Đọc truyện Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm – Chương 31
Chương 31: Thân phận ngươi và ta khác nhau, đừng vượt quá ranh giới
Bảy ngày sau, một người ra khỏi nhà lao Ám Hầu Môn, người kia ăn mặc rách rưới, quần áo bên trong loang lổ vết máu đỏ sậm, đi đứng hơi lảo đảo, có vẻ như vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, tuy có chút chật vật nhưng khóe miệng vẫn cười phởn phơ, chẳng có chút suy sụp nào sau khi bị phạt.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Biên Trọng Hoa đưa tay lên che mắt, chờ thích ứng được với ánh sáng mới thả tay xuống, chợt trông thấy một người đứng trước mắt mình.
“Chậc chậc chậc.
” Tần Dịch Thương vừa phe phẩy quạt thuỷ mặc trong tay vừa đi vòng quanh Biên Trọng Hoa, “Thật là thảm, nếu ngươi muốn gϊếŧ người thì cần gì làm trực tiếp, cứ thông báo cho huynh đệ ta một tiếng, ta ra tay còn ngươi vung đao, sau đó vứt xác ra bãi tha ma, bảo đảm Lý quốc sư sẽ không biết ai làm đâu.
“
Lý quốc sư đứng sau lưng hai người tằng hắng một cái.
Tần Dịch Thương liền đập mấy cái lên vai Biên Trọng Hoa, giọng cao quãng tám: “Huynh đệ! Phải biết lỗi mà hối cải đi! Lần sau đừng tái phạm nữa! Không được tùy tiện gϊếŧ người nghe chưa!”
Biên Trọng Hoa bị đập đến ngực tê rần, ho sặc sụa một trận rồi chụp lấy bàn tay đang tác oai tác quái của Tần Dịch Thương làm tay áo của hắn bị dính bẩn.
Hai người náo loạn một trận mới nhớ ra phải hành lễ với Lý quốc sư, Lý quốc sư rộng lượng xua tay, hoàn toàn không có ý trách móc: “Biên Trọng Hoa, ngươi đi theo ta.
“
Tần Dịch Thương chắp tay cáo từ còn Biên Trọng Hoa đuổi theo bước chân Lý quốc sư.
Lý quốc sư chắp tay sau lưng đi đến chính sảnh Ám Hầu Môn, hắn nhìn mấy vết thương ẩn hiện dưới y phục rách rưới của Biên Trọng Hoa rồi nói: “Mấy ngày tới ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi, tạm thời đừng chấp hành nhiệm vụ.
“
Biên Trọng Hoa gật đầu: “Tạ ơn quốc sư, đúng rồi, quốc sư, lúc trước ta nhờ ngươi giúp ta lưu ý người bạn kia, bây giờ thế nào rồi?”
Lý quốc sư khựng lại, quay sang nhìn Biên Trọng Hoa với ánh mắt thâm trầm nghiêm khắc.
Biên Trọng Hoa lập tức phát hiện điều bất ổn, quả nhiên Lý quốc sư hỏi: “Ngươi có biết người bạn kia của ngươi là Sùng Phụng Vương gia thật không?”
Biên Trọng Hoa đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó thản nhiên cười nói: “Ta biết.
“
Lý quốc sư nhìn dáng vẻ ung dung chẳng hề sợ hãi của Biên Trọng Hoa, ngay cả lời trách hắn không sớm tiết lộ thân phận Vương gia cũng không nói được, sau đó Lý quốc sư cũng cười theo, bất giác cảm thấy nên là như vậy.
Không, không phải nên mà chính là như thế, hắn làm sao dám trách cứ người này, những năm qua diễn kịch quá nhiều nên suýt nữa còn tưởng là thật.
Lý quốc sư âm thầm thở dài, “Mấy ngày qua ngươi bị phạt đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“
Biên Trọng Hoa nhìn Lý quốc sư với vẻ nghiêm túc.
“Vương gia giả gặp chuyện, Vương gia thật chứng minh thân phận, Hiền Nghi Thái hậu vốn đang tế trời nghe được tin này đã bãi giá hồi cung.
“
“Gặp chuyện! ! ” Biên Trọng Hoa nhíu mày.
“Thôi về nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt vào.
” Lý quốc sư phất ống tay áo, không muốn nói quá nhiều với Biên Trọng Hoa về vấn đề này nữa.
Ở bên kia, sau khi Tần Dịch Thương cáo biệt hai người thì thảnh thơi phe phẩy quạt tranh thuỷ mặc đi đến biệt viện của Lâm Bạch Cốc, chỗ kia vắng vẻ yên tĩnh, một nha hoàn nô bộc cũng không thấy bóng dáng.
Tần Dịch Thương đến trước ngôi đình có mái hiên hình cánh chim, trông thấy một người như sương giá mùa đông đứng trong đình, nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Bạch Cốc quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tần Dịch Thương: “Hắn ra chưa? Thương tích thế nào?”
“Nếu lo lắng thì sao không tự đi xem?” Tần Dịch Thương ngồi xuống ghế đá trong đình, hờ hững phủi tay áo.
Lâm Bạch Cốc không vui không giận giữ im lặng.
“Hắn không sao cả, rất có tinh thần.
” Ngược lại Tần Dịch Thương không nín được mà tự mình nói ra, “Phải rồi, Biên Trọng Hoa sẽ dưỡng thương mấy tuần, ngươi hay ta sẽ đến phủ Vương gia nhậm chức đây?”
“Ta đi.
” Lâm Bạch Cốc đáp.
“Ồ? Quả quyết thế cơ à?”
“Trước kia đã bàn bạc với Lý quốc sư, ta và Lý quốc sư đều nghĩ không nên để Biên đại nhân dây dưa với Sùng Phụng Vương gia thêm nữa.
“
“Tại sao?”
Lâm Bạch Cốc nhìn Tần Dịch Thương, tựa như không tin hắn không biết rõ lý do nhưng vẫn nói: “Ngươi cũng biết nếu Biên đại nhân ngăn giữa chúng ta và Sùng Phụng Vương gia thì sẽ phiền phức thế nào mà.
“
“Đúng là thế thật.
” Tần Dịch Thương gật đầu, hắn khoanh tay ngẩn người dựa vào bàn đá, “Nhưng dù sao! ! cũng như nhau thôi! ! Đúng rồi, Tiểu Bạch Điểu.
“
Lâm Bạch Cốc nghe thấy cách xưng hô quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Thương.
Tần Dịch Thương mở quạt ra cười với y: “Lâu lắm rồi không nghe ngươi “chíp chíp”, ngươi “chíp chíp” một tiếng xem nào.
“
” ! ! ” Lâm Bạch Cốc nói mà không có biểu cảm gì, “Ta “chíp chíp” lúc nào?”
Tần Dịch Thương nói: “Ngươi xem ngươi xem, câu vừa rồi chẳng phải có “chíp chíp” sao?”
Lâm Bạch Cốc: “! ! “
Tần Dịch Thương quan sát kỹ càng nét mặt y một lát rồi lộ vẻ thất vọng: “Kỳ quái, ta đùa giỡn ngươi như vậy mà ngươi không giận không xấu hổ, Tiểu Bạch Điểu, ngươi thật sự một chút thất tình lục dục cũng không có sao? Ngươi tốt xấu gì cũng sống mấy ngàn năm, chưa bao giờ thương tâm vì người khác sao?”
” Từng có.
” Lâm Bạch Cốc gật đầu.
“Cái gì? Từng có? Lúc nào?” Tần Dịch Thương cả kinh vỗ bàn đá đứng phắt dậy.
Lâm Bạch Cốc lạnh lùng quay lưng đi, không có vẻ gì là muốn nói cho Tần Dịch Thương biết.
Tần Dịch Thương đứng sững tại chỗ một lát, sau đó vừa gọi í ới vừa đuổi theo người ta: “Tiểu Bạch Điểu, có phải ngươi đang đùa ta không hả?! Này, ngươi đừng đi, ngươi thật sự từng thương tâm sao? Vì ai chứ? Ta không đùa ngươi đâu, ngươi nói cho ta biết đi, Tiểu Bạch Điểu, ngươi đi chậm một chút!”
Nghe thấy người phía sau không ngừng truy hỏi, khóe miệng Lâm Bạch Cốc cong lên nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy.
–
Biên Trọng Hoa trở về chỗ ở của mình pha một thùng nước nóng, cởi bỏ áo bẩn rồi bắt đầu tắm rửa, hắn cầm khăn chậm rãi lau sạch vết thương do bị phạt mấy ngày qua rồi suy nghĩ miên man.
Vương gia giả gặp chuyện?
Với tính tình thận trọng của Lý quốc sư thì không thể nào không truy việc này đến cùng, nếu hắn tránh né thì chỉ có một khả năng! !
Lý quốc sư biết kẻ đâm Vương gia giả là ai, hoặc chuyện này do chính hắn sai khiến.
Nhưng tại sao! !
Chẳng lẽ vì biết thân phận Kỳ Từ nên buộc y lên làm Vương gia?
Nghĩ cũng đúng, những năm qua hoàng tử trong cung không chết thì đau ốm, Thái tử điện hạ khó khăn lắm mới ngồi vững vị trí Thái tử, Hiền Nghi Thái hậu lại đột nhiên tìm con trai của tiên đế lưu lạc dân gian nhiều năm trước, nghĩ bằng đầu gối cũng hiểu được lợi và hại trong đó.
Biên Trọng Hoa đứng bật dậy trong thùng tắm, giọt nước trong suốt lăn dọc theo thân thể cao lớn của hắn, hắn tiện tay nhét khăn vào thùng, đột nhiên có chút hối hận vì hôm đó mình đã ra tay.
Nếu mấy ngày qua không bị phạt thì đã có thể phát giác mưu đồ của Lý quốc sư để nhắc nhở Kỳ Từ.
Biên Trọng Hoa tắm xong lại bôi thuốc thượng hạng cho mình, buộc tóc dài và thay y phục sạch sẽ, sau đó đi đến phủ Vương gia.
Đã hẹn bị phạt xong sẽ tìm Kỳ Từ uống rượu, việc này hắn vẫn chưa quên.
Nhưng Biên Trọng Hoa hoàn toàn không ngờ mình lại bị chặn trước cổng phủ.
Hai ám hầu ôm quyền hành lễ: “Biên đại nhân, hiện giờ ai vào phủ Vương gia cũng phải thông báo cả.
“
Biên Trọng Hoa sửng sốt: “Ta vào cũng phải thông báo à?”
“Vâng, giờ Lâm đại nhân đang trông coi phủ Vương gia nên! ! “
Biên Trọng Hoa cũng không nóng nảy mà gật đầu: “Vậy làm phiền giúp ta bẩm báo một chút.
“
Hai ám hầu liếc nhau, sau đó một ám hầu vội vàng đi vào phủ.
Biên Trọng Hoa đợi khoảng một nén nhang.
Rốt cuộc ám hầu vào bẩm báo đã trở lại, đi theo hắn còn có một người, Biên Trọng Hoa đứng dưới thềm đá của phủ Vương gia ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc không dám đứng trên cao mà bước xuống bậc thang đưa cho Biên Trọng Hoa một phong thư cùng với một vật: “Vương gia nhờ ta chuyển cho ngươi.
“
Biên Trọng Hoa nhận vật kia và phong thư, bỗng dưng ngẩn người.
Đây chính là lệnh bài của mình.
Biên Trọng Hoa cảm thấy kỳ quái nên mở thư ra, chỉ thấy trên thư có một hàng chữ: “Cám ơn ngươi đã giúp đỡ suốt thời gian qua, sau này sẽ nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt quốc sư và Thái hậu, nhưng thân phận ngươi và ta khác nhau, đừng vượt quá ranh giới.
“