Đọc truyện Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần – Chương 34
Có đi qua những ngày mưa ta mới thấy yêu thêm những ngày nắng
Một lần nữa sự thực lại bị chôn vùi
Bởi cái gọi là… Quyền lực
Ở cái xã hội thối nát này thì
Đúng_sai đâu còn quan trọng
…………………………………………
– CÂM MIỆNG LẠI ĐI!!! TÔI KHÔNG TIN… CÁC NGƯỜI ĐỀU LÀ MỘT LŨ NÓI DỐI… HẠ Vy SAO CÓ THỂ TỰ TỬ ĐƯỢC CHỨ?
Ken gầm lên lao tới túm cổ tên thanh tra mặt đã tái mét cắt không một giọt máu hắn ta lắp bắp
– đó… Thực sự là thật… chúng tôi đã tìm thấy áo của nạn nhân ở ven biển được cho là bị dạt vào…
– NÓI LÁO… Sống Phải Thấy Người, Chết Phải Thấy Xác Chừng Nào Chưa Thấy Xác Tôi Không Tin Là Chị Ấy Đã Chết
Tên thanh tra người run cầm cập sau khi được thả ra liền bỏ chạy còn ken nhóc ngồi sụp xuống ôm đầu,
tại sao? Nhóc chỉ vừa mới đáp xuống máy bay đã lập tức đi tìm hạ vy, nhưng thông tin đầu tiên nhận được là gì đây? Là mất tích, sau rất nhiều ngày tìm kiếm họ kết luận rằng
“vũ hạ vy vì quá đau khổ trước cái chết của ba mình_ ông vũ trần lập, không chịu được cú sốc lớn này cô ấy đã ôm theo tro cốt của ông lập mà tự tử nhảy xuống biển, do ảnh hưởng của cơn bão đêm hôm ấy giống như bao người khác chết mà không tìm thấy xác”
Ken đau khổ gào lên nhóc không tin hạ vy tự tử, hạ vy đã hứa với nhóc sẽ không làm điều gì dại dột nên chắc chắn hạ vy sẽ không làm vậy, chắc chắn như thế
Ken điên cuồng lái chiếc moto phân phân phối lớn lao vun vút trên đường đến một quán bar gọi một bàn rượu rồi một mình uống hết,
khi men say đã ngấm vào cơ thể ken vẫn cố tiếp tục uống không ngừng, uống để quên đi nhưng tại sao mọi thứ vẫn chân thực đến vậy càng cố quên nỗi nhớ càng đầy, cảm giác chua xót vẫn ngấm vào từng thớ thịt.
cảm thấy chưa đủ ken như phát điên đập phá hết những vỏ chai rượu còn sót vài mảnh thủy tinh ghim vào tay nhóc, ken hung hăng rút chúng ra khỏi tay, máu ứa ra chảy tí tách,
lại lao mình ra xe phóng đi, ken cần phải đi tìm hạ vy, nhóc đã mất ba nuôi rồi không thể mất thêm hạ vy nữa, lỗi đau hiện tại ai có thể thấu hết đây,
tự lừa dối bản thân cứ mãi cố kiếm tìm những thứ không có kết quả nhưng ngoài việc này ra chẳng thể làm gì hơn,
chiếc xe dừng lại ở nhà nó sau khi biết tin nhóc đã vận dụng mọi mối quan hệ vay mượn tiền mua lại căn nhà này,
mọi thứ vẫn như cũ im lìm chìm trong bóng tối căn nhà này trước đây đã từng đầy ắp tiếng cười ngập tràn hạnh phúc ấm áp, nhưng giờ nó lại cô đơn lạnh lẽo vô cùng.
ken lao thẳng vào phòng hạ vy ánh đèn mập mờ chẳng đủ để sưởi ấy đáy lòng lạnh giá, trái tim như bị ai đó cứa ra rồi xát muối tâm can gào thét trong tuyệt vọng
xung quanh phòng đều là ảnh của hạ vy chụp cùng ken không thì cũng là hình ảnh của cả ba người
tất cả tất cả những kí ức hạnh phúc ồ ạt chảy về những nụ cười vẫn còn hiện hữu trong tâm trí vậy mà tại sao cùng một lúc nhóc lại mất đi cả ba và chị gái,
chẳng thể kiềm chế thêm nữa ken khụy gối xuống ôm những tấm hình ấy mà bật khóc máu từ tay dính vào những bức ảnh lưu trữ từng ký ức hạnh phúc, nhóc nức nở:
“Hạ vy chị đâu rồi? Vy đã hứa với ken là sẽ đợi ken về mà? Hạ vy làm ơn đi đừng chơi trốn tìm nữa ken nhớ vy, nhớ ba lắm!!! Ken phải làm sao thì vy mới chịu xuất hiện đây? Ken sắp không chịu được nữa rồi vy ơi?!!!
trái tim tan nát nhóc siết chặt đến nỗi nhàu nát đi vài tấm hình mọi thứ như chỉ vừa mới đây những dự định về tương lai còn trong trí tưởng tượng, còn đang được vun đắp ấp ủ bỗng chốc tan thành mây khói ken bật khóc thật thê lương
nhìn lại quá khứ nhóc nhận ra bản thân và hạ vy chẳng có lấy một tấm hình tử tế cái nào cái nấy đều nhắng nhít không thì cũng là đứa này giận đứa kia chạy đến dỗ dành
ken chợt nhận ra thời gian ở bên ba và hạ vy thật ngắn ngủi tại sao trước đây nhóc chưa một lần biết quý trọng nó.
Giá như nhóc không đi pháp, giá như nhóc về sớm hơn và giá như…!!! ken có thể tưởng tượng ra bóng dáng cô đơn của hạ vy trong bệnh viện khi ba mất, lẻ loi đến nhường nào… Đau!!!
nhóc đấm mạnh tay vào tường ôm chặt lấy bức ảnh hạ vy vào lòng trong bức ảnh ấy người con gái xinh đẹp kia vẫn mỉm cười rạng rỡ đôi mắt tím than tựa làn nước như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn hồn nhiên trong sáng.
Mọi thứ càng khiến ken thêm chạnh lòng đau khổ tột cùng tiếc nuối những ngày tháng đã qua, thu mình vào góc tối trong căn phòng
nỗi đau thấu tâm can không gì diễn tả được lần đầu tiên ken tự thấy mình bất lực và vô dụng đến vậy nhưng cho dù có chuyện gì ken cũng tuyệt đối tin hạ hy không tự tử chắc chắc có uẩn khúc đằng sau nhóc nhất định sẽ tìm ra
xét cho cùng liệu ken còn có thể tự dối lòng đến bao giờ đây? Trong lòng quá rối bời và mâu thuẫn, nhóc vẫn không thể tin được hạ vy đã rời xa mình mãi mãi trong yên lặng, không một lời nhắn gửi, không một lời từ biệt
Ken vẫn luôn cố gắng đi tìm hình bóng quen thuộc trên mọi nẻo đường rồi lại chợt nhận ra chỉ còn lại nơi đó là một khoảng trống không thể lấp đầy,
trên đời này sự yên lặng đáng sợ nhất chính là cái chết
Đêm nay trời không có lấy một ánh sao ngay cả trăng cũng dấu mình sau rặng mây tăm tối gió mát thổi vi vu đem làn mây trôi đi hết từ phương này đến phương kia trôi nhanh đến nỗi mây cũng chẳng kịp nhận ra xung quanh đã xảy ra chuyện gì
Một nơi khác tại biệt thự nhà họ Dương
Căn phòng xa hoa của tử hy nay đã biến thành một đống đổ nát chính tay cậu đã đập phá tất cả mọi thứ, một giọng nữ trong trẻo nhưng cũng không kém phần đau khổ vang lên
– ĐỦ RỒI TỬ HY CẬU MAU DỪNG LẠI ĐI!!!
Mỹ ngọc chạy đến muốn ngăn cơn thịnh nộ của tử hy, ngăn không cho cậu làm tổn hại đến thân xác mình nhưng không những kết quả không đạt được mà ngược lại còn bị cậu hung hăng đẩy ra, hại mỹ ngọc té đập tay vào chiếc ghế ngã chỏng chơ trên sàn nhà
Cô ta ôm bàn tay đã trật khớp bò dậy đôi mắt ngấn lệ đau khổ nhìn tử hy vẫn không thể kiểm soát đang giận dữ đập phá, một lần nữa mỹ ngọc hét lên
– TỬ HY CẬU LÀM VẬY THÌ ĐƯỢC GÌ CHỨ? CẬU PHẢI CHẤP NHẬN Vũ Hạ Vy CÔ TA CHẾT RỒI, ĐÓ LÀ SỰ THẬT
– IM ĐI!!! LÀM ƠN HÃY CÂM MIỆNG LẠI
Tử hy gầm lên nhìn mỹ ngọc bằng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô ta có chút giật mình chột dạ trước đây cô chưa từng thấy tử hy như vậy, cậu càng không bao giờ lớn tiếng với cô ta nhưng giờ thì… Vẫn không bỏ cuộc mỹ ngọc đến ôm lấy cánh tay cậu tiếp
– tử hy nghe mình, mình biết cậu đang rất đau khổ, nhưng đó là sự thật không thể chối cãi cậu hãy quên hạ vy đi được không?
Tử hy nhìn mỹ ngọc bằng đôi mắt lạnh lùng ẩn sau đó vẫn là sự đau thương mất mát
– mỹ ngọc cậu biết không? Tôi không tin hạ vy đã chết, tôi nhất định sẽ tìm ra cậu ấy tôi sẽ đợi hạ vy, đợi đến khi nào tình yêu của tôi được chấp nhận, cả đời này Dương tử hy tôi chỉ yêu duy nhất vũ hạ vy sẽ mãi mãi là như thế không một ai có thể thay đổi
– tử hy… Mình
– làm ơn, tôi muốn ở một mình
– tử hy tại sao cậu không bao giờ chịu nhìn xem xung quanh mình còn biết bao nhiêu người yêu thương cậu chứ? Tại sao cậu phải cố chấp vì những thứ không có kết quả như thế? Tử hy mình… Y…
– LÀM ƠN, CÚT ĐI!!!
Mỹ ngọc còn chưa kịp nói hết câu “tử hy mình yêu cậu” đã bị đẩy ra
cô ta đau đớn bất lực rời đi khi ra khỏi nhà mỹ ngọc ngửa mặt than trời
“Vũ hạ vy cô lại thắng nữa rồi nhưng chớ có đắc ý Đào mỹ ngọc tôi nhất định sẽ dành lại những thứ thuộc về mình, ở nơi địa ngục cô hãy cứ chống mắt lên mà xem tôi hạnh phúc, tội lỗi… cảm giác ấy cô cũng đừng hòng tôi sẽ mang theo bên mình”
Mỹ ngọc luôn phủ nhận những gì mình làm, nhưng điều ấy lại vô tình tố cáo cô ta hiện tại không được bình thường
rõ ràng trong lòng mỹ ngọc không được thanh thản và bình yên, tính toán hơn thua với một người đã “chết” phải chăng cô ta đã quá đáng thương, đáng trách đến đáng hận.
Trong căn phòng mờ nhạt ánh đèn ngủ chỉ còn lại tử hy ngồi ngục giữa đống đổ nát
hiện tại cậu chỉ muốn móc tim mình ra xem rốt cục nó bị thương tổn đến mức nào mà sao lại khiến cậu đau đến vậy? Đau đến nghẹt thở, đến nỗi không thể thốt ra thêm lời nào
Tử hy ngắm nhìn đôi bàn tay của mình, đôi bàn tay ấy những ngày đầu tiên cậu đã nắm tay hạ vy dạo chơi khắp nẻo đường cũng chính đôi bàn tay này đã buông bỏ hạnh phúc
Giá như ngày hôm đó cậu nắm chặt lấy tay hạ vy thêm chút nữa, giá như ngày hôm ấy cậu kiên quyết đi theo bên cạnh nó và giá như cậu có thể dũng cảm thổ lộ tình cảm của mình sớm hơn thì hay biết bao, càng xa thì ký ức lại càng gần
Cậu rất nhớ hạ vy, nhớ ngày đầu tiên gặp mặt nhớ những trận cãi vã giận hờn, nhớ bộ mặt khó coi đến đáng yêu của nó khi bị cậu chọc gẹo, nhớ những lần đi chơi vui vẻ, những cảm giác ghen tuông trẻ con với chính đứa em trai của mình, cậu nhớ
rất nhớ đôi mắt tím than luôn ánh lên sự ấm áp nhí nhảnh vui tươi và cậu nhớ cả đêm hôm ấy khi cậu cõng nó trên lưng, thầm ngắm trộm hạ vy say giấc ngủ khoảnh khắc ấy bình yên biết bao tưởng như cuộc sống vẫn sẽ yên bình trôi đi vậy mà…
Con người là như thế họ luôn tìm về khoảng ký ức xa xôi, tìm về quá khứ hạnh phúc đã qua, khi một ai đó trong đời họ đột nhiên biến mất, rồi họ tiếc nuối, hối hận nhưng nên nhớ rằng quá khứ vẫn mãi là quá khứ không gì có thể thay đổi cũng như không gì có thể xoá bỏ, bạn tiếc nuối ư? Đã quá muộn rồi…!
Nên nhớ người mà Dương Tử Hy yêu là “Vũ Hạ Vy” chứ không phải là Nguyễn Hoàng Thiên Băng
Yêu thương chờ lâu là yêu thương phai màu, sai! có phai màu hay không là do tự mình quyết định
Yêu thương gì đâu chỉ toàn thấy thương đau, ừ thì đau! Nhưng trái tim cho là đúng
Mặc cho trái tim mong manh tổn thương, Vẫn khao khát một lần xin được yêu
Một khúc nhạc buồn khẽ theo gió ngân vang khắp nơi trong thành phố thay lời nói nên lỗi lòng của một chàng trai càng khiến những trái tim tổn thương thêm tan nát vụn vỡ đâu đâu cũng chỉ thấy một âm điệu buồn bã
Đã có lúc anh mong tim mình bé lại
Để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa
Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi
Để những dấu yêu sẽ không phai mờ
Nếu không hát lên nặng lòng da diết
Nếu không nói ra làm sao biết
Anh thương em
Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ
Bình minh khuất lấp sau màn đêm như nỗi lòng anh
Chất chứa lâu nay em đâu nào hay biết
Hoàng hôn tắt nắng hay vì anh không hiểu được em
Dập tan bao yêu dấu lụi tàn
Cất tiếng hát nghe sao lòng nhẹ cơn sầu
Dẫu có chút vương, chút ân tình chôn giấu
Đếm những nhớ thương thầm lặng trên tay
Nghe sao buốt thêm, ướt đôi vai gầy.
Nếu không hát lên nặng lòng da diết
Nếu không nói ra làm sao biết
Anh thương em
Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ
Bình minh khuất lấp sau màn đêm như nỗi lòng anh
Chất chứa lâu nay em đâu nào hay biết
Hoàng hôn tắt nắng hay vì anh không hiểu được em
Dập tan bao yêu dấu lụi tàn
Vì anh câm nín chôn sâu yêu thương anh trao đến em,
Lặng nhìn em lướt qua bên đời.
Một mai ai biết cơn mê đưa em vào vòng tay mới.
Anh sẽ chờ phía sau giấc mơ của em
Anh sẽ chờ để nói những điều chưa bao giờ