Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 69


Đọc truyện Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm – Chương 69


Chương 69: Một chuyện hối hận không kịp
Biên Trọng Hoa nhướn mày suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Từ khi ta có ký ức đến giờ luôn làm việc thẳng thắn, xưa nay không thẹn với lòng, chưa từng hối hận, nhưng trước kia có lần đi xa đã gặp một chuyện mà bây giờ mỗi lần nhớ lại đều thấy hối hận khôn nguôi, ta muốn nói với ngươi chuyện khiến ta hối tiếc này.


Kỳ Từ vốn định hỏi bóng gió để đoán ra bí mật thứ ba của Biên Trọng Hoa là gì, ai ngờ Biên Trọng Hoa nói vậy khiến Kỳ Từ như lọt vào sương mù, đành phải thầm mong mình sớm khỏi hẳn rồi mua vài vò rượu mạnh chuốc say Biên Trọng Hoa.

Nghỉ ngơi ở Lục gia trang dưỡng sức mấy ngày, Biên Trọng Hoa chê chỗ này không tìm được dược liệu tốt nên chỉnh đốn đội ngũ rồi tiếp tục lên đường.

Đường xá xa xôi, vó ngựa lộc cộc, Kỳ Từ ngồi trong góc xe quấn mền nhắm mắt ngủ, từ hôm đó bị thương y phát hiện mình rất thích ngủ, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng còn thấy ngực đau nhói, nhìn kỹ lại thì chỗ đau không bị thương mà chỉ có vết bớt màu đỏ kia.

Kỳ Từ chỉ nghĩ mình quá mệt mỏi, lại không muốn làm phiền Biên Trọng Hoa nên không nói cho hắn biết.


Đường núi gập ghềnh, xe ngựa lắc lư tròng trành, Kỳ Từ đang mơ màng thì xe ngựa bỗng dừng lại làm Kỳ Từ cũng tỉnh theo.

Kỳ Từ vén màn hỏi thị vệ bên ngoài: “Gì thế?”
Thị vệ ôm quyền hành lễ đáp: “Bẩm Vương gia, phía trước có núi lở chắn đường nên không qua được ạ.


Kỳ Từ kinh ngạc: “Núi lở?”
Thị vệ trả lời: “Vương gia đừng lo, Biên đại nhân đã đi dò la tình hình rồi ạ.


Lúc này Biên Trọng Hoa đang đứng trên đống đá vụn kinh ngạc nhìn ra xa.

Đây không phải núi lở mà rõ ràng là nửa ngọn núi bị sập.

Trên đường núi hơn mười dặm toàn đá vụn bùn sình chẳng có chỗ nào đi qua được, ngọn núi phía sau giống như bị ai đó cầm kiếm chém ra làm đôi, từ chỗ sập tràn ra bùn đỏ, trong bùn lầy còn loáng thoáng rễ cây chằng chịt.

Không chỉ vậy, Biên Trọng Hoa còn cảm nhận yêu khí cực mạnh.

Biên Trọng Hoa đoán trước kia có một yêu vật cực kỳ lợi hại bị phong ấn ở núi này, giờ gặp cơ duyên thoát ra nên mới làm sập núi.


Biên Trọng Hoa không khỏi nhíu mày.

Hắn vốn đã lên kế hoạch rõ ràng, băng qua đường núi này thì chạng vạng tối có thể tới một trấn nhỏ nghỉ chân, nhưng giờ con đường này bị sập, xe ngựa nhất định không qua được, thân thể Kỳ Từ đang có tổn thương, Biên Trọng Hoa không muốn để y ngủ giữa rừng núi hoang sơ.

Biên Trọng Hoa lo lắng nhảy xuống đống đá vụn, đang suy tư nên làm thế nào thì chợt thấy một nông dân mặc áo tơi vác cuốc đứng cạnh đống đá.

Nông dân kia thấy Biên Trọng Hoa khí chất bất phàm, người nhẹ như yến thì vội vàng gọi hắn lại: “Công tử, ta thấy ngươi mới đứng trên đó quan sát, đường phía trước sập nặng lắm không?”
Biên Trọng Hoa đáp: “Không thấy đường đi nữa rồi.


Nông dân thở dài: “Chết thật, ta còn định vác cuốc đến dọn dẹp, xem ra chỉ dùng cuốc thì chắc mấy trăm năm nữa cũng chưa thông được đường.


Biên Trọng Hoa hỏi: “Sao nơi này lại bị như vậy?”
Nông dân đáp: “Mấy đêm trước chẳng hiểu sao đột nhiên núi động, chim kêu thú gầm, sau đó thì yên tĩnh lại, chắc núi này bị sập vào lúc đó, nghe người già trong thôn chúng ta nói ở vùng núi này có giam một con hung thú thượng cổ! Giờ chẳng biết tại sao thoát ra, e là thiên hạ không còn thái bình nữa đâu.



Biên Trọng Hoa nghe nông dân nhắc tới thôn xóm thì vội hỏi: “Gần đây có thôn nào không?”
Nông dân gật đầu: “Có, ngươi đi về phía Đông mấy chục dặm sẽ thấy một ngã rẽ, sau đó cứ men theo con đường kia! Tuy đường nhỏ khó đi nhưng đi thêm bảy tám dặm rồi băng qua rừng sâu là đến sườn núi trên thung lũng, nhìn xuống dưới sẽ thấy một hồ nước rộng lớn, thôn trang nằm ngay bên cạnh hồ!”
Biên Trọng Hoa cảm ơn rồi trở lại dẫn đám người tới thôn trang nông dân vừa nói, định nghỉ ngơi một đêm rồi xuất phát.

Sau khi Biên Trọng Hoa nói với hai ám hầu thì một người không phản đối gì mà gật đầu đồng ý, còn người kia lại tỏ vẻ khó xử, Biên Trọng Hoa phát giác sự khác thường của hắn liền hỏi: “Ngươi sao thế?”
Ám hầu kia nói: “Biên đại nhân, lúc trước ta từng tới đây làm nhiệm vụ, nhưng ta nhớ gần đây không có thôn trang nào cả, hơn nữa chỗ ngươi vừa nói ta cũng đến rồi, ở đó đúng là có hồ nước nhưng chung quanh hồ này toàn núi, nằm dưới đáy thung lũng, hơn nữa đó là hồ nước tù đọng, nước hồ xanh lét nặng mùi, là hồ chết đấy ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.