Đọc truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên – Chương 57
“Không!” Bạch Thấm vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng phản đối, cô vội vàng nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Bọn họ nói anh như vậy là vì bọn họ không hiểu anh, bọn họ đang ghen tị với anh! Khi đó ngay cả bản thân em cũng không biết mình muốn gì, em nên cảm ơn anh đã luôn giữ chặt em ở lại bên cạnh mình mới đúng, may mắn là em có thể ở bên cạnh anh. Không phải ai cũng may mắn có được một người luôn ở bên cạnh che chở không chịu buông tay suốt mấy chục năm như thế.” Lại càng không phải ai cũng có được may mắn được sống lại để sửa chữa sai lầm như cô. Bạch Thấm chưa bao giờ dám hi vọng sẽ có được may mắn như cuộc đời mình ngày hôm nay cũng như việc được sống lại.
An Tử Thiên vui vẻ cười, dịu dàng hôn lên nước mắt của cô: “Tình cảm chân thật là một thứ kì diệu như vậy đó, anh không biết tương lai nó sẽ thay đổi như thế nào, nhưng anh sẽ cố gắng hành động thành thật theo những thay đổi của nó. Vậy nên, dù anh dám chắc chắn tình cảm của mình dành cho em là gì, nhưng anh có thể biểu đạt nó bằng hành động của mình.”
Đúng vậy, tình cảm sẽ khiến bạn hành động một cách chân thật nhất, cũng giống như tại sao anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không chịu buông tay, lại cũng giống như tại sao cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
“Thấm Thấm…” Hai người đều im lặng một lúc rất lâu, đều yên lặng suy nghĩ những lời thổ lộ thật dài bằng rất nhiều sức lực và tình cảm vừa rồi.
“Em đây…” Bạch Thấm nhỏ giọng đáp, từ nay về sau, bất kể là lúc nào anh gọi em, nhất định em sẽ nhanh chóng đáp lại anh, từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ anh như anh đã bảo vệ em.
“Tha thứ cho những hành động quá đáng của anh trước đây nhé. Anh thích nhìn em cười, anh hi vọng em có thể mãi mãi tươi cười với anh, nhưng anh lại không hy vọng người khác thấy được mặt tốt đẹp của em, anh luôn theo dõi từng hành động, thái độ của em, sợ em bị người khác mơ ước, thậm chí là muốn cướp đi bảo bối trong lòng anh. Anh bị tình yêu làm cho mù quáng, dùng tình cảm của em dành cho anh là tiền cược, lại giống như ‘có lý chẳng sợ’ làm ra những hành động tổn thương em, lại không cho phép em trách cứ mình!”
“Tha thứ cho anh vẫn luôn hưởng thụ những điều đó vì nó mang đến cho anh cảm giác vừa đau khổ vừa hạnh phúc, cho đến tận bây giờ mới hiểu được đó là sai lầm, hy vọng anh nhận ra điều đó không quá muộn.” An Tử Thiên nói xong, lại làm hành động mà Bạch Thấm đã từng làm trước đây rất nhiều lần, anh nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô, không chút do dự nói ra tình cảm từ đáy lòng mình: “Anh yêu em.”
Trong phút chốc, dường như Bạch Thấm nghe được tiếng thở dài truyền đến từ phía xa xa trong lòng mình, lại giống như thấy được từng chùm pháo hoa nổ rực rỡ trong bầu trời đêm.
Bạch Thấm quên cả hô hấp khiến cho trái tim càng đập nhanh hơn, loại cảm giác này thật sự kì diệu đến mức khó nói nên lời, đầu óc của cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn người đàn ông vẫn đang áp vào trán mình, giống như chết đuối trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương thắm thiết của anh dành cho mình. (Maybe: Editor mới thất tình… *ôm tim*)
Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao bất kỳ người phụ nữ nào cũng hy vọng được nghe thấy lời tỏ tình từ người đàn ông mình yêu, có đôi khi rõ ràng biết đó là lời nói dối, nhưng vẫn sẽ vì ba chữ này mà như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không oán trách không hối hận – – đây thật sự là một thứ độc dược đầy ngọt ngào.
Cả căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, hôm nay hai người họ đều im lặng hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác trước mặt mình, An Tử Thiên cố gắng không để ý đến lòng bàn tay mình đã chảy đầy mồ hôi lạnh vì hồi hộp.
Bỗng nhiên Bạch Thấm nhảy lên một cái, không nói lời nào mà chạy thẳng vào phòng trong.
An Tử Thiên sững sờ, vội vàng đi theo, lại phát hiện cô đang lục tìm thứ gì đó.
“… Thấm Thấm, em đang tìm gì vậy?”
“Chứng minh thư.” Còn có sổ hộ khẩu!
An Tử Thiên ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi lại, cô đã đứng dậy nhét thứ cầm trong tay vào túi sách, trên mặt còn mang theo một nụ cười hài lòng.
“Đi!” Lúc Bạch Thấm đi ra, cô lôi kéo An Tử Thiên còn đang đứng ngơ ngác ở cửa, giục anh đổi giày.
Anh theo ý cô đổi xong giày, sau đó mới ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”
Chờ hai người đã ở trên xe lên đường, Bạch Thấm mới trả lời anh: “Cục dân chính.”
Cục dân chính? An đại nhân cảm thấy dung lượng não của mình hôm nay không đủ dùng, chẳng lẽ là do lần trước anh không cẩn thận bị đụng vào đầu, nhưng mọi người lại không phát hiện ra? Anh cảm thấy rõ ràng hôm nay phản ứng của anh trở nên rất chậm chạp, IQ giảm sút, nhịp tim không đều…
“Đến đó làm gì?” An đại nhân ngốc nghếch hỏi.
“Kết hôn!” Lần này Bạch Thấm trả lời rất nhanh, còn quay sang nhìn người có dung lượng não không đủ dùng là An đại nhân với một khuôn mặt tươi cười.
Kết hôn? Kết hôn?!
Ai kết hôn?
Mãi cho lúc xe đã đến nơi, An đại nhân máy móc đi theo Bạch Thấm vào bên trong chụp ảnh, anh vẫn bị choáng váng chưa hết.
Nhân viên công tác nhìn vẻ mặt ngơ ngác của An Tử Thiên, thầm nghi ngờ trong lòng, dáng vẻ này cũng không tệ, là một cậu nhóc vừa đẹp trai vừa có khí chất, nhưng tại sao lại giống như bị ngốc vậy?
“Cô gái, cô bảo bạn trai mình cười một cái đi, đây là ảnh kết hôn, nếu chụp không đẹp thì cũng không đổi được đâu.” Cuối cùng người nhân viên kia cũng vẫn không nhịn được mà nói.
Bạch Thấm quay đầu nhìn, thấy An Tử Thiên ngơ ngác, ánh mắt nhìn về phía mình nhưng lại không có tiêu cự, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng cười này rốt cuộc cũng kéo lại mấy phần hồn phách của An đại nhân, anh nhìn xung quanh hỏi: “Đây là đây vậy?”
“Là phòng chụp ảnh, hiện tại anh và em đang chuẩn bị chụp ảnh kết hôn, anh cười một cái đi, nếu không ảnh chụp không đẹp cũng không thể đổi đâu đó.” Bạch Thấm cười tủm tỉm xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của anh, sau đó cầm lấy hai má, kéo khóe miệng của anh ra hai bên: “Cười một cái.”
“Ha ha, cậu nhóc này, cậu cười một cái đi, cưới một người vợ xinh đẹp duyên dáng như thế này, cậu còn bày cái vẻ mặt ấy làm cái gì? Cậu may mắn như vậy, cô gái nhỏ người ta còn vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ cậu không tình nguyện sao?” Một người đàn ông trung nên đứng ở bên cạnh chịu không nổi dáng vẻ ngốc nghếch của An Tử Thiên, lớn tiếng nói.
Giọng lớn thật, ngay cả những người ở bên ngoài cũng nghe thấy được. Bạch Thấm hơi rụt người lại, xoa xoa lỗ tai, lại ngẩng đầu một cái thì thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình cười tủm tỉm, vừa nghĩ đến đây là chỗ nào, cô quay sang nhìn An Tử Thiên, cả hai người đều không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Thấy Bạch Thấm để lộ ra dáng vẻ đáng yêu khiến người khác xao xuyến, trên mặt An Tử Thiên không khỏi hiện lên ý cười yếu ớt, anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô.
Lúc này, một giọng nói lại vang lên: “Nhìn qua đây.”
Theo phản xạ, hai người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, biểu cảm trên mặt vẫn chưa kịp thay đổi, đúng lúc này tiếng “tách” chụp ảnh vang lên, ảnh kết hôn của hai người họ đã ra đời.
Sau đó, Bạch Thấm nhìn ảnh chụp mà không khỏi cảm thán người chụp ảnh có kinh nghiệm lão luyện, vậy mà lại có thể chụp được khoảng khắc hiếm có là khuôn mặt tươi cười của An Tử Thiên và vẻ mặt ngượng ngùng của mình, quả thật ảnh chụp này không giữ lại thì đúng là đáng tiếc.
“Chỉ cần ký tên ở đây thì hai người sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.” Nhân viên ở Cục dân chính đẩy hai tờ giấy đến trước mặt hai người.
Khó có được khi nào mà An Tử Thiên cầm bút, nhìn tờ giấy trước mặt với vẻ mặt lo lắng giống như đang đối mặt với kẻ địch lớn, làm cho nhân viên đối diện rớt vạch đen đầy trán. (Maybe: Như thế này này –_–|||)
Mà đến lượt Bạch Thấm, cô nhìn cũng không cần nhìn đã chuẩn bị hạ bút kí tên, nhưng lại bị An Tử Thiên ngăn lại: “Chờ một chút!”
Bạch Thấm nghi ngờ nhìn anh: “Sao thế anh?”
“Em không thể ký!” An Tử Thiên nghiêm túc nói.