Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 17: Bạn trai mình thực thảm
Lý Quân vẫn chưa đi xa, anh chỉ đang đứng ở lối đi nhỏ chờ bản thân bình tĩnh lại một chút mà thôi, nếu trên người có thuốc lá, anh sẽ hút.
Đầu ngón tay anh còn đang run rẩy, không phải như thế này, anh không nhịn được đã nổi giận với Khương Hành, anh hối hận mà đưa tay lên đầu xiết chặt mái tóc, làm rối loạn kiểu tóc đã được tạo ra vào buổi sáng, làm dịu đi tâm tình đang bấp bênh lúc này của mình.
Anh chưa bao giờ là một người tính khí ôn hòa bình tĩnh tự nhiên, ở trước máy quay tất cả đều là anh đóng giả, anh không hề dịu dàng một chút nào, thậm chí còn có chút xấu xa, cho tới nay, người chân chính dịu dàng, là Khương Hành mới đúng.
Nghe được đáp lại Khương Hành siết chặt nắm tay, nghiến nghiến răng sau đó quay đầu bước lên bậc thang, đi tới toilet.
Soi mặt trong gương, môi đều rách, miệng đầy mùi máu tươi, có thể thấy được Lý Quân cắn hắn có bao nhiêu dã man.
Nhưng kỳ thực Khương Hành cũng không tức giận gì, hắn cảm thấy bản thân đúng là tốt tính.
Từ toilet đi ra, Khương Hành theo đường cũ quay lại, khi đi qua con đường cũ, phát hiện Lý Quân thế mà đang ngồi xổm trên mặt đất, anh cúi đầu, hai tay ôm lấy bả vai, nhìn không rõ biểu tình, nhưng có thể cảm giác toàn thân anh đều lộ ra khổ sở khó có thể giải thích, rõ ràng người bị rách môi là hắn, chảy máu cũng là hắn, nhưng người cắn thoạt nhìn còn khổ sở hơn cả hắn, đây là cái đạo lý gì.
Khương Hành muốn vỗ Lý Quân, nhưng xét tới thảm trạng vừa rồi lại đổi thành chọc, hắn chọc hai cái: “Đi thôi”. Hắn không biết vì sao cảm xúc của Lý Quân lại đột nhiên biến hóa lớn như vậy, nhưng cũng biết không thể kích thích anh, bên ngoài còn tổ quay phim, hắn còn muốn bảo vệ chuyện riêng tư của hai người một chút.
Lý Quân ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe đầy đáng thương, anh quay mặt đi, Khương Hành bị ánh mắt của anh khiến trái tim như bị nhéo một cái, ma xui quỷ khiến vươn tay về phía anh: “Đứng lên đi? Bọn họ có lẽ đang sốt ruột chờ.”
Lý Quân đem tay mình đặt vào tay hắn, Khương Hành thoáng dùng lực một chút, kéo anh dậy.
Khương Hành lúc này cũng không dám nói điều gì, càng không dám hỏi, sau khi buông tay Lý Quân ra, đi ở phía trước anh, mà hắn cũng không biết, ở một góc độ mà hắn không nhìn thấy, Lý Quân hơi hơi cong cong khóe môi.
Trở lại trên xe, Khương Hành trực tiếp ngồi ở vị trí lái xe, còn Lý Quân thì ngồi ở ghế phụ, Hà Uyển Tinh hình như không phát hiện ra cái gì không đúng, trong lúc đợi bọn họ cô còn bóc một gói khoai lát ra ăn, tận đến khi xe lăn bánh, trở lại trên đường cao tốc mới phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng lòng hiếu kỳ của nàng không ở đây, cũng liền không hỏi, lúc này bên trong xe có chút yên tĩnh, ai cũng không nói gì.
Có lẽ bọn họ mệt mỏi vì dọn đồ vật? Cứ cảm giác bọn họ hình như đã xảy ra việc gì, không khí cũng thay đổi.
Chờ tới khi xe sắp chạy tới cửa khách sạn, Hà Uyển Tinh mới vỗ vỗ ghế trước: “Các anh, chúng ta có phải đã quên mất việc gì rồi hay không?”
Trong đầu Khương Hành còn đang luẩn quẩn hình ảnh Lý Quân mắt đỏ hoe, nơi nào còn nhớ rõ việc gì khác nữa: “Việc gì?”
Hà Uyển Tinh cất cao giọng nói: “Đón khách!”
Khương Hành: “……”
Bọn họ đành phải quay đầu đi tới nhà ga đón người.
May mà khi bọn họ tới ga tàu cao tốc, khách nhân mới đợi được một lúc.
Vị khách này làn da có chút đen, thân cao trên 1m85, cười rộ lên giống như ánh mặt trời, nhưng tính cách có hơi thẹn thùng, Hà Uyển Tinh ngồi cạnh hắn, hỏi ra mới biết, hắn là một vận động viên bơi lội vừa giải nghệ, hình như hắn là fan của Khương Hành, ê a nửa ngày mới dám hỏi sau khi đến khách sạn Khương Hành có thể ký tên cho hắn được không, Khương Hành đương nhiên tận khả năng thỏa mãn nhu cầu của khách nhân, hiện tại hắn có chút chột dạ, thiếu chút nữa liền để quên đối phương ở ga tàu cao tốc, hi vọng sau khi chương trình công chiếu, nhìn thấy cái đoạn này sẽ không tức giận.
Lý Quân vẫn khiêm tốn như cũ, sau khi chào hỏi với khách trọ xong anh cũng không nói gì nữa, Khương Hành dùng đuôi mắt nhìn anh rất nhiều lần, đều phát hiện anh không ư hử một tiếng mà nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, càng thêm rối rắm câu nói “tôi bị điên” kia, còn rất khiến người để ý.
Sau khi trở lại khách sạn, những vị khách mới không nổi tiếng mọi người cũng không quá để ý cho lắm, nhưng vẫn lễ phép đi ra nghênh đón một chút.
Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư đưa khách lên phòng cho khách ở trên tầng hai, phòng mà tối qua Hoàng Tâm Nhuế ở để lại cho vị khách nữ buổi chiều sẽ đến ở.
Thời gian bọn họ trở về cũng không sớm không muộn, vừa lúc là giữa trưa.
Mọi người đều tụ tập ở đại sảnh chờ thương lượng giải quyết cơm trưa như thế nào, sau đó sôi nổi nhìn môi Khương Hành hình như có vết rách.
Lâm Lập Thư vẫn luôn đảm nhiệm vai trò phá vỡ cảm xúc: “Ông chủ, môi anh bị sao thế? Giống như bị người cắn thì phải.”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên môi Khương Hành, bao gồm cả Lý Quân.
Khương Hành lấy ngón tay che che khóe miệng, dùng lý do vừa mới nghĩ ra lúc nãy nói cho có lệ: “Vừa rồi không cẩn thận bị rách.”
Nhóm người quay phim: “……” rách lúc nào? Sao chúng tôi không nhìn thấy!
Nếu có cẩn thận người quan sát sẽ phát hiện ra ngay, vết rách này là lúc đi ra khỏi siêu thị liền có, nhưng lúc đó Khương Hành làm tài xế, ánh sáng ở bãi đỗ xe ngầm có chút tối, mọi người cũng không quá chú ý, tận đến bây giờ tất cả mọi người tụ tập lại cùng nhau, lúc này mới phát hiện ra một tin tức gây sốc, khóe môi của ông chủ bị rách!
Lý Quân cũng không nghĩ tới bản thân tùy tiện cắn một cái lại tạo thành kết quả này, vừa lúc có người sôi bụng ục ục, anh liền thuận thế nói: “Bữa trưa ăn mì, hâm nóng lại bánh bao buổi sáng, mọi người có ý kiến gì hay không?”
Mọi người nỗ lực lắc đầu, không có ý kiến gì, chỉ cần không phải vào bếp là được!
Hà Uyển Tinh tích cực nói: “Anh Quân, em tới hỗ trợ.”
Lý Quân không từ chối: “Được.” Thật sự không thể nghĩ ra nấu bát mì thôi, Hà Uyển Tinh có thể giúp đỡ cái gì.
Sau khi từ thị trấn trở về, Khương Hành cố ý trốn tránh Lý Quân, chỉ cần chỗ có Lý Quân, Khương Hành sẽ không xuất hiện.
Khương Hành ngày hôm qua còn vào trong bếp qua lại, hiện tại hắn lại đội cái mũ rơm độc quyền của mình ra ngoài vườn nhổ cỏ.
Lâm Lập Thư cũng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn nhổ cỏ theo: “Ông chủ, chúng ta sao lại nhổ cỏ vào giữa trưa.”
Khương Hành: “Bởi vì buổi chiều sẽ nghênh đón một cô gái cực kỳ xinh đẹp tới.”
Hai mắt Lâm Lập Thư sáng lên: “Thật vậy sao?”
Khương Hành: “Tôi cần phải lừa cậu sao? Mau nhổ cỏ đi, chúng ta còn mỗi chỗ này chưa sửa sang lại thôi.”
Lâm Lập Thư rất là mong đợi đối với mỹ nữ, nhỏ cỏ thật sự nghiêm túc.
Không bao lâu, Lương Chỉ Duyên liền đi ra gọi bọn họ vào ăn cơm.
Khương Hành ném xuống cái quốc nhỏ trong tay xuống đi vào trong nhà.
Lâm Lập Thư ở phía sau nói thầm: “Ông chủ, anh đợi tôi với.”
Khương Hành không để ý đến hắn, vấn đề ăn cơm này làm gì phải đợi.
Mỗi người một mì cà chua, bánh bao trên bàn ăn đang tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, còn có một đĩa trứng tráng, muốn ăn bao nhiêu có thể tự mình gắp, nước tương, giấm, dầu mè, tương ớt v.v…tất cả đều đặt ở trên bàn, muốn gì thì tự mình thêm.
Hà Uyển Tinh giống như tranh công hỏi Lâm Lập Thư: “Thế nào, trứng tráng của tôi có tiến bộ hay không?”
Lâm Lập Thư gắp một quả, nói: “Không tồi, hương vị vừa vặn.”
Hà Uyển Tinh nói: “Anh Quân dạy em, cảm giác lần này sau khi trở về tay nghề nấu nướng của em sẽ tăng lên rất nhiều.”
Khương Hành cảm thấy nếu Lý Quân tâm trạng tốt, buổi trưa sẽ không tới mức phải ăn mì, nhưng mà Lý Quân tâm trạng không tốt, hương vị mì hình như cũng không ngon cho lắm, cuối cùng hắn vẫn ăn đến sạch trơn, ngay cả nước canh cũng uống sạch.
La Thừa- vị khách mới tới còn chưa biết tình huống ra sao, thấy mọi người đem mì ăn đến sạch sẽ, cũng ăn theo sạch bách, không nghĩ tới tay nghề bếp núc của các minh tinh này tốt như vậy, nghe bạn bè nói tay nghề của các minh tinh trong chương trình thực tế đều là khoe khoang, thực tế rất khó ăn.
Thần tượng của hắn ăn ngon đến như vậy, vậy mì này chắc chắn là ngon, có vầng hào quang dẫn đường, La Thừa cảm thấy mì hôm nay đều mang theo hương vị gia đình.
Lý Quân nhìn bát mì sạch trơn, cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay anh chỉ tùy tiện nấu nấu mà thôi.
Buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, Lý Quân quyết đoán về phòng nghỉ ngơi, anh cũng cố ý kéo khoảng cách với Khương Hành.
Lý Quân ngủ trưa không tệ, tỉnh dậy đã là 1h30, chứng tỏ anh ngủ rất lâu, ngoài ý muốn phát hiện Lâm Lập Thư cũng không ở trong phòng.
Khi rửa mặt xong đi ra, phát hiện mọi người đang bận rộn, đại sảnh còn thay đổi một diện mạo mới.
Ở giữa phòng có thêm một bức tranh sơn dầu khá trừu tượng, nhưng có thể nhìn ra phong cảnh trong tranh là cảnh điền viên, dựa theo kích thước, hẳn là một bức mà bọn họ mang về từ trong tiệm khung tranh.
Tầng hai truyền tới tiếng nói chuyện, Lý Quân theo âm thanh đi lên trên tầng, nhìn thấy Khương Hành đang đứng trên cái thang chữ A treo bức tranh lên tường, Lương Chỉ Duyên đang đỡ thang cho hắn.
Bức tranh đã được bỏ đi lớp vải che, cũng là một bức tranh sơn dầu, từ góc độ của Lý Quân mà nhìn, lạc khoản (chữ ký tác giả) không quá rõ ràng, nhưng nhìn vào phong cách, đại khái biết là ai vẽ, có lẽ là Khương Hành tự vẽ trong nửa tháng mà hắn mất trí nhớ, Khương Hành biết vẽ tranh sơn dầu và vẽ phác thảo.
Ngày thường hai bọn họ không thích chụp ảnh, đó là vì Khương Hành sẽ dùng bút vẽ anh, so với việc bấm bấm ngón tay liền ra hình thì có vẻ hình ảnh xuất hiện qua từng nét phác họa càng có giá trị lưu giữ và ý nghĩa, đều là ký ức phi thường trân quý.
Khương Hành vừa treo lên một bức tranh sơn dầu hình cánh đồng lúa mạch, Lương Chỉ Duyên ở dưới tâng bốc nịnh hót: “Tranh đẹp quá, Khương lão sư, bên dưới góc phải là chữ ký của anh sao?”
Khương Hành trả lời, sau đó bước xuống khỏi thang chữ A.
Lý Quân lúc này đi cũng không được, không đi cũng không được, đều bị phát hiện, đành phải hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
Khương Hành nói: “Cần, mỗi một phòng đều phải treo một bức, hai người có lẽ không lo liệu hết được.”
Lương Chỉ Duyên nói thầm trong lòng, kỳ thật bọn họ có thể!
Lý Quân lúc này cũng không muốn làm việc chung với Khương Hành, anh quay đầu đi xuống dưới lầu, Khương Hành vội vàng hỏi anh: “Cậu đi đâu thế?”
Lý Quân nói như đương nhiên: “Đi tìm cái thang treo tranh.”
Khương Hành: “……” Tôi là muốn cậu làm cùng tôi, Lương Chỉ Duyên thật sự quá phiền phức!
Lâm Lập Thư không biết từ chỗ nào vọt ra, ở tầng một gọi Lý Quân: “Anh Quân, chỗ chúng ta chỉ có một cái thang chữ A.”
Lý Quân: “……” Tôi biết, Lâm Lập Thư nhiều chuyện thật khiến người không có gì để nói, anh không phải là muốn lấy lý do không tìm thấy thang chữ A tìm cớ tránh đi Khương Hành hay sao.
Lý Quân bất đắc dĩ phải quay trở lại, Lâm Lập Thư thấy Lương Chỉ Duyên cũng ở đây, ôm một bức tranh, đi lên nói muốn hỗ trợ.
“Ông chủ, anh vừa rồi là bức tranh bình hoa là đặt ở phòng đơn phải không.”
“Đúng vậy.”
Lâm Lập Thư nhìn về phía Lương Chỉ Duyên: “Chỉ Duyên, phòng chìa khóa ở chỗ chị, giúp em mở cửa đi, em đem tranh này treo lên phòng ở tầng hai.”
Không muốn rời khỏi Khương Hành – Lương Chỉ Duyên: “……” Cậu có đầu óc hay không vậy, không thấy tôi đang bình yên ở chung với Khương lão sư, đang tăng cảm tình hay sao?
Lâm Lập Thư đem Lương Chỉ Duyên gọi đi.
Chỉ còn lại có đang muốn bước xuống từ trên thang chữ A Khương Hành và muốn rút lui nhưng không thành công Lý Quân.
Nghĩ tới Lý Quân đang đứng ở bên cạnh, thần trí Khương Hành nhoáng một cái, đang định bước xuống bậc thang thì bước chân bị hụt, cả người nghiêng sang bên cạnh.
May mà Lý Quân phản ứng kịp nhanh chóng ôm lấy Khương Hành, không bị ngã thành bánh nhân thịt.
Nhưng tư thế của hai người lúc này cũng không hài hòa như vậy, hai tay Lý Quân vây quanh eo Khương Hành, mà hai tay hắn thì quàng qua cổ Lý Quân, một chân treo ở trên bậc cái thang, hai người miệng đối miệng chỉ cách 1cm nữa là hôn phải nhau.
Hơi thở ấm áp phả ra xung quanh, hô hấp của hai người đồng thời nhưng lại.
Lý Quân nhìn thấy môi Khương Hành vừa mới kết vảy, cười khúc khích: “Anh thật nặng!” Bạn trai mình thực thảm.
Khương Hành thầm nói trong lòng: Anh chàng này, cuối cùng cũng cười rồi.