Đọc truyện Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ – Chương 147: Em sẽ đi cùng anh
Kỳ thật Lý Quân và Khương Hành cũng không định nghĩa vấn đề ai đón ai, nhưng biệt thự Lý Quân ở so với Khương Hành hơi xa chỗ hôn lễ một chút, hơn nữa người cũng tương đối nhiều, liền từ bọn họ bên này ra cửa đi đón Khương Hành, cũng không có vấn đề gì, quy trình vẫn rất đơn giản.
10 giờ ra cửa, bên này đã gọi điện thoại thông báo cho mọi người ở khu bên kia chờ.
Dọc theo đường đi, cha mẹ đều không đi cùng, dựa theo quy trình đi là được, giữa bọn họ còn có một người chú sẽ đi theo Lý Quân cùng nhau tới, sợ đám người trẻ bọn họ nháo quá mức, lại sợ bọn họ không nhớ rõ quy trình. Người quay phim cũng sẽ đi cùng bọn họ tiến hành quay chụp, trừ cái này ra, còn có nhiếp ảnh gia, nhân số không thể nói là không nhiều.
Chuyên viên trang điểm cùng nhà thiết kế trang phục lại lần nữa xác nhận tạo hình của Lý Quân, không có vấn đề mới buông anh ra.
Dư Thần cầm bó hoa Lý Quân cần dùng đến, trước khi Lý Quân ra cửa, phụ trách đem hoa đưa cho anh.
Đây là hoa hồng trắng mà Lý Quân yêu cầu nghệ nhân cắm hoa đưa vào buổi sáng, tự mình bó thành một bó, tay nghề anh thuần thục, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, một lát là xong, cực kỳ ưu nhã mỹ lệ, màu trắng vô luận là đưa cho nam giới hay nữ giới đều rất thích hợp.
“Giờ lành đã tới, Lý tiên sinh có thể ra cửa nghênh đón Khương lão sư.”
Lý Quân tiếp nhận bó hoa từ tay Dư Thần, trong sự vây quanh của mấy người anh trai đi ra cửa.
Lộ trình rất ngắn, nhưng đây lại là con đường mà Lý Quân đi qua vừa cảm thấy nhẹ nhàng nhất vừa dài nhất, anh chờ mong nhìn thấy Khương lão sư hôm nay, so với bất cứ lúc nào đều chờ mong hơn, áp lực tình cảm trong lòng nhiều năm vào giây phút này tất cả đều xuất hiện.
Thích hắn rất nhiều năm, nhưng hắn lại không biết.
Vốn tưởng đoạn tình cảm này sẽ theo anh vùi vào trong đất, nhưng ông trời cho anh một cơ hội, thì ra trong lúc mình thích người này, hắn cũng đang chờ đợi một cơ hội cùng chính mình gặp lại.
Gặp gỡ 14 năm trước, lại đến 2 năm trước gặp lại, chờ đợi dài lâu không hao mòn ý chí của bọn họ, lại càng kiên định trái tim muốn ở bên nhau của bọn họ ngày sau, tình cảm yêu thích với đối phương chỉ có tăng chứ không có giảm.
Thời gian thật sự có thể chứng minh trái tim của một người, tình cảm của một người, cùng với nghị lực của một người.
Lý Quân biết bản thân may mắn, giống ba anh nói, hiện giờ thật sự được như ước nguyện.
Thích một người nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng là người của hai thế giới, nhưng mà, thần may mắn vẫn sẽ nói cho anh cái gì gọi là xoay chuyển tình thế, cơ duyên xảo hợp và hi vọng.
Lý Quân rất cảm kích vận mệnh an bài, cảm kích mỗi một lần cùng Khương Hành gặp gỡ, cũng cảm kích Khương Hành kiên trì không ngừng.
Mang theo tràn đầy ý cười, Lý Quân bên trong tiếng cười cười nói nói của mấy vị anh trai đi vào cánh cửa rộng lớn đang mở phía trước.
Các trưởng bối Khương gia đều có mặt, Khương Hành đã nhón chân mong chờ, chỉ chờ Lý Quân tới đây đón hắn.
Bạn bè ngăn trở? Không có! Khương Hành chỉ ước gì bản thân tự mình đưa tới cửa, hận “gả” chi tâm, người qua đường đều biết.
Đám người ba Khương nhìn thấy rất sung sướng, một đám không ngừng chụp ảnh.
Hôm nay Khương lão sư rất đẹp trai, từ đầu tới chân đều được trang điểm tỉ mỉ, so với hóa trang trong lúc đóng phim và mặt mộc ngày thường, Khương Hành hôm nay so với bất cứ lúc nào cũng đều hấp dẫn Lý Quân hơn.
Khi chỉ còn cách Khương Hành hai mét, Lý Quân đột nhiên đứng yên bất động, cứ như vậy chăm chú nhìn hắn.
Khương Hành nhướng mày với anh, ngay sau đó Lý Quân bị Lý Ngạn đẩy nhẹ về phía trước: “Đi thôi.”
Lý Quân thiếu chút nữa đã bổ nhào vào trước mặt Khương Hành, nhưng anh rất nhanh đã ổn định lại cơ thể, đem bó họa tự tay mình làm đưa tới trước mặt Khương Hành.
“Cầm, em tự mình làm.”
Khương Hành ôm bó hoa vào trong ngực, khóe miệng nhếch lên không ngăn được nụ cười nhẹ: “Đẹp.”
Người nhiều liền rất dễ ồn ào, còn có người hô Lý Quân khiêng Khương Hành lên xe.
Lý Quân: “……”
Khương Hành: “……” Muốn khiêng cũng là hắn khiêng.
Hai người đều ăn ý mà làm bộ không nghe thấy.
Khương Hành xoay người cúi lưng với ba mẹ của mình ba lần.
Giây phút này, đôi mắt ba Khương mẹ Khương đột nhiên ửng đỏ, mẹ Khương quay mặt đi, vốn dĩ vui vui vẻ vẻ, thật sự đột nhiên có cảm giác con trai bị “gả” đi, hẳn là đứa nhỏ rốt cuộc cũng trưởng thành, lớn rồi, cuối cùng cũng có được gia đình của chính mình, vì thế cảm thấy vừa hạnh phúc vừa kiêu ngạo.
Lúc mới sinh ra 6 cân 5 lạng, nhìn hắn từng chút lớn lên, học bò, học đi, học nói, học gọi người.
Sau khi đi học, nhìn hắn kết giao bạn bè, sẽ đánh nhau, sẽ khóc sẽ nháo.
Nhìn lại từng chút từng chút, bất tri bất giác, trên mặt mẹ Khương liền che kín nước mắt, bà có chút hối hận không cùng con trai trải qua thời điểm quan trọng nhất của hắn kia, không cùng hắn vượt qua thời kỳ thung lũng của sự nghiệp, không làm trụ cột vững chắc nhất cho hắn.
Cuộc đời luôn tràn ngập tiếc nuối, hiện tại có thể nhìn hắn đi về con đường hạnh phúc thênh thang, bà cũng thỏa mãn.
Ba Khương cũng cảm khái, thằng nhóc con khi còn nhỏ nói muốn làm nam tử hán hiện tại đã trưởng thành trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, cũng có thể vì người mình thích tạo ra một mảnh thiên địa.
Một người nỗ lực tồn tại, cuối cùng muốn là cái gì? Cũng chỉ là khi về nhà nhìn thấy một ánh đèn vì mình mà sáng, còn có một bàn đồ ăn hợp khẩu vị của mình, có một người vĩnh viễn cười nói với hắn “anh về rồi”.
Lý Quân đón được Khương Hành, lái xe một vòng dọc theo đường ven biển rồi trở lại biệt thự Lý Quân ở, đây là quy trình của bọn họ.
Là bên “gả” đi, Khương Hành bị mọi người đẩy lên xe hoa của bọn họ, Lý Quân và Khương Hành vẫy vẫy tay với những người đứng phía sau, chờ người quay phim phía trước đuổi tới, phía sau từng hàng siêu xe đi theo, Lý Tấn và các anh em, bao gồm mấy người Vệ Diên Cẩm Lý mỗi người lái một chiếc, đi theo phía sau xe đón dâu, thanh thế to lớn, cực kỳ có mặt mũi, đáng tiếc không có người qua đường cũng không có người xem.
Lái xe trên đảo không có xe cộ gì, cực kỳ sảng khoái.
Vì an toàn, Lý Quân và Khương Hành vẫn ngồi ở ghế sau, ngồi trên một chiếc xe cổ giá trị chục triệu đô la, hai người mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lấy đối phương.
Người quay phim quay xe cưới, trong quá trình trước khi tiến vào trong, hai người không có lộ mặt, kỳ thực cũng không có gì có thể quay.
Khương Hành nói: “Cuối cùng cũng chờ tới ngày này, anh cho rằng đăng ký kết hôn là ngày khiến anh vui vẻ nhất, không nghĩ tới hôn lễ càng thú vị.”
Lý Quân: “Ừ, bởi vì có rất nhiều người chúc phúc cho chúng ta.”
Khương Hành: “Cảm giác được ủng hộ rất tốt.”
Lý Quân đồng ý, gật gật đầu.
Trên mặt biển nổi lên ánh nắng, mặt trời nóng rực giống tâm cảnh bọn họ giờ phút này.
Con người ở trước biển rộng cực kỳ nhỏ bé, nhưng khi ngươi nhìn thấy nó tâm cảnh cũng sẽ cực kỳ trống trải, càng dũng cảm biểu đạt tình cảm của bản thân, làm thử việc ngày thường mình chắc chắn sẽ không làm.
Ví dụ như hướng biển rộng thổ lộ với người yêu.
Khương Hành đột nhiên đứng dậy, cong lưng về phía sau hướng mặt biển hô: “Lý—— Quân —— anh —— yêu —— em ——!”
Lý Quân cũng hướng về phía đó đáp lại: “Em—— nghe —— được —— rồi ——!”
Hai người hô xong toàn thân đều thoải mái, nhìn nhau, sau đó cười ha ha.
Xe đi một vòng quanh đảo, lại trở về biệt thự Lý gia ở.
Ba Lý đã ngồi ở vị trí thuộc về ông, vị trí mẹ Lý Quân để trống, Tưởng Dao sẽ không ngốc tới mức cảm thấy bản thân có thể thay thế vị trí của mẹ Lý Quân, ba Khương mẹ Khương cũng ngồi ở vị trí cao đường.
Hai người trẻ tuổi lần lượt kính trà cha mẹ hai bên, thu phí sửa miệng.
MC sắp xếp Lý Quân vàKhương Hành cùng kính trà Lý Cẩm.
Lý Quân và Khương Hành dựa theo trình tự nâng trà lên: “Ba, mời uống trà.”
Lý Cẩm gật gật đầu, tiếp nhận chén trà, cũng nhấp một ngụm, cho Lý Quân và Khương Hành hai bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, nói: “Thành gia về sau hai con phải yêu thương kính trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, có chuyện gì cũng phải thương lượng cho tốt, phải hòa thuận, bạch đầu giai lão.”
Ngay sau đó là ba mẹ Khương Hành.
Hai người cũng nhận được hai bao lì xì, đổi giọng gọi ba mẹ.
Ba Khương: “Hai đứa, ngày chúng ta mong đợi cuối cùng cũng tới, hi vọng về sau các con đều hòa thuận, yêu thương kính trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bạch đầu giai lão!”
Mẹ Khương: “Về sau mặc kệ công việc có bận rộn thế nào, cũng phải thường xuyên về nhà gặp ba mẹ, chúc các con vui vẻ hạnh phúc!”
Từ ngữ đơn giản nhất cũng là quan tâm ấm áp nhất, Lý Quân và Khương Hành đều nói vâng.
Kính trà xong, đã gần 11 giờ, Lý Quân và Khương Hành cùng hai bên cha mẹ liền phải bắt đầu tiếp khách.
Hôm nay Khương Hành mặc một thân tây trang màu đen, còn Lý Quân thì mặc một thân tây trang màu trắng, một trắng một đen phối hợp, đứng chung một chỗ liền cực kỳ xứng đôi.
Đám người còn lại cũng bắt đầu mỗi người vào vị trí của mình đi tới hội trường hỗ trợ khách nhân ngồi vào vị trí.
Khách mời của Lý gia đều là nhân vật lớn, một đám đều là nhân tài kiệt xuất ở các ngành sản xuất, còn có một vài tiền bối đức cao vọng trọng.
Lý Quân cùng Khương Hành nghỉ ngơi trong chốc lát, chỉnh sửa lại bản thân rồi mới ra cửa.
Quá trình tiếp khách vừa đơn giản lại vừa không đơn giản.
Khách mời là các trưởng bối đều do các gia trưởng tiếp đón, khách mời trẻ tuổi thì lôi kéo Lý Quân vàKhương Hành chụp ảnh điên cuồng, hai người lại là người nổi tiếng, nếu không phải còn có chút rụt rè có lẽ đều giơ tay lột hết quần áo của Khương Hành và Lý Quân.
Đám khách mời ở khách sạn cũng tới hết, đám người Hà Uyển Tinh, Cung Tử Bội, Lương Chỉ Duyên nhìn Lý Quân và Khương Hành đầy hăng hái khí phách, hâm mộ không chịu được.
Cung Tử Bội: “Hai người hôm nay quá đẹp trai! Nào, chụp chung một tấm!”
Hiện trường cũng có người quay phim quay chụp ảnh chung cho bọn họ, toàn bộ hành trình tiến hành ghi hình, nhưng hai chị em Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên còn dùng di động tự chụp!
Lý Quân và Khương Hành đều cảm ơn các cô đã tới.
Chỉ một lát sau, bạn bè của Lý Quân và Khương Hành đều tới, còn có hai đôi phu phu quen biết ở khách sạn.
Còn kém 15 phút nữa liền phải bắt đầu quy trình tiếp theo, Lý Quân và Khương Hành đã cười đến khóe miệng cứng đờ, trực tiếp lăn tới khu nghỉ ngơi.
Vệ Diên cầm quạt nhỏ quạt đến sung sướng, Khương Hành trực tiếp đoạt lấy, giao cho Lý Quân: “Tới, quạt mát, toàn mồ hôi.”
Có thể không nóng sao, bên ngoài 30 độ cực nóng, hai người còn mặc tây trang, quả thực muốn mạng người.
Vệ Diên trừng Khương Hành một cái: “Tự cậu không biết mua lấy một cái.”
Khương Hành phản bác: “Sao cậu không mua thêm cái nữa.”
Trần Cẩm Lập nhấc tay nói: “Là tôi mua.”
Nhưng mà, Vệ Diên lúc này vẫn cẩn thận hỏi một chút: “Quân Quân, mặt cậu có phải hơi đỏ không, hay là chuyên viên trang điểm chưa thoa kem chống nắng cho cậu, phơi nắng thành như vậy.”
Lý Quân sờ sờ mặt, cầm lấy một chai nước, ục ục uống vào: “Không sao, có thể là do nắng nóng, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Khương Hành vươn tay sờ sờ trán Lý Quân, biểu tình hơi hơi không đúng, sau đó dán trán mình lên trán anh: “Sao lại nóng hơn anh nhiều như vậy? Có phải bị sốt không?”
Vệ Diên cũng sờ sờ trán anh: “Chắc là sốt rồi.”
Lý Quân chớp chớp mắt: “Em không cảm giác được.”
Khương Hành: “Có phải là bị cảm nắng hay không?”
Lý Quân tiếp tục dùng quạt nhỏ quạt gió: “Chỗ quản gia có thuốc, gọi người đi lấy chút hoắc hương pha nước mang tới đây là được, không phải việc lớn gì.”
Lúc này Lục Húc và Mục Tu Vũ cũng tới, bọn họ đều là phù rể, tới đây hầu tràng, vừa nghe Lý Quân có khả năng bị cảm nắng, lập tức sai người đi lấy thuốc.
Lục Húc lập tức gọi điện tới biệt thự: “Quản gia, lập tức phái người đưa thuốc trị cảm nắng tới đây, có bác sĩ thì cũng tới luôn là tốt nhất!”
Khương Hành cởi áo khoác của Lý Quân ra, quạt gió cho anh, miễn cho anh bị nóng đến ngất xỉu.
Lý Quân: “……” Có cần khẩn trương như vậy không? Anh chỉ hơi phát sốt thôi mà.
Có khách mời nhìn thấy biểu tình khẩn trương của bác sĩ xách theo hòm thuốc chạy tới khu nghỉ ngơi của chú rể, lập tức nghị luận sôi nổi, còn sai tiểu bối đi hỏi thăm.
Nghi thức tham gia còn chưa bắt đầu, không biết như thế nào, mọi người liền truyền tới tin chú rể bị ốm, hiện tại hôn mê bất tỉnh!
Khi MC hô “Cho mời hai chú rể bước vào”, hai bên cha mẹ mới vừa nghe được lời đồn, thiếu chút nữa là ngất, không, không phải là Khương Hành lại bị té xỉu chứ!
Nhưng, may mắn lúc này cánh cửa ngăn cách hội trường được nhân viên công tác chậm rãi kéo ra, hiện trường vang lên tiếng nhạc kết hôn duy mĩ ưu dương, hai chú rể đẹp trai dưới sự giới thiệu của MC nắm tay nhau chậm rãi tiến vào lễ đường.
Hai bên cha mẹ lập tức sống lại!
Các khách mời đứng dậy vỗ tay!
Khương Hành nhỏ giọng lo lắng hỏi Lý Quân: “Đau đầu không?”
Lý Quân: “Không đau.”
Khương Hành: “Khó chịu không?”
Lý Quân: “Không khó chịu.
Khương Hành: “Thế……” Vẫn lo lắng như cũ.
Lý Quân nắm chặt bàn tay hơi run run của hắn, nhẹ giọng nói: “Em sẽ không có việc gì, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta, vô luận là hiện tại, hay là tương lai, em sẽ vững vàng mà đi cùng anh.” Không chỉ có mỗi bước lên thảm đỏ sân khấu này.
Khương Hành gật đầu nói: “Anh cũng vậy.”
– —-
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Rốt cuộc lại có thể động phòng!
Lý Quân: Hít hít! [ cảm mạo chảy nước mũi ]
Khương Hành:……[ đau lòng gạt lệ châu ]
——