “Vậy một ngày hai lần?”

Lý Quân cười cười nói: “Nhiều nhất một ngày một lần.”

Khương Hành cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, một lần thì một lần.

Lúc này hắn cũng biết Lý Quân cảm mạo sẽ khó chịu, nhưng mà hai tay của hắn cũng không buông ra, vẫn ôm lấy anh, cổ họng Lý Quân có chút ngứa lại bắt đầu ho nhẹ, cằm đặt lên đầu vai Khương Hành,  Khương Hành khé vuốt sống lưng anh.

Khương Hành: “Như này có tốt hơn chút nào không?”

Lý Quân hít vào một hơi thật sâu: “Có.”

Trong phòng tắm không lắp camera, nhưng bọn họ cũng không thể ở lâu quá.

Khương Hành ôm Lý Quân trong chốc lát, tới khi hô hấp của anh vững vàng trở lại mới buông anh ra: “Em đã bị ồm mà còn….”

Lý Quân cười hỏi lại hắn: “Là em chủ động à?”

Khương Hành thừa nhận là hắn hạ miệng trước, nhưng là do Lý Quân câu dẫn hắn trước, loại sự tình này sao có thể phân chia rõ ai trước ai sau chứ.

Khương Hành đành phải chưa đã thèm nói: “Đúng vậy, là do anh, hiện tại vòi sen của em cũng sửa được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ, không có chút tự giác là người bệnh tí nào cả.”

Lý Quân lại hôn lên má hắn: “Phải quý trọng những ngày hiện tại.”

Khương Hành hồ nghi mà nhìn anh: “Hả?”

Lý Quân thấy hắn chưa hiểu ra vấn đề nói: “Về sau không có kích thích như vậy đâu.”

Khương Hành: “……” Cho nên đây là ám chỉ anh cần phải tới vài lần sao?

Lý Quân gắn lại micro, kéo ra một chút khoảng cách với hắn, chỉ chỉ mic nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, miễn cho bọn họ lại nhớ mà hỏi anh trong  phỏng vấn riêng.”

Khương Hành: “Có lẽ đã nhớ kỹ rồi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Quân,  Khương Hành ra khỏi phòng tắm, ngồi trở lại trên ghế, nhìn chằm chằm vào sách, nhưng cũng không biết bên trên viết cái gì, trong đầu còn đang hồi tưởng lại màn hôn nhau cũng không kịch liệt lắm vừa rồi.

Môi Lý Quân rất mềm.

Giọng nói của Lý Quẩn ất mềm.

Thân thể Lý Quân cũng rất mềm.

Đương nhiên, cái mềm này cũng không phải mềm của kẹo bông, mà là mỗi một chỗ đều chọc trúng vào chỗ mềm của  Khương Hành, hận không thể chết chìm trong sự mềm mại của anh, người tốt như vậy cư nhiên là bạn trai hắn, may mà hắn nhớ ra một chút ký ức, nếu không sẽ hối hận biết nhường nào khi bỏ qua một người như vậy.

Càng muốn mệnh là đã bị ốm còn muốn chăm sóc hắn, thật là chưa thấy qua người nào khiến người đau lòng như vậy.

Khương Hành càng nghĩ càng cảm thấy ngọt ngào, trái tim thình thịch nhảy lên, lại là một ngày hạnh phúc mỹ mãn.


Tận đến khi Lý Quân tắm rửa xong đi ra,  Khương Hành còn đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt mà phát ngốc, ngón tay không ngừng miết miết viền sách, góc sách bị hắn miễn ra một độ cong, từ cuốn sách mới lập tức mất đi vẻ ngoài sạch sẽ vốn có của nó.

Lý Quân thuận tiện sấy khô đầu tóc, hiện tại thuốc mới ngấm, bắt đầu mệt rã rời.

Khương Hành chờ anh sấy khô tóc xong, liền hỏi anh: “Buổi sáng ngày mai mấy giờ đi bệnh viện?”

Lý Quân: “Đi sớm một chút thì tốt hơn, trên đường cũng không đông xe cộ.”

Khương Hành: “Vậy anh đi cùng em.”

Lý Quân quyết đoán cự tuyệt: “Không được.” Nếu lại đi bệnh viện với anh, chẳng khác nào bỏ bê công việc, rốt cuộc Khương Hành có bao nhiêu không muốn ở cùng với những người khác trong khách sạn chứ.

“Anh cứ ở khách sạn đi, em thấy ao nước của Hạt Cát còn chưa làm xong, ngày mai anh còn phải coi rắng nó đấy.”

Là như vậy không sai, Vương đạo diễn cũng nói với hắn như vậy, giống như là sợ hắn chạy mất ấy, nhưng mà muốn chăm sóc bạn trai bị ốm thì có gì sai sao?

Giãy giụa một lát,  Khương Hành liền đồng ý ở lại khách sạn chờ Lý Quân về: “Được rồi.”

Ngày mai bảo Tiểu Tề đi theo, Tiểu Tề cũng làm việc ở công ty được hơn ba năm, là một người có trách nhiệm, để hắn đi theo bản thân mình cũng yên tâm, còn có thể tùy thời để hắn báo cáo tình huống của Lý Quân ở bệnh viện.

Lý Quân lại nói: “Lúc em về có gặp qua trợ lý mới của em.” Không có trợ lý còn có người của chương trình nữa mà.

Khuyên can mãi Lý Quân mới khiến Khương Hành rời đi, lấy cớ bản thân muốn nghỉ ngơi đuổi hắn ra khỏi phòng.

Nếu cứ tiếp tục, toàn bộ người của tổ tiết mục đều biết  Khương Hành nhìn Lý Quân với cặp mắt khác xưa, một hai phải mỗi ngày cùng anh dính một chỗ ở bên nhau không rời.

Khương Hành cũng không nói với anh hắn rốt cuộc là nghĩ ra cái gì, chắc chắn là không chỉ có đám phế liệu rỉ sét kia thôi, nhưng cũng chỉ là khói bom mà thôi.

Nói ngủ ngon với Lý Quân,  Khương Hành chuyển ra đại sảnh, mấy người Cung Tử Bội còn đang tán gẫu hết sức vui vẻ với hai vị khách mới tới, nhưng hiển nhiên đã không còn vẻ hưng phấn và kích động như lúc mới gặp.

Cung Tử Bọi bày ra bánh quy và kẹo cô làm vào ban ngày, chia sẻ với mọi người.

Thấy  Khương Hành ra, Cung Tử Bội cười hỏi hắn: “Khương lão sư, ăn chút bánh quy không?”

Khương Hành nói: “Không, mọi người ăn đi.”

Bạch Hiểu Dung không rõ đầu đuôi câu chuyện nhỏ giọng nói với Hà Uyển Tinh: “Uyển Tinh, Khương Lão sư cũng thật tốt bụng, có người bị ốm, anh ấy cũng chăm sóc như vậy, thật là một người đàn ông không tồi.””

Hà Uyển Tinh mới vừa căn được miếng bánh cực kỳ đồng tình nhìn người chị em tốt này, nhắc nhở cô: “Khương lão sư là người khá tốt, nhưng chăm sóc người bệnh ấy à, đối tượng nếu là anh Quân, hắn chắc chắn sẽ tích cực hơn.”

Bạch Hiểu Dung  nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô: “Sao?”

Hà Uyển Tinh: “Không có gì, dù sao cậu họ Bạch, không phải họ Lý, không quan hệ gì, không hiểu cũng không sao.””

Bạch Hiểu Dung: “Sao cậu lại trả lời có lệ như vậy?”

Hà Uyển Tinh: “Gấp cái gì, qua ngày mai cậu sẽ biết lời nhắc nhở của tôi dự tính trước cỡ nào, cậu sẽ phải cảm ơn tôi.” Cô gái ngốc, thần tượng của cậu không “tốt đẹp”” như trong tưởng tượng của cậu đâu.

Bạch Hiểu Dung: “……” Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết, tôi nghe là được.

Vương đạo diễn nghe xong cuộc đối thoại của hai cô gái, rất tán thành, họ Lý cũng không đủ, còn phải tên Lý Quân, vẻ ngoài trắng trẻo non nớt đặc biệt thanh tú dễ nhìn, hành vi cử chỉ thân sĩ, nói chuyện cực kỳ dịu dàng, tươi cười ấm áp, tốt nhất là còn có một tay nghề nấu nướng tuyệt hảo, khiến dạ dày của Khương lão sư bị tóm gọn.

Hai vị minh tinh trụ khách cũng bôn ba một ngày mới tới khách sạn, Khương Hành dựa vào lý do bọn họ đã mệt mỏi, nhắc nhở bọn họ đi nghỉ ngơi, mọi người cũng không có ý kiến, cũn sắp đến thời gian nghỉ ngơi chương trình quy định, không sớm đi nghỉ còn đợi đến lúc nào.


Khương Hành trước khi ngủ lại mở cửa sổ nhìn sang phòng bên cạnh, đèn đã tắt, cũng không nghe thấy tiếng ho, hẳn là sau khi uống thuốc nghỉ ngơi cũng khá ổn, hi vọng Lý Quân có một giấc mơ đẹp.

Khương Hành lướt di động một lát liền lên giường nằm.

Muốn nói rốt cuộc hắn nhớ ra điều gì, thật đúng là không biết phải nói với Lý Quân như thế nào, hắn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Vì cái hắn nhớ ra không phải là cuộc sống hàng ngày không biết xấu hổ của bọn họ khi ở bên nhau, cũng không phải quá trình ai theo đuổi ai, mà là một đoạn ký ức hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, toàn bộ quá trình hắn không có bất cứ chút tham dự nào.

Trong ký ức, Lý Quân và một người đàn ông mà hắn không nhìn thấy rõ diện mạo nhiệt tình ôm nhau, hai người vừa nói vừa cười đi vào một khách sạn, hai giờ sau, hai người mới từ khách sạn đi ra. 

Vô luận là người nào, khi thấy bạn trai đi vào khách sạn với một người đàn ông khác đều sẽ nghĩ nhiều, cũng sẽ lập tức tiến lên hỏi rõ tình huống, đây là điều mà  Khương Hành rối rắm.

Bọn họ vào khách sạn hai tiếng đồng hồ làm gì  Khương Hành không biết, nhưng hắn cảm thấy có chút khổ sở, vì sau khi Lý Quân từ khách sạn đi ra, liền đi hẹn hò với hắn, hơn nữa cũng không nói cho hắn chuyện anh vào khách sạn hai tiếng đồng hồ với người ta, trong lòng  Khương Hành có thắc mắc nhưng cũng không lập tức hỏi Lý Quân người hẹn hò cùng anh rốt cuộc là ai.

Nhưng chờ tới khi hắn muốn hỏi, ký ức đột nhiên im bặt, sau đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ.

Ngoại trừ điều này ra, những ký ức khác đều là quá trình bọn họ ở chung, các loại ân ái ở nhà, rất ngọt ngào, rất ấm áp, nhưng đột nhiên cắm vào một đoạn ký ức khiến người cực kỳ xoắn xuýt, đoạn tình cảm này của hắn rốt cuộc đã trải qua khúc chiết gì? Tại sao ký ức yêu đương lại cùng xuất hiện với ký ức khiến người buồn rầu, đây không phải khiến người cực kỳ dễ dàng rơi vào rối rắm như hắn phiền não sao?

Lý Quân có phải thật sự có chuyện gì lén dối gạt mình hay không, mà điều này lại có liên quan tới việc hắn mất trí nhớ?

Vì đã xảy ra chuyện hiểu lầm về Chu Quỳnh Ngọc,  Khương Hành không dám có kết luận lung tung nữa, có lẽ đó là bạn của Lý Quân, mà mình chẳng qua là quên mất chuyện này mà thôi, không thể suy đoán linh tinh, miễn cho xảy ra hiểu lầm không cần thiết, chờ tới khi hắn nhớ ra nhiều hơn có lẽ sẽ biết là chuyện gì xảy ra, Lý Quân cũng sẽ không chạy, không vần vội vã nhất thời.

Quan hệ của hai người chắc chắn là việc ván đã đóng thuyền, chỉ cần hắn dựa theo bác sĩ căn dặn uống thuốc, lại tĩnh dưỡng cẩn thận là có thể khôi phục.

Từng vấn đề đều bị  Khương Hành tạm thời ngăn lại, chờ tới khi hắn thật sự nhịn không nổi nữa lại trò chuyện với Lý Quân là được, từ trước tới giờ Lý Quân không muốn giấu giếm hắn điều gì, ngay cả hắn cũng muốn nỗ lực một phen mà thôi, không thể đem tất cả phiền não đều đổ lên người Lý Quân được.

Đêm hôm qua nghỉ ngơi không đủ, buổi tối hôm nay tuy trong lòng Khương Hành chất đầy sự tình, nhưng cũng rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, cũng mệt rồi.

Lại là một buổi sáng ánh nắng tươi sáng, sau khi  Khương Hành tỉnh dậy, di động thêm một tin nhắn.

[Tiểu Quân: Em đi bệnh viện.]

[ Khương Hành: Anh hiện tại đã rời giường.]

[Tiểu Quân: Còn chưa tới bệnh viện, đoạn đường vào nội thanh có chút tắc, gặp phải giờ cao điểm.]

[ Khương Hành: Được, nhớ bảo Tiểu Tề mua bữa sáng cho em nhé.]

[Tiểu Quân: Biết rồi, anh cũng đừng ghét bỏ bữa sáng kiểu tây của chị Bội, cô ấy làm rất tốt.]

[ Khương Hành: Vậy em mau tốt lên đi.] Sau đó hắn liền có thể ăn đồ tốt nhất.

[Tiểu Quân: Ừ, anh rời giường đi, nếu thật sự không muốn ăn cơm tây…]

[ Khương Hành: Thì sao? ] cho rằng sẽ có kinh hỉ.

[ Tiểu Quan: Không sao, nhịn đói. ]

[ Khương Hành:…… Anh ăn. ] Lý Quân vẫn là Lý Quân, dù bị bệnh vẫn thích trêu chọc hắn.

Khi Lý Quân tới bệnh viện, Khương Hành vẫn ngoan ngoãn bò dậy.


Hôm nay chị Bội không làm bữa sáng mà là Hà Uyển Tinh và Bạch Hiểu Dung mới tới vào trong thôn mua, Bạch Hiểu Dung cũng là một người không thể xuống bếp, so với việc vào bếp hỗ trợ, cô có lẽ càng thích dùng biện pháp mua để giải quyết vấn đề trước mắt, cô cũng là khách nhân, cho nên không cần để ý những thứ này.

Khi Khương Hành đang suy xét ăn chút gì đó, Lý Quân đã dùng xong bữa sáng, đang truyền nước, ngồi đối diện anh là trợ lý mới – Dư Thần, người trẻ tuổi vừa thấy anh liền tươi cười đầy mặt.

Lý Quân tùy ý hoi vài câu về hoàn cảnh gia đình cậu, sau đó không chút để ý nói: “Dư Thần, có phải trước kia tôi đã gặp qua cậu ở đâu rồi phải không?”

Dư Thần hơi sửng sốt một chút, gãi gãi đầu: “A? Anh Quân, hai chung ta chưa từng gặp qua trước kia, chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên vào tối hôm qua.”

Lý Quân nói: “Có lẽ là tôi nhớ lầm.”

Anh thực sự cảm thấy đã gặp qua Dư Thần ở đâu đó, chỉ là thỉnh thoảng ho khan ngắt đứt suy nghĩ của anh, tạm thời không thèm nghĩ nữa, sẽ có một lúc nào đó nhớ ra cậu ta là ai, Lý Quân sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi một người, nhưng Dư Thần cho anh cảm giác chính là có chút quen mắt, trước kia bọn họ hình như đã gặp qua ở đâu. Nhưng mà, trong một chốc lát cũng không nghĩ ra, đại khái bị lây bệnh ngu đần của Khương Hành rồi.

Lý Quân truyền nước xong, thời gian một buổi sáng liền trôi qua, khi trở lại khách sạn đại khái tâm 11 giờ, cũng không chậm trễ tiến độ quay chụp.

Ao nhỏ ở vườn sau đã chỉnh ra hình ra dáng, khi Lý Quân xuất hiện liền thấy Khương Hành ngồi xổm ở cạnh ao nước xếp đá cuội.

Lý Quân đi lên trước hỏi hắn: “Là hôm nay tìm ở trong sông à?”

Khương Hành gật đầu: “Ừ, buổi sáng Tiểu Chu và Tiểu Thiệu đi nhặt về.”

Đã từng bị nã ở sống một lần, tổ tiết mục không dám để Khương Hành đi lần nữa, chỉ sợ lại hôn mê ngã thêm lần nữa, đụng chạm sứt mẻ gì đó thì không được, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này, không bằng trực tiếp giao nhiệm vụ cho Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh, hai người bọn họ quan hệ cũng không tệ lắm, còn hai người phối hợp với nhau như thế nào cũng không biết.

Lúc này mặt trời đã treo cao, Khương Hành thấy Lý Quân muốn tới hỗ trợ, vội vàng ngăn lại: “Em quay vào đi, nơi này không cần em hỗ trợ.”

Lý Quân gật đầu, cũng không bận gì, anh lại đi tìm Hạt Cát, phát hiện nó không ở: “Hạt Cát đi đâu rồi?”

Khương Hành: “Trong nhà, anh thấy trời nắng to, đem nó bỏ vào đấy.”

Lý Quân cười nói: “Tốt.” Khương Hành ngoài miệng luôn nói muốn ăn nó, nhưng vẫn rất quan tâm tới sự sống chết của nó nha, điển hình khẩu thị tâm phi.

Khương Hành không biết Lý Quân đang cười cái gì, cứ cảm thấy anh là đang cười mình.

Lý Quân: “Em đi vào bếp xem một chút.”

Liên tục chiến đấu ở các chiến trường trong bếp, Lý Quân phát hiện bên trong có bốn cô gái, Cung Tử Bội đang thể nghiệm lạc thú làm giáo viên, chỉ đạo ba người Lương Chỉ Duyên làm rau trộn rong biển như thế nào.

Lý Quân hỏi các cô: “Có cần tôi giúp gì không?”

Hà Uyển Tinh vẫy vẫy tay với anh: “Anh Quân, anh tốt hơn chút nào chưa?”

Cung Tử Bội nói: “Cậu muốn giúp cũng không giúp được, không có chỗ cho cậu.”

Lý Quân: “Được rồi, xem ra có chị Bội ở đây, tôi liền có thể an tâm hỗn ăn hỗn uống rồi.”

Cung Tử Bội cười anh: “Bát vẫn phải rửa.”

Lý Quân: “Không thành vấn đề, tôi rửa bát.”

Nhóm khách mời của khách sạn đột nhiên trở nên hài hòa như vậy thật đúng là không quen, tuần đầu tiên mọi người còn chưa quen thuộc, còn nháo ra không ít tranh đấu gay gắt về mấy việc vô nghĩa, tuần thứ hai mọi người đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu của nơi này, sinh hoạt bình thường cũng dễ dàng khiến người càng thêm bình thản.

Lý Quân dạo qua một vòng cũng không tìm được việc để làm, đành phải tìm một chậu nước, đựng đầy nước, đem Hạt Cát bỏ vào, để nó luyện tập bơi lội một chút, cảm nhận một chút mát mẻ  trong ngày hè.

Hạt Cát bơi cũng không tệ lắm, còn rất nguyện ý chơi cùng với Lý Quân.

Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh ở bờ sô tìm cục đá, lại đến siêu thị mua sắm, nhiệm vụ hoàn thành trở về liền nhìn thấy Lý Quân ngồi xổm ở vườn sau chơi với vịt, Thiệu Hoành Thịnh không quen biết Lý Quân, đương nhiên cũng không có ai nói cho hắn quan hệ ái muội giữa anh với Khương Hành, thấy Lý Quân không làm việc đàng hoàng liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Một diễn viên tuyến 18, lấy cớ bị ốm, lười biếng không làm việc cũng được sao?

Chỉ có thể cảm thán tổ tiết mục thật rộng rãi.

Đang nghĩ ngợi, Khương Hành rửa sạch tay đã đi tới, hắn nhìn thấy ghét bỏ trong mắt Thiệu Hoành Thịnh với Lý Quân, không khỏi không vui trong lòng, người này làm sao cũng không biết che dấu cảm xúc của mình thế, Tiểu Quân nhà hắn cũng không đắc tội ai mà.


Khương Hành nói với Lý Quân: “Cả hai về phòng đi, đừng ở bên ngoài phơi nắng.” Hắn là đang nói tới Lý Quân và vịt con.

LÝ Quân cũng không ngẩng đầu: “Biết rồi.”

Thiệu Hoành Thịnh: “…..” Khương lão sư cũng rộng rãi như vậy sao?

Chu Quỳnh Ngọc biết một chút, đối với bạn học cũ chỉ có thể giữ thái độ quan tâm: “Ngày mai còn đi tiêm không?”

Lý Quân nói với hắn không cần, sau đó bưng lên chậu nước cùng vịt con về phòng.

Thiệu Hoành Thịnh nhìn đến vẻ mặt mê mang, vì sao mọi người lại đối với diễn viên tuyến 18 này tốt như vậy?

Một buổi sáng liền như vậy trôi qua, sau khi tổ tiết mục phái nhân viên thử qua ao nước, có thể trực tiếp sử dụng luôn, sau khi ăn cơm trưa, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng,  đóng góp ý kiến cho ao nước, nhìn xem mua chút cá tôm hay là gieo trồng thứ gì khác.

Khi Lý Quân ăn cơm không quá thích nói chuyện, cũng không tham dự vào, hôm nay anh cảm nhận được rất nhiều ý tốt, tâm tình cũng không tệ lắm.

Sau giờ trưa, mọi người dậy sớm tiến vào lưu trình nghỉ trưa của bọn họ.

Hà Uyển Tinh và Bạch Hiểu Dung ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Lương Chỉ Duyên và Cung Tử Bội cùng nhau nghiên cứu thực đơn không thêm đường mới, Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh đi tới phòng tập thể thao kinh doanh, đây là thời gian phúc lợi cho fan của bọn họ.

Còn Lý Quân và Khương Hành……

Vương đạo diễn: “Hai người bọn họ đâu?”

Trong phòng không thấy bóng dáng của bọn họ, trong đại sảnh cũng không có? Phòng bếp đã dọn dẹp xong từ lâu, nhưng người thì đâu rồi?

Nhân viên công tác phụ trách nhìn chằm chằm màn hình nói: “Vừa mới nhìn thấy, hình như là đi tới nhà kho.”

Vương đạo diễn: “Đem camera trong kho hàng mở ra.”

Nhân viên công tác: “Vương đạo diện, kho hàng không  lắp camera.”

Vương đạo diễn:……

Ta CMN như này còn không hiểu liền không xứng làm đạo diễn chương trình được không?

Vương đạo diễn vỗ vỗ đầu vai nhân viên công tác: “Buổi chiều lắp cho tôi!”

Mà trong kho hàng lúc này, Khương Hành lại lần nữa tiến vào “thời kỳ khai trai” đang “ăn” đến thơm ngon ngào ngạt, đắm chìm trong việc khiến người ta không thể tự kiềm chế, quá ngọt.

Lý Quân bị Khương Hành đè ở trên tường, bị hôn thiếu chút nữa hít thở không thông!

Môi đều bị hôn đỏ, hôn vài lần, Khương Hành tìm được phương thức hôn môi chính xác, đúng là khi có cảm giác, cực kỳ nỗ lực tăng cao kỹ thuật hôn của hắn, Lý Quân thật vất vả mới tìm được khe hở, nhỏ giọng nhắc nhở Khương Hành: “Nhỏ giọng một chút, không cho dùng sức như vậy, lát nữa ra ngoài sẽ bị nhìn ra.”

Khương Hành toàn thân trên dưới đều tràn ngập hưng phấn: “Ừ, biết rồi, chúng ta tiếp tục nhé?”

Lý Quân cắn thật mạnh vào môi dưới của hắn: “….” Anh còn biết xin ý kiến em nữa?

Đã nói mỗi ngày một lần, lúc này mới mấy phút đã hôn không dưới năm lần.

………..

Tiểu kịch trường:

Khi đang tiến hành yêu đương ~~

Khương Hành: Mỗi ngày một lần đương nhiên không đủ!

Lý Quân: Vậy thì 0 lần đi [mặt lạnh nhạt]

Khương Hành:……

– ————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.