Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 38: Chống đẩy


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 38: Chống đẩy

Lời nói ra như bát nước đổ đi, nước đổ khó hốt.

Khương Hành phức tạp nhìn Trương Oánh Nghênh nện bước nhẹ nhàng mà đi lên lầu, khổ mà không nói nên lời.

Người khác thì đang nỗ lực tạo cơ hội cho hai người yêu nhau bọn họ ở bên nhau, mà một câu của hắn lại khiến cho Trương Oánh Nghênh “thể hồ quán đỉnh”, quả thực muốn đem sự tình làm hỏng, cũng không biết có bị chửi chết hay không.

Khương Hành nhìn chằm chằm camera đang chuyển động trên bàn: “”Vương đạo diễn, làm phiền cắt bỏ một đoạn vừa rồi đi.”” Hắn cũng biết khuyên hợp không khuyên ly, không thể tùy ý phán đoán kết cục cho hôn nhân của người ta.

Vương đạo diễn phía sau màn hình theo dõi: Chương trình có cậu là quý nhất, cậu còn tích chữ như vàng, một ngày mới nhả ra mấy khối vàng, chúng tôi sao có thể cắt đi, mơ tưởng. Đương nhiên, nếu có hình ảnh hay ho hơn, chúng tôi có thể suy xét cắt đoạn này đi.

Lý Quân cùng Chu Quỳnh Ngọc đi vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền phát hiện hắn đang nói với camera cái gì không rõ, sắc mặt không tốt lắm.

Cũng không phải anh cố ý đi cùng một chỗ với Chu Quỳnh Ngọc, thật không có một tí tị tì ti ý muốn tạo cp với y, nhưng vừa rồi khi y gia cố cho cây nguyệt quý, Chu Quỳnh Ngọc chủ động xuất hiện, còn giúp anh cùng nhau buộc, anh cũng không tiện từ chối, bên cạnh còn có vài người quay phim đi theo nữa.

Sau khi rửa tay xong trở về, không biết sao Chu Quỳnh Ngọc lại cố ý khoác tay lên vai anh, Lý Quân thử bỏ cánh tay y ra, nhưng hành lang quá nhỏ, hai người đi song song, căn bản không có cách nào tránh thoát y đi gần, Chu Quỳnh Ngọc thật sự xịt nhiều nước hoa trên người, ngửi đến mức mũi anh phát ngứa, quả thực muốn hắt xì.

Khi tiến vào, sắc mặt Khương Hành dành cho Lý Quân đương nhiên không tốt, ở trong mắt người khác, hắn chính là một người đàn ông trong ngoài đều cực kỳ lạnh lùng, không thể dễ dàng đắc tội, cũng không dễ dàng mà tới gần, Lý Quân dám tới gần hắn, vậy có lẽ anh là thần tiên ông trời phái xuống.

Trong lòng Chu Quỳnh Ngọc nghĩ Khương Hành không dễ tiếp xúc như vậy, Lý Quân vì sao còn muốn dính lấy hắn, có thể có được lợi ích gì từ trên người hắn chứ? So với việc hợp tác với người khó nói chuyện như Khương Hành, còn không bằng cùng y tạo cái cp, trong chương trình thêm một phen hỏa có bao nhiêu lợi chứ, cũng không biết trong đầu Lý Quân đang suy nghĩ cái gì, một chút đầu óc làm ăn cũng không có, một khối nỗ lực kiếm tiền không tốt sao?

Lý Quân có thể đoán được tâm tư của Chu Quỳnh Ngọc, nhưng anh đúng là không thích phương thức này, đây là điểm khác nhau giữa anh và Chu Quỳnh Ngọc.

Chu Quỳnh Ngọc là một người tràn đầy tâm tư công lợi, trước khi y làm bất cứ việc gì, cũng đều suy xét tới có lợi cho mình hay không, nếu không có lợi có lẽ căn bản sẽ không thấy thái độ tích cực của y.

Hiện tại là xã hội nam sắc không sai, chỉ cần xào một cái liền dễ dàng vớt tiền từ trên người fan, chương trình ngoài anh ra chính là Khương Hành, hai người bọn họ vừa lúc quen biết, lại là quan hệ bạn học, chắc chắn Chu Quỳnh Ngọc sẽ lựa chọn hợp tác với anh, chứ không phải là Khương Hành, dù sao ở các phương diện Khương Hành đều mạnh hơn y quá nhiều, quy hoạch nghề nghiệp của hai người cũng không phải ngang bằng, đương nhiên, Khương Hành cũng không có chỗ nào để người cảm thấy hắn bình dị gần gũi, cho nên, lựa chọn đầu tiên của Chu Quỳnh Ngọc phải là Lý Quân, cũng chỉ có thể là Lý Quân.

Trở lại trong nhà, động tác của Chu Quỳnh Ngọc cũng không quá dám làm càn, ở trước mặt Khương Hành hắn vẫn cố ý chú ý hình tượng của bản thân, không hi vọng bị vị tiền bối đỏ nhiều năm mà hiện tại cũng vẫn rất đỏ này hạ thấp, Lý Quân thì ngược lại với y, ở trước mặt Khương Hành anh không quá để ý hình tượng bản thân, sau khi Khương Hành mất trí nhớ, bọn họ cũng coi như là ở chung một ít thời gian, nếu để Khương Hành hiểu biết thì cũng hiểu biết tương đối rồi.

Chu Quỳnh Ngọc trước một bước gọi Khương Hành: “Khương lão sư, nhiệm vụ của chị Bội tiến triển thế nào?”

Khương Hành thầm nói Chu Quỳnh Ngọc thật là phiền phức, cái hay không nói toàn nói cái dở.

Lấy biểu hiện vừa rồi của hắn, nhiệm vụ của Cung Tử Bội có lẽ sẽ khó khăn từ trình độ ba sao lên đến năm sao. Thật lòng mà nói một câu, không phải hắn cố ý, ai bảo tên phiền phức Chu Quỳnh Ngọc này cứ quấn lấy Lý Quân không rời, giống như hai người bọn họ mới là tình lữ như hình với bóng vậy, vừa phiền phức lại vừa khiến người buồn bực.

Khương Hành có ý kiến với Chu Quỳnh Ngọc, nhưng cũng đúng là không biết Cung Tử Bội có thể đủ ngăn cơn sóng dữ hay không, cứu lại sai lầm của hắn.

Khương Hành trả lời Chu Quỳnh Ngọc: “Không nghe cô ấy phản hồi, đợi lát nữa chờ cô ấy xuống dưới có thể hỏi một chút.”

Lý Quân cũng không thèm để ý tới những điều này, mà nói với Khương Hành: “Bên ngoài sắp có mưa to, nếu chúng ta ra ngoài ăn cơm tối có lẽ phải đi sớm một chút.”

Trở lại phương thức câu thông quen thuộc với Lý Quân, trong lòng Khương Hành thoải mái hơn nhiều: “Không có vấn đề gi, chúng ta không ra ngoài ăn, đợi lát nữa sẽ có người mang tới đây.””

Tuy nói người liên hệ quán ăn là Vương đạo diễn, nhưng làm chương trình vẫn là Khương Hành, hắn và Vương đạo diễn câu thông qua mới nói như vậy.

Khách sạn người một nhiều, Lý Quân có thể giải phóng hai tay, không phải chui vào bếp, huống chi, hôm nay mọi người cùng nhau làm trà chiều, tổ tiết mục cũng không bắt họ quay chụp thêm nhiệm vụ trong phòng bếp.

Cảm giác rảnh rỗi cũng không tệ, dù sao có chút giống với làm việc và sinh hoạt của khách sạn.

Lý Quân lại chạy tới vị trí ghế dựa ở cửa sổ của mình chờ màn đêm buông xuống. Nhưng mà, anh muốn nhàn nhã, Chu Quỳnh Ngọc lại không muốn buông tha bất luận thời gian nào để chế tạo nhiệt độ, y theo Lý Quân ngồi vào vị trí trước quầy, lại bắt đầu một vòng “ký ức năm xưa.”

Bị phiền một ngày Lý Quân quyết định đứng dậy tìm việc để làm, trước khi Chu Quỳnh Ngọc mở miệng, anh đột nhiên đứng lên: “”Khương lão sư, buổi tối có muốn uống canh gà không!””

Chu quỳnh ngọc: Sao cậu lại không nghe hiểu ý tứ của tôi chứ, vội vội vàng vàng cùng Khương Hành có cái trứng gì dùng, đối phương căn bản là không để ý tới cậu!


Chu Quỳnh Ngọc cũng là tính cách càng khó càng hăng, những việc y đã nhận định vô luận người khác cự tuyệt như thế nào y cũng sẽ không đổi ý, nếu Lý Quân không nghe y, vậy tự mình nỗ lực giúp cậu ta tăng nhân khí đi, làm thế nào cũng phải để lại một cái danh tiếng trong lòng khán giả “”Chu Chu mỗi ngày đều giúp hảo cơ hữu kéo nhân khí “”, đến lúc đó chắc chắn Lý Quân sẽ mang ơn đội nghĩa với y, nghĩ thôi đã thấy sung sướng.

Khương Hành thiếu chút nữa bị Lý Quân đột nhiên lên tiếng làm giật mình, ngày thường hai người họ nói chuyện cơ bản đều không nói quá to, đều là dựa gần vào nhau nói chuyện, âm lượng vừa phải, xem ra quả nhiên Lý Quân là hướng về hắn!

Khương Hành nghĩ tới một đống nguyên liệu nấu canh trong vali của Lý Quân, hơi động lòng, trả lời nhanh chóng chưa từng có: “”Đương nhiên muốn uống canh gà.”” Hiện tại hắn không chờ mong cơm chiều đưa tới, lần trước nấu một lần canh vịt quả vải, đã khiến người vương vấn vô cùng, lúc này canh gà không biết sẽ thế nào.

Lý Quân lập tức đứng dậy, Chu Quỳnh Ngọc cũng đứng dậy theo: “Tôi tới giúp cậu.”

Lý Quân nói với y: “Không cần, cậu cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, buổi tối mọi người cùng nhau uống canh gà.” Buổi sáng anh đã nhìn qua tủ lạnh, tổ tiết mục đã bổ sung hàng cho bọn họ.

Chu Quỳnh Ngọc cảm thấy Lý Quân đúng là ngốc, y đã sắp cảm thấy mình không kéo nổi!

Khương Hành nghe thấy Lý Quân cự tuyệt Chu Quỳnh Ngọc, trong lòng sướng muốn chết, cự tuyệt rất hay, dây dây dưa dưa ra cái thể thống gì.

Trước khi Lý Quân tiến vào phòng bếp một giây, bên ngoài liền hạ mưa to tầm tã.

Lương Chỉ Duyên và Lâm Hâm Hoa ra ngoài mua hoa khi về có lẽ cũng sẽ ướt như chuột lột, nhưng điều này cũng không liên quan tới Lý Quân, anh còn đang tìm cơ hội thoát khỏi Chu Quỳnh Ngọc đây, chỉ cần có thể tránh được những chuyện nhàm chán đó anh có thể ở lì trong bếp.

Tổ tiết mục mua gà bản địa, thịt không già, cũng đủ cho anh nấu canh, cũng không cần dùng nguyên liệu nấu canh anh mang theo, dùng đồ tổ tiết mục chuẩn bị là đủ rồi.

Lý Quân quyết định nấu một nồi canh gà táo đỏ củ mài, phương thức hầm gà của mỗi người đều không giống nhau, có vài người sẽ trực tiếp trở thành một món ăn, nhưng anh nấu chỉ thuần túy là canh.

Chỉ là một món canh, hôm nay Khương Hành thật đúng là không giúp được gì, hắn liền đứng bên cạnh nhìn anh làm.

Vì mọi người đều biết tối này không phải cùng nhau chuẩn bị bữa tối, đều không tới nhà bếp và phòng ăn quá gần, không tới nên cũng không phát hiện Lý Quân và Khương Hành đang ở bên trong, còn Chu Quỳnh Ngọc, hắn đang cân nhắc làm thế nào để Lý Quân phối hợp với mình lên vài lần hot search, hắn đã nghĩ ra được vài cái bạo điểm.

Lý Quân đã quen với việc bị Khương Hành nhìn chăm chú, anh trước đem táo đỏ và cẩu kỷ ngâm trong bát nước nhỏ, lại đi găng tay xử lý củ mài.

Củ mài có chất nhớt, chỉ cần dính vào tay sẽ cực kỳ ngứa, mỗi lần đều phải đeo găng tay bảo hộ mới bắt đầu xử lý, cho đến khi thái và rửa sạch củ mài cho ra đĩa anh mới có thể tháo găng tay xuống để xử lý thịt gà.

Thịt gà rửa sạch vẫn mang theo máu loãng, da gà có mỡ, Lý Quân đem thịt gà đã chặt cho vào nước sôi đảo qua một lúc, lọc bớt mỡ đi, lại đem thịt gà bỏ vào trong nồi, như vậy canh gà nấu ra sẽ thơm ngon, cũng không nhiều dầu mỡ. Cho gà vào nồi, sau đó cho gừng đã cắt sẵn vào, cho củ mài, táo đỏ, cẩu kỷ đã ngâm lúc trước vào luôn, đổ nước vừa đủ, đậy nắp đun lên là xong.

Đây là phương thức xử lý đơn giản nhất, cũng là một loại canh mà Lý Quân thích uống, đương nhiên cũng bao gồm cả Khương Hành.

Khương Hành yên lặng ghi nhớ từng bước cho nguyên liệu nấu ăn vào của Lý Quân, cuối cùng đầu óc hắn vẫn chống không, cho dù nhớ cũng vô dụng, hắn làm theo cũng không ra hương vị đặc biệt, tươi ngon rất khác lạ của Lý Quân.

Lý Quân bật lửa lớn đun nước, trong bếp kỳ thực rất nóng, hắn nóng tới chảy cả mồ hôi, được một chút khí lạnh từ nhà ăn thổi tới.

Thấy trán Khương Hành đều đổ đầy mồ hôi còn chưa đi, Lý Quân liền hỏi hắn: “Anh không nóng à?”

Khương Hành lau lau cái trán: “Nóng.” Hắn tới bồn rửa tay rửa sạch tay rồi mới đi theo Lý Quân ra ngoài.

Từ phòng bếp đi ra chính là nhà ăn, hai người tùy ý ngồi ở trên ghế, im lặng không nói chuyện.

Bên ngoài đang cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, không khí giữa hai người lại thập phần an lành, hiếm khi hai người ở bên nhau, Lý Quân không có thời thời khắc khắc chơi xỏ Khương Hành, mà Khương Hành cũng không phải lo lắng Lý Quân đột nhiên nói ra lời kinh người.

Không khí bình yên mới qua được một vài phút, đã bị hai người ướt như chuột lột phá vỡ.

Lương Chỉ Duyên và Lâm Hâm Hoa lái xe ra ngoài mua hoa mỗi người một thân ướt sũng trở về.

Trong tay Lâm Hâm Hoa là 99 đóa hồng được bảo vệ cẩn thận.

Ba cô gái trong dàn giao hưởng từ phòng karaoke đi ra, liên tục khen mua hoa đẹp.


Có lẽ Lâm Hâm Hoa đã chuẩn bị xong mọi thứ để cầu hôn bạn gái Trương Oánh Nghênh tối nay.

Lý Quân muốn ở nhà ăn chờ canh sôi lên sau đó vặn nhỏ lửa, Khương hành do dự một lát lại đi đại sảnh, hiện tại hắn có chút chột dạ, rất sợ Trương Oánh Nghênh thật sự bị lời hắn nói mà đi lầm đường, hắn thật sự không phải là trả lời câu hỏi của cô, thậm chí hắn còn không nghe rõ nội dung cô trách móc là gì.

Nửa giờ sau, mưa bão yếu dần, bữa tối cũng đã đưa tới, dưới sự hợp tác chung sức của mọi người ăn bữa tối.

Trong bữa cơm, mùi canh gà thơm lừng bay ra từ trong phòng bếp, tất cả mọi người đều biết sau bữa cơm sẽ có canh gà để uống, đột nhiên cảm thấy bất ngờ.

Chu Quỳnh Ngọc cố gắng hết sức mà khen Lý Quân: “Quân Quân thật lợi hại, có thể uống được canh cậu nấu đời này cũng đáng.”

Hà Uyển Tinh cũng càng thêm chân thành khen ngợi Lý Quân: “”Anh Quân, hôm nay anh nấu canh gì thế? Ngửi thật thơm.”

Lý Quân mỉm cười mà đáp lại lời khen của hai người: “Canh củ mài táo đỏ cẩu kỷ, rất thích hợp với phụ nữ.”

Bọn họ tối nay có nhiều người, có lẽ mỗi người được một bát đã là không tồi, còn may tổ tiết mục có dự phòng trước, mua một cái nồi to, nếu là nồi cỡ bình thường, với phân lượng của năm sáu người, mỗi người chỉ có thể được chia nửa bát thôi.

Vì mọi người đều có việc gạt Trương Oánh Nghênh, nên trực tiếp nhảy qua thảo luận đề tài tình cảm, trong lúc nói chuyện tận lực không đề cập tới bọn họ, nhưng mà, Cung Tử Bội đưa ra tin tức phản hồi cho Khương Hành, thái độ của Trương Oánh Nghênh đối với Lâm Hâm Hoa có chút buông lỏng, tha thứ cho Lâm Hâm Hoa hẳn không thành vấn đề, còn chuyện cầu hôn này, Cung Tử Bội căn bản không muốn thử thăm dò, cô đã đi tâm sự rồi căn bản không muốn làm một bài mai nữa, làm không tốt liền phải cho người mượn cớ, chuyện tình cảm rất khó nói được rõ ràng.

Bóng tối buông xuống, trong màn mưa không nhìn rõ thứ gì, canh của Lý Quân cũng ngon.

Mỗi người đều được uống một bát canh gà ấm áp, Khương Hành có chút ghét bỏ đám khách nhân này đến đoạt canh gà của hắn, chỉ được uống một bát lớn hắn vẫn chưa đủ thỏa mãn, quyết đoán đem củ mài ăn hết luôn, vừa mềm vừa thơm.

Một nồi canh gà cứ như vậy bị giải quyết hoàn toàn, ngay cả cặn cũng không còn thừa, có thể thấy được mọi người đều là người ăn được.

Sau cơm tối, tổ tiết mục cũng không yêu cầu bọn họ nhất định phải ngồi ở đại sảnh tán gẫu nhân sinh, muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà, hôm nay trời mưa, mọi người cũng chả đi được đâu, liền có người đề nghị chơi trò chơi, được đại đa số người tán thành, không tỏ thái độ gì cũng chỉ có Khương Hành và Lý Quân, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều đã quen, có thể trực tiếp bỏ qua ý kiến của bọn họ.

Chơi trò chơi gì, tổ tiết mục đã thay bọn họ nghĩ ra rồi, là trò nói thật hay mạo hiểm, 11 người, tuyệt đối thích hợp!

Khương Hành đều có thể tưởng tượng ra Vương đạo diễn ở phía sau màn hình theo dõi lộ ra nụ cười âm trầm khủng bố.

Bọn họ được đưa cho 11 lá bài, bên trong có 10 là từ A tới 10, một lá là đại quỷ, ai rút phải đại quỷ sẽ phải lựa chọn nói thật hoặc là chơi mạo hiểm, do người rút phải đại quỷ ván trước hỏi.

Trò chơi bắt đầu.

Mọi người ngồi vây quanh bàn trà, toàn bộ đều ngồi xếp bằng trên đệm hoặc là trên mặt đất, 11 là bài đặt ở trên bàn trà, mỗi người rút một lá.

Ván thứ nhất, người rút phải đại quỷ là Hà Uyển Tinh, vì đây là ván đầu tiên nên người đưa ra câu hỏi ván này là Chu Quỳnh Ngọc.

Chu Quỳnh Ngọc: “Uyển Tinh chọn nói thật hay là mạo hiểm?”

Hà Uyển Tinh nghĩ một chút, cô nói: “Em lựa chọn nói thật.”

Chu Quỳnh Ngọc lại hỏi cô: “Nếu cho em một cơ hội nữa trở lại hồi học cấp ba, em muốn nói điều gì với người bạn khác phái mà em thích nhất?”

Mọi người phi thường phối hợp tới một câu: “Hú ~~” tính cách bát quái hừng hực bốc lên, Hà Uyển Tinh chưa từng công khai bạn trai bao giờ, mọi người đều coi nàng là cô gái độc thân.

Hà Uyển Tinh cũng không thẹn thùng, cũng không ngại ngùng: “Nếu có cơ hội này, em sẽ nói với người kia “tớ thật sự không có yêu thầm cậu!” ”

Mọi người cười vang, đây là một câu trời cực kỳ bất ngờ, cũng rất khéo léo, Hà Uyển Tinh bảo vệ vấn đề cá nhân của mình, cô cũng đúng là rất thông minh.


Ván thứ hai, người rút phải đại quỷ là cô gái trong dàn nhạc giao hưởng tên Lục Ca, Hà Uyển Tinh tùy tiện tìm một vấn đề không khiến người khó xử cho cô vượt qua.

Ván thứ ba rút phải đại quỷ là Lâm Hâm Hoa, Lục Ca quyết đoán cho Lâm Hâm Hoa một cơ hội xin lỗi bạn gái.

Quá trình xin lỗi của Lâm Hâm Hoa với bạn gái không có bao nhiêu cảm động, nhưng rất chân thật, hắn tỏ vẻ bản thân đúng là không biết xử lý quan hệ giữa người nhà và bạn gái, hắn về sau nhất định sẽ sửa. Nhưng nói tới nói lui, cũng chưa nói sẽ sửa như thế nào.

Trương Oánh Nghênh nói: “Em tha thứ cho anh vì không biết xử lý quan hệ của hai bên, dù sao chúng mình ở bên nhau nhiều năm như vậy, em cũng hiểu tính anh, ba mẹ anh vì cho anh học đại học, đem căn nhà duy nhất bán đi, em cho rằng anh hiếu thuận bọn họ là điều đương nhiên, ở điểm này em thật sự không trách anh, cũng lỗi cho hành động của anh.”

Trương Oánh Nghênh khi nói ra những lời này, biểu tình trên mặt vẫn không hiện ra có bao nhiêu vui vẻ.

Mà Lâm Hâm Hoa lại không chú ý tới bạn gái tận lực giấu đi, hắn còn muốn hỏi tiếp, nhưng Chu Quỳnh Ngọc lại cố ý không cho hắn đưa ra lời cầu hôn lúc này, lập tức rời đi đề tài, tổ tiết mục còn đang muốn quay được điểm cao trào đây.

Ván thứ tư bắt đầu, Cung Tử Bội rút phải đại quỷ, cô cũng lựa chọn nói thật, Lâm Hâm Hoa tìm một vấn đề trên hot search hỏi cô, Cung Tử Bội trả lời khá là hài hước, mọi người đều rất vui vẻ.

Tiếp theo là ván thứ năm, ai cũng không nghĩ tới, là Khương Hành rút phải đại quỷ.

Khương Hành vốn dĩ cũng chỉ là chơi cho có, 11 lần rút rút phải 1 lần cũng không dễ dàng, nhưng không nghĩ tới vận khí của hắn lại chối tỉ như vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Khương Hành đều sáng lên, giống như sói nhìn thấy thịt tươi, đều cực kỳ hi vọng hắn lựa chọn nói thật, rất nhiều vấn đề muốn hỏi!

Nhưng mà, Khương Hành cũng không cho bọn họ cơ hội: “Tôi lựa chọn mạo hiểm.””

Cung Tử Bội trực tiếp nói với hắn: “”Khương lão sư, anh như vậy khiến bọn em rất thất vọng, em đã nghĩ sẵn câu hỏi rồi đấy.””

Khương Hành: “Quy tắc trò chơi chính là như vậy.”

Cung Tử Bội cười hắc hắc, cũng không định buông tha hắn: “”Được rồi, nếu anh lựa chọn mạo hiểm, em sẽ đưa ra một yêu cầu, chống đẩy 50 cái, nhưng anh phải rút trong đám người bọn em một người nằm bên dưới anh, dùng phương thức rút nha.”

Tất cả mọi người bao gồm cả tổ tiết mục đều gật đầu, không hổ là lão đại chơi qua nhiều game show thực tế, đúng là biết cách chơi mà!

Cung Tử Bội nói chỉ về từng người, nói cho bọn họ mỗi người một con số đại biểu, cũng vừa đủ 11 số ở lá bài.

Khương Hành tự đáy lòng nói: “Chị Bội, tôi có phải về sau không thể đắc tội cô không.”

Cung Tử Bội đem bài đưa cho hắn: “”Đúng vậy đấy, đây, 10 lá, anh rút phải ai thì người đấy phải nằm.””

Mấy cô gái tuy cảm thấy Khương ảnh đế cao lãnh, nhưng mọi người đều muốn có một lần tiếp xúc thân mật với hắn, tạo chút nhiệt độ, cũng rất tuyệt nha.

Chu Quỳnh Ngọc có chút hối hận mình không làm ký hiệu ở lá bài, đây chính là một cơ hội tạo nhiệt độ tuyệt hảo đấy.

Khương Hành tùy tiện rút một lá bài trên tay Cung Tử Bội, sau đó đưa lại cho Cung Tử Bội, hắn không nhớ người nào là số nào.

Cung Tử Bội: “A, Khương lão sư anh đen quá, thế mà không phải là em, số 7, là ai?””

Khương Hành cảm thấy không phải cô mới tốt, dáng người Cung Tử Bội quá tốt, hắn sẽ xấu hổ, đây là nguyên nhân hắn không thích tiếp xúc với nữ nhân.

Trên mặt mấy cô gái hiện lên mất mát, trong lúc nhất thời không ai đáp lại, Cung Tử Bội đành phải hỏi tổ tiết mục, có lẽ vừa rồi cô nói quá nhanh, có người không nhớ kỹ, nhưng không sao, chúng ta còn có camera, có thể xem lại!

Cung Tử Bội nhảy ra sau màn hình xem: “Số 7, Lý Quân, sao cậu không nói gì?””

Lý Quân ngồi trên sô pha có chút kinh ngạc: “”Xin lỗi, tôi nghĩ mình là số 1.””

Cung Tử Bội lắc đầu cười cười: “Không phải, lên đi, bạn học Quân Quân.””

Mọi người hít vào một hơi: Lý Quân đây là cái vận khí gì!?

Khương Hành trong lòng nhẹ nhàng thở ra, còn may không phải người khác, bạn trai thì khác, không xấu hổ.

Nhân viên tổ tiết mục bắt đầu xoa xoa tay, đây mới là màn kịch lớn nha, Vương đạo diễn cảm thấy có thể đồng ý với đề nghị cắt bỏ đoạn “chia tay”” lúc chiều kia của Khương Hành.

Lý Quân đành phải dựa theo yêu cầu của Cung Tử Bội nằm lên mặt đất, Khương Hành ở bên cạnh lắc lắc tay khởi động, dáng vẻ muốn đem 50 cái chống đẩy hoàn thành.


Cung Tử Bội: “”Khương lão sư, anh lên đi.””

Khương Hành nhìn Lý Quân hai tay đặt ở trên bụng bình thản nằm trên mặt đất, nuốt nước miếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút hưng phấn, hắn vượt qua hai chân Lý Quân, hai tay chống ở cạnh người anh, sống lưng thẳng, cúi đầu là có thể nhìn thấy Lý Quân mỉm cười với hắn.

Lý Quân đã tháo micro ra, cho dù lúc này anh nói chuyện, người khác cũng không nghe thấy.

Khi Khương Hành đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Cung Tử Bội bắt đầu đếm: “Khương lão sư, bắt đầu rồi!”

Khương Hành hơi hơi trùng khuỷu tay xuống, thực hiện cái đầu tiên.

Có Cung Tử Bội ở một bên hô hào, mọi người bắt đầu cùng hô lên đếm giúp hắn:

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

Khi đếm tới mười, Khương Hành đột nhiên nghe thấy Lý Quân nhỏ giọng nói với hắn: “Anh không vượt qua 30 cái.””

Khương Hành cảm thấy bản thân khiêu khích: “Sao có thể.” Thân thể hắn tốt như vậy! Một đêm bảy lần cũng không có vấn đề gì! Tiếp Tục! Tiếp tục!

Mọi người hưng phấn tiếp tục đếm.

“25!”

“26!”

“27!”

Khi Khương Hành làm đến cái thứ 27, Lý Quân đột nhiên lộ ra hai cái răng nanh siêu cấp đáng yêu, siêu cấp có thể hấp dẫn lực chú ý của Khương Hành đối với hắn.

Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng lúc này lộ ra răng nanh, Khương Hành cứ cảm thấy cậu ta lại chuẩn bị cho chơi xỏ mình!

Khương Hành có chút thở dốc: “Cậu, muốn, làm, cái, gì?”

Lý Quân học theo ngữ khí của hắn hỏi lại: “Anh, nghĩ, xem?”

Khi khuỷu tay áp xuống, Khương Hành bỗng nhiên cảm thấy bên hông của mình bị một ngón tay chọc một chút, sau đó, eo hắn liền mềm!

Khương Hành không kịp tự hỏi vì sao eo mềm, khuỷu tay không chống đỡ được, nửa người trên trực tiếp đè lên người Lý Quân, môi đột nhiên dán ở trên gò mà trơn mềm tinh tế của Lý Quân, trên mặt hắn lập tức nóng như nồi chiên.

Gian trá! Gian trá! Cư nhiên lợi dụng nhược điểm eo sợ nhột này của hắn!

Lý Quân dán ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh xem, em đã nói không vượt quá 30 cái.”

Đầu Khương Hành đang nóng đến bốc khói: Mặt của tên nhóc giảo hoạt này thật đúng là trơn mềm muốn chết!

………

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Hôn, hôn trúng rồi!

Lý Quân: Có gì ghê gớm chứ.

Khương Hành: Lại đến một cái nào ~~[tiến sát lên ]

Lý Quân: Nghĩ, đẹp, thế. [ lạnh nhạt đẩy ra ]

—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.