Đọc truyện Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần – Chương 53
Thiên băng ngủ không biết trời cao đất dày là gì, thoáng cái đã đến 9h tối nó lờ mờ tỉnh dậy, nhìn quanh nhà không có lấy một bóng người thiên băng ngơ ngác gọi Hàn vũ nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng bất giác cả người lạnh xương sống nó nuốt nước bọt chạy lên lầu 2 xem Hàn vũ có trong phòng hay không? Vì cớ làm sao vừa ngủ một giấc khi tỉnh lại chỉ còn một mình mà một người thì biến mất có khi nào bị ma bắt hay không?
Thiên băng sợ hãi, không khí lúc này thật khiến người ta rợn tóc gáy, ngoài trời vừa tạnh mưa mùi đất không hề dễ chịu tí nào, ánh đèn trong biệt thự thì lại là màu vàng trầm, nó thầm rủa “bộ nhà anh sợ tốn điện hay sao mà sài cái đèn tối um như vậy? Đáng hận mà!”
Cốc…cốc… Cốc!!! Nó gõ cửa phòng Hàn vũ gọi í ới: “Hàn vũ anh có trong phòng không vậy?”
“Hàn vũ à! Nè có trong đó không?”
Đáp lại là sự yên tĩnh, hình như đây là phòng cách âm sợ anh không ghe thấy tiếng gọi nó liền vặn lắm đấm cửa đi vào
Cạch!!!… Áaaaaaaaaaaa! Rầm!!!!
Thiên băng vừa mở cửa ra đập vào mắt nó là cảnh tượng Hàn vũ bước ra từ phòng tắm trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn bên dưới, để lộ ra thân hình mất máu cơ bắt cuồn cuộn, anh và nó bốn mắt nhìn nhau rồi đồng loại hét lên, thiên băng luống cuống đóng sầm cửa lại rối rắm giải thích
“xin lỗi tôi không cố ý đâu, thật ra tôi chưa nhìn thấy gì cả, tôi nói thật đó hãy tin tôi… Tôi…!”
Cạch!!! Cánh cửa bật mở vì không để ý mà thiên băng bị cánh cửa xô ngã xuống đất, nó ngượng ngùng nhìn thân ảnh nam nhân (đã mặc quần áo) trước mắt cười cười, Hàn vũ đưa ánh mắt trêu đùa dạo trên người nó môi nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ
– cô là cố ý đúng không? Vào phòng người khác mà không gõ cửa rõ ràng là cố ý
– làm… Làm gì có chứ? Đừng có ngậm máu phun người tôi…tôi kêu nãy giờ tại anh không ghe thấy… nên tôi mới vào chứ bộ
– ò thật vậy sao?
– ừm, tôi thề chưa nhìn thấy gì cả! Thật đấy
– nói dối rõ ràng đã nhìn thấy còn gì?
– rõ ràng chẳng có gì rõ ràng cả, tôi căn bản chưa nhìn thấy gì
Nó thẹn quá hoá giận vùng vằng đứng lên bỏ đi liền bị Hàn vũ kéo lại
– tính bỏ trốn sao? Nhìn trộm thân hình người khác còn chối
Nó hất tay anh ra hét lớn
– Đã bảo không nhìn thấy gì mà, sao anh thích lải nhải quá vậy? anh muốn gì?
– ừm đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm với tôi rồi
Câu nói vừa thốt ra còn chưa rứt âm, lòng thiên băng liền run sợ không thôi nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả
– chịu trách nhiệm cái gì? Được thôi, cùng lắm tôi cho anh thấy lại phần trên của tôi là được chứ gì?
Hàn vũ méo xệch mặt
– cô dám sao?
Nó cười gian hất hàm
– tôi đương nhiên dám, chỉ sợ anh không có gan nhìn thôi
– cô có phải con gái không thế? Không có đứa con gái nào như cô, Tuỳ tiện
– tôi có phải con gái hay không anh kiểm tra là biết ngay thôi mà
Thiên băng tiến lại gần Hàn vũ thách thức, anh nuốt một ngụm khí lùi lại phía sau, nó bật cười
– muốn đấu với bổn cô nương sao? Hưm! Còn khuya với loại người không biết xấu hổ như anh buộc lòng tôi phải mặt dày đáp trả thôi
– cô… Cô
– cô… Cô cái gì? Chuyện này chấm dứt ở đây nếu anh còn dám nhắc lại biết tay tôi nghe chưa?
– tôi sợ quá cơ!!! Cứ nhắc lại đấy làm sao?
– anh dám!!!
– cái đó còn tuỳ hứng!!
Hàn vũ nói rồi bỏ đi, cả người thiên băng bùng cháy lửa hận “cái tên đáng ghét tôi hận không thể đập anh một trận nhừ tử á”
Nó hùng hổ theo sau hàn vũ lầm bầm đúng lúc anh chợt dừng lại hại nó đập đầu vào tấm lưng cứng như đá của anh, thiên băng xoa đầu hậm hực “đúng là xúi quẩy mà” tiếp đó liền trừng mắt giận dữ lớn giọng
– muộn rồi đưa tôi về mau
– tại sao lại là tôi?
– không anh thì ai? Chú tài xế tầm này ngủ mười lượt rồi anh đương nhiên phải đưa tôi về
– tôi bận rồi, giờ còn phải đến Bar nữa
Nó ngây thơ hỏi lại
– ủa bar là cái gì vậy? Quán ăn sao?
– woa!! Không biết bar là gì? Bất ngờ nha, à tôi quên mất cô bị mất trí nhớ mà
Nó gật đầu lia lịa
– phải đấy nhưng mà ở đó bán nhiều đồ ngon lắm sao?
– ừm…! Hay tôi cho cô đi cùng để tìm hiểu thêm được không
– Được… Được! chúng ta mau đi thôi
…………………………………………………………..
– anh có chắc đây là quán bán đồ ăn không vậy?
Thiên băng đứng sát lại gần Hàn vũ đưa mắt dò xét những cô gái ăn mặc thiếu vải và những tràng trai phóng khoáng phiêu theo điệu nhạc cùng nhau lắc lư cùng thứ ánh sáng tối tăm mờ nhạt bên trong quán bar, Hàn vũ nhìn nó cười thầm trong bụng
– không phải quán ăn nhưng cũng rất nhiều đồ uống cho cô lựa chọn
Nói rồ anh kéo nó vào một phòng Vip bên trong còn có một tràng trai khác ánh mắt sắc lạnh đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang thượng hạng cực mạnh, đó không ai khác chính là Lãnh phong, thiên băng háo hức
– Lãnh phong anh cũng ở đây nữa sao? Xem ra hai người thường xuyên đến đây phải không?
Lãnh phong vẫn bộ mặt lạnh lùng nhìn nó rồi lại chuyển hướng đến Hàn vũ
– đưa đến làm gì?
– tại thiên băng không nhớ Bar là gì nên đưa đến đây cho nhớ mùi vị ấy mà
– lắm chuyện
Hàn vũ cũng không thèm quan tâm đến Lãnh phong nữa trực tiếp quay sang nó
– tôi gọi cho cô một món đồ uống đảm bảo cô sẽ thích
Ngay lạp tức một cô phục vụ bước vào
– xin hỏi quý khách dùng gì ạ
– như cũ một chai Whisky Macallan 1926 và thêm một ly cocktail
Nữ phục vụ gật đầu mỉm cười chuyên nghiệp rồi đi ra, loại rượu Hàn vũ gọi và loại rượu mà Lãnh phong đang uống đều là hai loại rượu có giá trên trời và cũng chỉ rành riêng cho hai quý tử giàu sang này thôi
10 phút sau nó chăm chú ngắm thứ dung dịch màu xanh nhạt sóng sánh trong một ly thủy tinh trong vắt mà lòng đầy thích thú, nhấp thử một ngụm mùi vị trái cây cùng bặc mà lan toả khắp miệng hơn nữa còn có cảm giác tê tê rất thú vị, cocktail là một loại thức uống có hương vị trái cây pha trộn cùng những loại rượu nổi tiếng vì thế tuy không phải là rượu nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ gây ra say
Nó uống thấy ngon ngon nên liền một lúc uống hết mười mấy ly đến lúc này người cũng nâng nâng nên không để ý đến Hàn vũ và Lãnh phong đã ra khỏi phòng từ lúc nào
Một mình trong phòng ngồi uống hết ly này đến ly khác lúc hơi say không biết gì nó còn vớ cả trai rượu của Hàn vũ và Lãnh phong bên cạnh tu bằng sạch, như thế còn chưa đủ thứ men say này thật khiến con người ta chìm đắm khoan khoái, thiên băng gọi thêm một chai rượu nữa ngồi “nhâm nhi”
Đến khi Lãnh phong và Hàn vũ quay lại đập vào mắt họ là đồ đạc lộn xộn bay tứ tung, hai trai rượu quý lằm lăn lóc trên sàn nhà, một “nữ nhi” xinh đẹp vẫn đang ngửa cổ tu rượu, Hàn vũ tròn mắt
– what!! Nè cái đồ điên cô làm cái trò gì vậy hả?
Nó ngừng tu rượu nhìn hàn vũ bằng ánh mắt lờ đờ
– Sao? Nè… Nè cái gì? Tôi có tên có họ đàng mà sao anh cứ gọi tôi “Nè” hoài vậy?
– cái con nhỏ này còn trả treo nữa sao?
Anh tiến lại gần cốc một phát vào đầu nó đồng nhời nhéo má một cái, lúc này thiên băng dường như phát điên bao nhiêu ấm ức mấy ngày qua đều bùng nổ nó thẳng tay đấm một phát vào mắt phải hàn vũ rồi vớ cái gối trên ghế sofa đập tới tấp
“anh dám đánh tôi sao? Nói cho anh biết Lục Hàn Vũ tôi nhịn anh hết nổi rồi hôm nay tôi nhất định phải cho anh một trận tơi bời, Cái Đồ Đáng Ghét!!! Dám Ăn Hiếp Tôi Hả”
Nó ném cái gối sang một bên tháo chiếc giày cao 5 phân ra định phang Hàn vũ thì lập tức bị người “bàng quan” Lãnh phong lôi lại, Thiên băng tiện chân đá một phát vào bụng Hàn vũ, hét toáng lên vùng vẫy
“thả tôi ra, tôi phải đánh chết hắn, thả ra” nó hích một phát vào bụng lãnh phong đạp một phát vào chân anh rồi tiếp tục lao tới đánh vào mặt Hàn vũ,
Hàn vũ nhanh nhẹn đẩy nó ra chỉ tay vào mặt thiên băng quát tháo “cô dám đánh tôi sao? Đừng tưởng con gái là tôi tha đó nha”
Mất nó lờ đờ lập tức goạm vào ngón tay trỏ của hàn vũ khiến anh đau điếng la ỏm tỏi
“thả ra Aaaaaaa lãnh phong cứu tôi, cô là chó hay sao mà tuỳ tiện cắn người vậy hả?”
Nó lập tức nhả tay hàn vũ ra sủa “gâu gâu” không khác gì một con cún hung dữ, hàn vũ bó tay chạy xa khỏi thiên băng
– lãnh phong mau giúp tôi nhốt con chó này lại, nó lên cơn dại rồi kìa
– (lạnh lùng) còn không phải cậu đem đến
Lãnh phong khống chế kéo nó ra khỏi bar rồi ném vào phía ghế sau trên xe tiếp đó anh ngồi vào vị trí vô lăng, Hàn vũ nhanh nhẹn ngồi vào ghế lại phụ thấy vậy Lãnh phong khẽ nhướng mày
– ngồi phía sau trông thiên băng đi
– còn lâu, tôi còn chưa muốn chết đâu nhìn tôi thế này chưa đủ thảm hại sao?
Lãnh phong nhìn người bạn thân của mình một mắt thâm đen, má trái bầm tím, tay ôm bụng đau đớn ngón trỏ chảy máu mà không thể nói gì hơn đành phải chuyên tâm lái xe
Nó lằm thoài loài ở phía sau ngoi dậy nhoài người ra cửa xe hóng gió “hơ hơ gió mát thật đấy, máy bay sao bay chậm quá vậy? phải ra ngoài đó bay nhanh hơn mới được”
Lập tức thiên băng chui đầu ra khỏi cửa kính xe muốn thoát ra ngoài Lãnh phong nhìn một màn vội vàng kêu Hàn vũ kéo nó xuống nhân tiện đóng cửa kính lại
Nó bị một lực hất mạnh khi ngồi dậy hua hua tay chạm vào cửa kính mếu máo “ơ… Ơ gió đâu rồi? Mày ăn mất gió của tao sao”
Thiên băng vừa đập cửa kính vừa kêu la
Nó ngơ ngơ vớ được cây gậy đánh bóng chày dưới chân (vì anh vũ nhà ta rất thích chơi bóng chày ạ)
“Còn không chịu nhả ra, hừ không chịu nhả nè… Choang!!!”
Âm thanh cửa kính vỡ vụn cả hai chàng trai bàng hoàng nhìn sinh vật lạ là nó vừa ngang nhiên đập vỡ kính rồi cầm giày cao gót ném “bụp” một phát ra ngoài
Thiên băng bật cười “chết nha con dám phá huỷ chuyến bay của bà hả?… Ơ mà sao mày lại nuốt giày của tao rồi? Đồ khốn khiếp”
Nó toan chui đầu ra lần hai tìm giày liền bị Lãnh phong tóm lại rồi cho một “chưởng” vào sau gáy ghất lịm
Đôi mắt lãnh phong giao động có phần bực tức anh lới lỏng cúc áo: “biết cô quậy vậy tôi đánh cô ngất từ đầu rồi, đúng là ồn ào, phiền phức”
Còn Hàn vũ anh ôm ngực khóc dòng, gào thét trong lòng “Ôi trời ơi! chiếc xe Maybach yêu dấu của tôi nay còn đâu huhu!!! Nguyễn Hoàng Thiên Băng tôi hận không thể giết cô!!! Nhan sắc của tôi!! tài sản của tôi huhuhu!!! Trả lại đây”