Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 35: Khó ăn


Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 35: Khó ăn

Mặc kệ Khương Hành có ý kiến với Chu Quỳnh Ngọc mới tới hay không, thái độ thân mật của đối phương với Lý Quân khiến người không còn gì để nói.

Vô luận là quan hệ của bọn họ tốt thật hay không, ở trong chương trình biểu hiện như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao người ta cũng phải buôn bán đúng lúc.

Khương Hành có chút bực mình với thái độ ai tới cũng không từ chối của Lý Quân, cứ thế tùy tùy tiện tiện ôm ôm ấp ấp với người khác, còn nói là bạn trai chính quy của hắn, thật là quá kỳ cục!

Trong lòng Khương Hành tràn đầy bất mãn với Chu Quỳnh Ngọc, nhưng bên ngoài mặt vẫn là vẻ thờ ơ như cũ, hắn phải nghĩ biện pháp đem bọn họ tách ra mới được, sau khi Chu Quỳnh Ngọc giảng thuật xong tình nghĩa bạn cùng phòng của y và Lý Quân xong, Khương Hành bắt đầu dựa theo kịch bản của chương trình tiến hành.

Khương Hành cực kỳ nghiêm túc: “Tuy hiện tại nói lời này có lẽ rất phá hủy bầu không khí, nhưng buổi chiều khách sạn chúng ta sẽ có khách tới, tổng cộng cần tiếp đón 2 lượt khách, sau người. Hiện tại chúng ta tổng cộng có 6 người, cần tiến hành phân công. Hiện tại, chỗ tôi có cái hộp, bên trong có 6 quả bóng, bên trong mỗi quả bóng đều có tờ giấy màu sắc khác nhau, người rút được tờ giấy có màu sắc giống nhau sẽ trở thành đồng đội của các bạn, trong vòng 1 tuần này không thể thay đổi đồng đội.” Quy tắc bốc thăm này là dựa theo kịch bản bốc thăm leo núi ngày hôm qua.

Thùng sữa bò được chế thành hộp bốc thăm có vài phần đáng yêu, Khương Hành đem hộp đẩy ra chính giữa: “Chị Bội rút trước đi.”

Cung Tử Bội cười nói không hài lòng với cách gọi nghiêm trang như vậy của Khương Hành: “Khương lão sư, người gác gọi tôi là chị Bội là có ý tứ trêu chọc, anh gọi tôi như vậy đột nhiên cảm thấy bản thân lớn thêm vài tuổi.”

Khương Hành tiếp tục bảo trì tính cách thiết lập của mình: “Vậy tôi phải gọi cô như thế nào?”

Cung Tử Bội chỉ muốn cười, cô cũng không có ý tứ khó xử Khương Hành, nhưng rõ ràng Khương ảnh đế căn bản không thích nói đùa: “Gọi như nào cũng được.”

Chu Quỳnh Ngọc chen chung một sô pha với Lý Quân cười nói: “Chị Bội, chị bốc thăm trước đi, bọn tôi đang chờ đấy, nhìn xem tôi và chị có thể phân chung một tổ hay không.”

Cung Tử Bội lắc đầu: “Không thể nào, tôi không ở chung một tổ với anh đâu, dù thế nào tôi cũng muốn chung một tổ với các đàn anh đàn chị, bọn họ có kinh nghiệm làm việc ở khách sạn, anh không có.”

Khương Hành cảm thấy hai người bọn họ nói nhiều quá, thật muốn trực tiếp đem bọn họ phân vào chung một tổ, ngày thường tùy tiện tán gẫu, hắn cũng không nhiều lời một câu.

Cuối cùng Cung Tử Bội cũng biết giới hạn tán gẫu, trực tiếp vươn tay lấy quả bóng, cầm ở trên tay không mở ra.

Người bốc thăm tiếp theo là Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh, Chu Quỳnh Ngọc tự nhận có phong độ thân sĩ bốc thăm thứ tư, Lý Quân là người bốc thứ năm, một quả bóng cuối cùng là Khương Hành.

Dù sao Khương Hành cũng là “ông chủ khách sạn”, Chu Quỳnh Ngọc cũng hiểu vai chính và vai phụ, không đoạt quyền lên tiếng của hắn nữa: “Cùng nhau mở bóng đi.”


Sáu người cùng mở ra sáu quả bóng.

Khương Hành nhìn màu xanh lam trong tay, trên mặt quả thực chính là viết rõ chữ u buồn.

Hắn cực kỳ hối hận vừa rồi đã nói ra câu không thể đổi đồng đội kia!

Chu Quỳnh Ngọc kinh hô: “Tôi cư nhiên cùng một tổ với Khương lão sư, vận khí này thật là!” Y và Khương Hành cùng bắt được tờ giấy màu xanh lam: “Mọi người biết không, tôi và Quân Quân thời học đại học, chỉ cần rút thăm đều sẽ rút tới chung một chỗ, cộng sự tốt nhất!”

Chu Quỳnh Ngọc giơ bàn tay lên, Lý Quân phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đập tay với y, Lý Quân cũng khá phối hợp, không để hắn bị vắng lặng: “Cậu nói như vậy hình như đúng là thật, khi giáo viên phân tổ diễn kịch chúng ta thường xuyên phân tới một tổ.”

Chu Quỳnh Ngọc cười cực kỳ vui vẻ: “Đúng không, trí nhớ của tôi rất tốt.”

Khương Hành: Tức giận, Lý Quân và y cư nhiên còn là cộng sự tốt, càng quá đáng hơn chính là hắn không muốn cùng tổ với Chu Quỳnh Ngọc một chút nào.

Chu Quỳnh Ngọc vẫn rất tích cực: “Khương lão sư, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Khương Hành: “Không dám, nỗ lực làm việc là được.” Nhưng mà, hắn rút phải Chu Quỳnh Ngọc cũng còn hơn là Lý Quân rút phải Chu Quỳnh Ngọc, ai biết hai người bọn họ ở bên nhau sẽ làm gì, chỉ cần tách được hai người bọn họ ra thì cái gì cũng được.

Có Chu Quỳnh Ngọc ở đây, cảm giác tồn tại của Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh rõ ràng giảm xuống, các cô đột nhiên có chút hoài niệm Lâm Lập Thư, hiện tại Cũng Tử Bội vừa tới rõ ràng còn có đề tài hơn các cô.

Lý Quân bốc thăm phải Cung Tử Bội, còn lại là Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên một tổ, hai người này trong lòng vô cùng rối loạn, sao các soái ca đều cùng tổ với soái ca hết thế, tổ tiết mục còn muốn cho người sống không, tốt xấu các cô cũng là con gái, không thể trực tiếp phân tổ hay sao? Có trách cũng chỉ có thể trách vận may của các cô quá kém.

Lý Quân và Cung Tử Bội không oán trách gì, bản thân Cung Tử Bội cũng không thèm để ý tới điều này, Lý Quân là nghèo hay giàu, là lưu lượng hay là diễn viên với cô mà nói đều không quan trọng, tham gia chương trình ấy mà, có cái không tranh không đoạt lá chắn là tốt rồi.

Kỳ thực, cô cũng khá tò mò, nếu Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân quen biết nhiều năm, lại còn là bạn cùng phòng, hiện tại cũng biểu hiện ra thân thiết như vậy, nhưng vì sao chưa từng thấy Chu Quỳnh Ngọc kéo Lý Quân theo, ngay cả tương tác weibo cũng không có, cũng thật kỳ lạ.

Khương Hành cũng học sơ qua phục vụ phòng cho khách, nhưng hắn vẫn luôn là thân phận ông chủ, cũng không tham gia công tác chỉ đạo, hắn chỉ tay giao nhiệm vụ chỉ đạo hai nhân viên mới cho Lý Quân, không phải lúc trước chỉ đạo sư đã nói Lý Quân là xuất sư nhanh nhất sao, không hề nghi ngờ nhiệm vụ liền trực tiếp rơi trên đầu anh.

Cũng không trì hoãn thêm thời gian, bọn họ trực tiếp đi vào phòng mà lúc sáng Trình Hiên vừa rời đi, Lý Quân bắt đầu dạy Chu Quỳnh Ngọc và Cung Tử Bội luyện tập trải chăn ga gối đệm như thế nào, cách gấp khăn lông, cùng với nói cho bọn họ quét tước đến trình độ nào mới đạt tiêu chuẩn yêu cầu của khách sạn.


Tốc độ học tập của Cung Tử Bội rất nhanh, Chu Quỳnh Ngọc cũng không kém, hai người rất nhanh đều học xong.

Khương Hành liền ôm hai tay đứng ở một bên kiểm tra, càng đứng trong lòng càng là bực bội.

Chu Quỳnh Ngọc không phải nói nhiều bình thường, quả thực giống như lảm nhảm, lải nhà lải nhải không ngừng, còn cứ nói chuyện của y và Lý Quân năm đó.

Thời gian học đại học, Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc đúng là vừa non nớt vừa thú vị, nhưng từ khi bọn họ gặp mặt lại tới giờ, cứ nói mãi không ngừng, nghe nhiều cũng chán, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên cũng get tới điểm bực bội của ông chủ. Chu Quỳnh Ngọc nói đúng là rất nhiều, càng khiến người khó chịu chính là hắn vẫn luôn chọn Lý Quân để tán gẫu, nếu không phải bọn họ đều biết Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc mới vừa gặp mặt, sẽ trực tiếp cho rằng Lý Quân đang tìm minh tinh lưu lượng kéo anh hồng.

Trước kia mọi người cũng không tiếp xúc qua với Chu Quỳnh Ngọc, ở trong chương trình khác cũng không thấy bản chất lảm nhảm của y.

Những người khác đều nghĩ như vậy, Lý Quân so với bọn họ còn rõ ràng hơn, đúng là Chu Quỳnh Ngọc không có tính cách thích lải nhải, anh và Chu Quỳnh Ngọc cũng rất nhiều năm không gặp mặt, có lẽ là biến hóa sau khi đi làm, tính tình cũng thay đổi theo, cũng có thể lý giải, vô luận là ai anh cũng sẽ không dùng suy nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán đối phương, nhưng hiện tại lỗ tai của anh còn vang lên ong ong, có chút khó chịu.

Lý Quân luôn luôn rất chú trọng việc riêng tư, hiện tại bị Chu Quỳnh Ngọc làm lộ ra ngoài ánh sáng nhiều như vậy, tâm tình hơi hơi phức tạp, vốn dĩ anh cũng không muốn nhắc tới cuộc sống đại học của mình trước mặt công chúng, hơn nữa đoạn sinh hoạt này đối với anh mà nói cũng không có ký ức gì đáng giá. Đương nhiên, anh cũng không có ý tứ oán giận Chu Quỳnh Ngọc, bản thân cũng không tỏ vẻ cho y thấy không quá muốn đề cập tới cuộc sống đại học, Lý Quân cũng tận lực nói sang chuyện khác, nhưng Chu Quỳnh Ngọc giống như là cố ý, vẫn cứ nhắc tới mãi, đến tận sau Lý Quân cũng không quá muốn đáp lời.

Cũng may Khương Hành lên tiếng giải cứu anh: “Tôi thấy hôm nay Quỳnh Ngọc và chị Bội học cũng tương đối rồi, chỉ cần luyện tập thêm vài lần, hiện tại chúng ta đi ăn cơm trưa trước đã, buổi trưa nghỉ ngơi một lát sau đó đi ra ngoài đón khách nhân.”

Lần đầu tiên Cung Tử Bội tham gia chương trình thực tế kiểu này nên cảm thấy khá thú vị, khác với những show thực tế khác, ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có, một khâu tiếp một khâu, chỉnh khách mời cho tới chết, mỗi một ngày trôi qua, bọn họ đều có thể mệt đến bán sống bán chết, thật lòng cảm thấy tới thật đúng là tới đúng chỗ, mồ hôi cũng chưa chảy ra một giọt, đã chuẩn bị ăn cơm trưa, sau đó còn hai tiếng để nghỉ trưa, không có chương trình nào thanh nhàn hơn nó.

Kỳ thực Khương Hành còn có một nhiệm vụ chưa tuyên bố, nhưng mà cái này có liên quan tới khách trụ, hiện tại nói ra chẳng khác nào bại lộ chương trình hậu trường thao túng, vẫn là nhịn tới lúc khách trụ tới đi.

Trên đường tới chỗ ăn cơm, Chu Quỳnh Ngọc vẫn luôn dính lấy Lý Quân, Lý Quân muốn nói với Khương Hành vài câu cũng không có thời gian, ngoài miệng ứng phó Chu Quỳnh Ngọc, trong lòng lại hi vọng đối phương đừng làm lãng phí thời gian quý giá của anh, anh làm cho Khương Hành nhớ lại chuyện cũ của hai người bọn họ cũng không dễ dàng.

Trước mắt Chu Quỳnh Ngọc có một ý tưởng, Lý Quân không biết, cũng không tiện hỏi, trên thực tế, hai người bọn họ nhiều năm không gặp, đã rất xa lạ, tôi không biết trạng thái sinh hoạt của cậu, cậu không biết hoàn cảnh sinh sống của tôi, phối hợp với nhau kỳ thực không thích hợp.

Chương trình suy xét tới đám người Khương Hành ngày hôm qua mới vừa leo núi xong, bị ngược thê thảm, Lý Quân và Khương Hành bị ngược chính là tâm, còn Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên bị ngược chính là thân thể, người nào nhìn cũng có vẻ không tốt lắm, cơm trưa liền để tổ tiết mục bao thầu, bọn họ tìm quán ăn ở phụ cận, làm xong đồ ăn trực tiếp mang lại đây, nói trắng ra là, chính là ăn cơm hộp giống như tổ tiết mục, chỉ khác nhau là thức ăn được bày ra đĩa ra bát thôi, cho nó có vẻ ấy mà.

Buổi sáng còn ăn mì trộn dầu hành Khương Hành lại phải ăn cơm hộp đầy mỡ, mặc dù đã được bày ra mâm, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới tâm lý ghét bỏ của hắn đối với chúng nó.


Lý Quân vẫn như cũ ngồi ở bên phải Khương Hành, bên phải anh vẫn luôn là Lâm Lập Thư, nhưng vị trí này hôm nay lại bị Chu Quỳnh Ngọc vừa tới chiếm cứ, Lâm Lập Thư đơn giản, luôn không nhìn ra mờ ám xung quanh ý Quân và Khương Hành, mắt đi mày lại, cũng sẽ không quấy rầy bọn họ dùng cơm, nhưng Chu Quỳnh Ngọc thì khác, sau khi y ngồi xuống, lại bắt đầu một vòng “hồi ức năm xưa”.

Chu Quỳnh Ngọc nói một câu Lý Quân mới đáp một tiếng, cảm giác muốn ăn giảm đi không ít, khi ăn được tương đối, Lý Quân dùng ngữ khí phun tào nói: “Lớp trưởng, trí nhớ của cậu tốt nhỉ.” Chuyện cũ 800 năm còn nhớ rõ ràng, mà anh thì rất nhiều chuyện đều không có ấn tượng.

Khương Hành ho nhẹ một tiếng, bữa trưa hôm nay của hắn thật không ngon, cơm thì cứng, thịt cũng khó ăn, thịt ba chỉ rang không mặn, khoai tây thái sợ chua cay thì quá cây, thịt bò hầm quá nhiều mỡ, còn thêm một đống ớt cay đỏ choét, cũng không biết bên trong có thịt bò nữa hay không, rau xào thì không có tí dầu mỡ nào, không muốn ăn!

Khi Lý Quân ăn gần xong bát cơm của mình, đuôi mắt phát hiện Khương Hành cũng không ăn được mấy miếng cơm, đồ ăn trước mặt cơ hồ đều không động vào, nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, đúng là không có món nào có thể vào miệng hắn được.

Anh hỏi Khương Hành: “Không ăn gì sao?”

Khương Hành mắt lạnh nhìn anh, thầm nói cậu có lớp trước đại nhân của cậu rồi còn quan tâm tôi có ăn hay không sao: “Có”

Lý Quân nhỏ giọng nói: “Anh phải uống thuốc, hay là em làm cho anh chút đồ ăn thanh đạm, đồ ăn này có chút dầu mỡ.”

Khương Hành tiếp tục kiên trì: “Không cần, đồ ăn này là được rồi.”

Lý Quân: “Vậy được rồi.” Anh đang đoán xem Khương Hành có thể nhịn được mấy giây.

Nhưng Khương Hành mới vừa mạnh miệng xong, lập tức bắt đầu hối hận, Lý Quân muốn cho hắn thêm cơm, hắn vừa được ăn vừa có thể tránh đi tên Chu Quỳnh Ngọc phiền phức không ngừng kia.

Khương Hành cảm thấy nên tuân theo ý nguyện của mình, ý chí thập phần không kiên định, cẩn thận nhìn về phía Lý Quân, sắc mặt lạnh lùng nói: “Hay là cậu cứ làm cho tôi một phần đi?”

Hôm nay Lý Quân chân thành thực lòng muốn làm cho hắn ăn, theo tình hình trước mắt mà nói, thân thể Khương Hành quan trọng hơn tất cả mọi việc, Lý Quân hỏi hắn: “Được, cơm rang trứng được không?”

Khương Hành cho là Lý Quân sẽ cự tuyệt mình, hắn lập tức buông đôi đũa trong tay xuống: “Ừ”

Ngồi chờ cơm rang trứng, suy nghĩ một chút, hắn còn đưa ra yêu cầu với Lý Quân: “Muốn hai quả trứng gà.”

Chu Quỳnh Ngọc ngồi bên cạnh nghe được rành mặc bọn họ đối thoại, có chút không ngờ quan hệ của Lý Quân và Khương Hành lại tốt như vậy, nhưng y lại cảm thấy hành vi của Lý Quân đối với Khương Hành có chút quỵ lụy, Khương Hành rõ ràng đã từ chối, cậu ta còn cố tình đuổi theo, ngoại giới vẫn luôn nói tính tình Khương Hành không tốt, là người cực kỳ không dễ ở chung, Lý Quân làm như vậy quả thực giống như bị vả mặt, cũng quá là không có điểm mấu chốt.

Trước máy quay, Chu Quỳnh Ngọc không tiện nói gì nhiều, nhưng ấn tượng với Khương Hành thật sự không tốt, cảm thấy Khương Hành vừa ngạo mạn vừa vô lễ, nhưng hành vi cho không của Lý Quân cũng khiến y cảm thấy trơ trẽn, Khương ảnh đế người ta đã không để ý tới ngươi, ngươi còn sấn lấy, muốn hồng thì không bằng cùng y đánh cái quan hệ cho nhanh, chương trình công chiếu, cùng hắn xào một chút CP là có thể hồng lên, chỉ là có thể sẽ bị fan CP của y mắng vài câu, nhưng hắc hồng thì cũng là hồng, hiện tại có nam minh tinh lưu lượng nào không xào CP, hai người bọn họ còn là bạn họ kiêm bạn cùng phòng, có có thể sinh ra rất nhiều lương thực.

Lý Quân cũng không biết Chu Quỳnh Ngọc chỉ trong nửa phút đã suy nghĩ xong giúp anh kịch bản mà nam minh tinh lưu lượng đương thời thường dùng nhất để nổi tiếng, anh đặt đũa xuống nói với rợ lý đạo diễn muốn một hộp cơm, sau đó đi vào phòng bếp.


Khương Hành suy nghĩ một chút cũng đi vào theo, dù sao cũng là cho mình ăn, hắn muốn ở bên cạnh giám sát, bụng đột nhiên giống như nổi điên mà xuất hiện cảm giác đói khát.

Chu Quỳnh Ngọc có chút không quen nhìn cách làm của Khương Hành, từ chối rồi lại đồng ý, quả thực chưa thấy qua loại cảm xúc thay đổi thất thường như này của đại bài minh tinh. Hơn nữa tổ tiết mục cũng không biết nhắc nhở một chút hay sao? Không rõ tiền căn hậu quả Chu Quỳnh Ngọc chỉ có thể đem tất cả nghi vấn nghẹn ở trong lòng, có phải Lý Quân quá dễ bị bắt nạt rồi hay không.

Cung Tử Bội và hai cô gái khi giảm cân cũng đã trải nghiệm qua cuộc sống ăn rau luộc là có bao nhiêu đáng sợ, các cô cũng chú ý tới Khương Hành và Lý Quân một trước một sau tiến vào phòng bếp, nhưng quan hệ của Khương Hành và Lý Quân tốt, sau khi sống chung dưới một mái hiên trong một tuần, chuyện này đã sớm thấy nhiều không trách, đúng là Lý Quân đối xử đặc biệt với Khương lão sư, mà Khương Hành cũng nguyện ý nói nhiều với anh vài câu, người khác hâm mộ cũng không có được.

Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều ăn ý không đề cập tới việc này, các cô cũng không cần thiết bát quái chuyện của khách mời khác ở trước mặt người khác, ngu thì cũng có mức độ thôi chứ, huống chi Hà Uyển Tinh còn coi như thông minh, còn Lương Chỉ Duyên lại có mục tiêu mới, cô lại muốn tiếp tục bảo trì hình tượng xinh đẹp dịu dàng của mình. Cung Tử Bội mới tới không cùng một con đường với cô, không thiết lập tính cách giả, cho nên không ảnh hưởng tới sự phát huy của cô.

Lý Quân và Khương Hành vào phòng bếp, Chu Quỳnh Ngọc liền đổi sang tán gẫu với ba cô gái xinh đẹp, y rất biết tạo đề tài, lập tức khiến bàn ăn trở nên sôi nổi hơn.

Mà lúc này Lý Quân và Khương Hành ở trong phòng bếp, lại có một bầu không khí khác, người khác đều vội vàng thể hiện trước máy quay, còn hai người bọn họ lại thực sự nghiêm túc nghiên cứu thức ăn.

Khương lão sư lại bắt đầu chuẩn bị làm trợ thủ cho Lý Quân, hắn tự giác bóc tỏi, nhưng lần này Lý Quân không cần hắn bóc nữa, bởi vì chỉ cần hai đến ba nhánh, anh biểu diễn trước mặt Khương Hành, dùng mặt dao đập nhẹ hai cái lên tép tỏi, vỏ tỏi trực tiếp bị bong ra từng mảng.

Khương Hành nhìn chằm chằm tép tỏi mỗi lần đều khiến đầu ngón tay hắn đầy mùi tỏi, cắn chặt răng: “Còn có thể bóc tỏi như vậy?”

Lý Quân biết hắn đang nghĩ cái gì, nói: “Đúng vậy, khá là nhanh.”

Khương Hành: “…..” Vậy tại sao lúc trước cậu còn bắt tôi bóc!

Trong khi nói chuyện, Lý Quân lại chuẩn bị hai quả trứng gà, hành lá và cà rốt.

Trước tiên anh tách lòng trắng và lòng đỏ trứng gà ra riêng, bật bếp đun nóng dầu trong chảo, đem lòng trắng trứng vào xào xào vài cái rồi đổ ra đĩa dự phòng.

Trực tiếp đổ lòng đỏ trứng vào cơm, đem lòng đỏ trứng và cơm trộn chung với nhau cho tới khi hai thứ quyện đều vào nhau, khi rang cơm sẽ khiến cơm tách rời ra thành từng hạt rõ ràng, khi ăn sẽ cảm thấy dư vị vô cùng.

Cho dầu vào chảo, chờ tới khi dầu nóng cho tỏi băm vào, khi mùi tỏi bốc lên, lại cho cà rốt thái con chì vào xào trong chốc lát, cuối cùng lại cho cả cơm vào xào chung một lượt, thêm lượng muối vừa ăn, sau đó bắc ra đổ ra đĩa, lại cho lòng trắng trứng đã chuẩn bị sẵn lên trên cơm, rắc thêm hành lá thái nhỏ, một đĩa cơm rang trứng ra lò.

Lý Quân lấy thìa múc thử một chút nhấm nháp, anh nhai kỹ nuốt chậm, Khương Hành đứng bên cạnh chờ miệng hắn vẫn luôn cử động, hít hít cái mũi, lại nuốt nước miếng.

Thơm quá, mau cho tôi nếm thử!

Bí: Đói quá~~~~~~~~~~~~~~ԅ(¯﹃¯ԅ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.