Đọc truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên – Chương 32: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ánh nắng chiều của mùa hạ rải rác khắp nơi, tản ra sự nhiệt tình cuối cùng. Bầu trời bị đốt đỏ rực, làm nổi bật từng mảng từng mảng màu đỏ chanh ở khắp nơi.
Trong vườn hoa xanh um tươi tốt, một bóng dáng nhỏ nhắn mơ mơ màng màng xoay xoay khắp nơi. Thật xinh đẹp, tất cả cây cối, hoa cỏ đều được nhuộm sắc cam ấm áp dễ chịu, cô gái nhỏ híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, bây giờ mặt trời cũng biến thành một quả cầu sáng tròn vành vạnh màu cam. Cô bé thích màu sắc ấm áp đó, tán thưởng một lát cô bé lại bắt đầu khổ não: Trời sắp tối rồi mà bé còn chưa tìm được đường đi ra ngoài, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng cho bé.
Vườn hoa này quá lớn, thật đáng ghét! Cô gái nhỏ nhìn bốn phía một lúc, nhìn những lối nhỏ đan chéo nhau không nhịn được bĩu môi, hoàn toàn quên mất rốt cuộc là ai mới vừa lưu luyến đến quên mất đường ra ngoài ở trong vườn hoa to rộng này.
A…..Phía trước có người, thật quá tốt, đến hỏi một chút xem làm thế nào để đi ra ngoài thôi! Trái tim nhỏ bé liền kích động lên, bởi vì có hy vọng ra ngoài mà bước đi như nhảy nhót.
Nhìn thì rất gần nhưng bé phải đi rất nhiều đường ngang lối dọc mới đến được, song cuối cùng cũng đến rồi. Nơi đây vậy mà còn có xích đu này, vừa rồi bản thân đi dạo một vòng lớn như thế mà chẳng hề phát hiện ra có xích đu, vì sao ở đây lại có chứ, rất muốn ngồi một chút đó!
Mặc dù trong vườn nhà mình cũng có xích đu nhưng không xinh đẹp, lớn như thế này. Ở trong lòng cô gái nhỏ đã yên lặng chảy nước dãi, nếu như mình bảo anh trai ở trên kia xuống để mình chơi một lát, anh ấy có đồng ý hay không nhỉ? Anh trai chỉ ngồi mà không đung đưa, có phải do không có ai đẩy giúp anh ấy không? Hay là mình qua đẩy giúp anh ấy một lúc, sau đó anh ấy sẽ nhường cho mình chơi thôi.
Cô bé thật sự đã quên mất mục đích đến nơi này, xích đu kìa, xích đu đó, thật sự muốn ngồi trên đó quá, thật là xinh đẹp!
Đi lên phía trước, đôi tay nhỏ nắm lấy ghế xích đu, sử dụng toàn bộ sức mạnh, cuối cùng đẩy nó ra, cô bé nhìn đôi tay đỏ ửng của mình, có chút bất mãn. Anh trai kia nặng quá đi, tay đỏ hết rồi, còn hơi đau nữa. Cô bé mím mím môi, nghĩ: nếu như có mẹ Tống ở đây, nhất định sẽ thổi thổi cho mình, thổi thổi một lát sẽ hết đau.
Cậu thiếu niên vốn đang ngồi yên tĩnh trên xích đu, đột nhiên bị xích đu kéo vút lên không trung mang đến cảm giác không trọng lượng làm cho có chút hoảng sợ, cậu dùng sức nắm chặt dây thừng ở hai bên, không hề nhắm mắt lại.–,.,.,,lele.,,,qu,,,y….don,.,,…Lực đẩy xích đu cũng không lớn, xích đu cũng không bay lên quá cao, cho dù ở điểm cao nhất cậu cũng không nhìn được nơi cao nhất của biệt thự nhà họ An, một khoảng trời đỏ rực rất nhanh sẽ bị phòng ốc che khuất.
“Anh trai, anh trai, chơi vui không, em đẩy có lên cao không?” Xích đu vừa dừng lại, cô gái nhỏ đã không đợi kịp, vội vàng hỏi cảm nhận của cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhìn cô bé mặc áo đầm ngắn màu hồng nhạt đột nhiên nhảy đến trước mặt mình. Cô bé chải kiểu tóc công chúa đáng yêu, còn đeo một chiếc vương miệng nhỏ ở phía trên, viên kim cương trong suốt vô sắc bị ánh nắng khúc xạ hiện ra màu hồng chanh. Ngay cả khuôn mạt nhỏ nhắn trắng nõn của bé cũng được dát lên một tầng màu cam mỏng ấm áp, coi như bây giờ là mùa hè nóng ran cũng làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần.
Thấy anh trai ở trước mặt cứ nhìn mình mà chẳng nói lời nào, cô bé nghĩ cậu thiếu niên đang nhìn váy của mình, không khỏi có chút đắc ý, xoay một vòng tại chỗ, hỏi: “Anh trai đang ngắm váy của em à? Đây là mẹ đặc biệt mời người đến làm cho em vào dịp sinh nhật đó, có đẹp không ạ? Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật dương lịch của em đấy, nhưng mẹ nói hôm nay phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, nên bảo em mặc chiếc váy này vào trước, có đẹp không anh?” Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi nhìn cậu.
Lúc cậu thiếu niên nghe cô gái nhắc đến mẹ thì đôi đồng tử (con ngươi) vốn trầm tĩnh chợt co rụt lại, rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, cô gái nhỏ đang đắc ý khoe khoang quần áo xinh đẹp của mình, cũng không có chú ý tới.
……
Vẫn không nói lời nào ư? Cô gái nhỏ hơi ủ rũ, vì sao anh trai này không chú ý đến mình thế? Cô bé chợt nhớ ra những điều mẹ dạy, đúng rồi, trẻ con vô lễ thì người khác chắc chắn sẽ không thích đâu. Cô bé đột ngột xuất hiện còn chưa tự giới thiệu và chào hỏi với anh trai mà, anh trai nhất định không để ý đến bé đâu.
Vì vậy, cô nhóc lại nở nụ cười, nói với cậu: “Ái chà, em quên mất tự giới thiệu vè mình rồi. Xin chào anh trai, em tên là Bạch Thấm, ba mẹ, mẹ Tống, chú Trần và các trưởng bối đều gọi em là Tiểu Thấm, anh có thể gọi em như vậy, chỉ là em càng thích người khác gọi em là Thấm Thấm, em cảm thấy Thấm Thấm dễ nghe hơn so với Tiểu Thấm. Anh trai, anh cũng có thể gọi em là Thấm Thấm. Lần đầu tiên gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!” Nói đến cuối còn khom lưng cúi người chào như thật. Câu cuối cùng là mẹ Tống dạy bé khi tự mình giới thiệu với bạn học và thầy cô giáo ở trường, bé đã dùng ở đây rồi.
……
Bị Bạch Thấm mở to mắt đầy mong đợi nhìn gần ba phút, nhưng cậu thiếu niên vẫn im lặng, song ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người bé, không nhúc nhích.
Rốt cuộc cô nhóc cũng nhụt chí, cúi đầu lẩm bẩm: “Được rồi, anh trai, em biết mình sai rồi. Vừa rồi em không nên chưa nói tiếng nào đã đứng đằng sau đẩy xích đu cho anh, đã hù dọa anh rồi đúng không? Nhưng đó là bởi vì…..Bởi vì em cũng muốn chơi xích đu mà, anh trai cho em chơi xích đu một lát nhé?” Nói đến xích đu, bé lại ngẩng đầu lên, đôi mắt tiếp tục lấp lánh nhìn về phía cậu thiếu niên.
Xích đu? Cậu thiếu niên quay đầu nhìn tay mình đang nắm dây thừng, hiện tại mới ý thức được thì ra là mình đang ngồi trên một chiếc xích đu.
Bạch Thấm thấy cậu quay đầu, cho là cậu không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nói: “Anh trai, anh cho em chơi một lát đi.” Mẹ thường xuyên không cho bé chơi xích đu ở trong nhà, nói là rất nguy hiểm, mỗi lần đều chưa chơi đủ đã bị bế xuống rồi.
“Vậy, hay là em đẩy xích đu giúp anh rồi lát nữa anh cho em chơi nhé?” Nói xong, không cho cậu thời gian đáp lại, bé lập tức đẩy xích đu, chỉ sợ cậu từ chối thôi.
Lúc xích đu từ trên hạ xuống rồi lại đi lên thì cậu thiếu niên nghe được một tiếng “Á” thảm thiết, là tiếng của Bạch Thấm, cô bé này rất thích kích động đột ngột.-;;’’ Lần này xích đu cũng không bay cao, cậu không hề phản ứng, đợi đến khi xích đu dừng lại cậu mới quay đầu. Cô bé vốn đang đứng cười híp mắt đã sớm ngã trên mặt đất, một góc trán dính máu đỏ tươi, máu tươi chảy từ thái dương xuống gò má, vẫn tiếp tục chảy xuống.
Dại ra hơn một phút, trên mặt cậu thiếu niên mới xuất hiện vẻ hốt hoảng, cúi người xuống lắc lắc cô bé nhưng vẫn không có phản ứng, máu tươi trên gương mặt bé nhiễm đỏ ống tay áo cậu.
Lúc An Tử Thiên bế Bạch Thấm đã hôn mê bất tỉnh xuất hiện trước đại sảnh của buổi tiệc thì hiện trường tạm thời an tĩnh lại, đến khi có một giọng nữ sắc bén hô to: “Tiểu Thấm!” thì mới phá vỡ được sự yên tĩnh. Ông cụ An thấy trên người An Tử Thiên có dính máu và xuất hiện vẻ hoang mang hiếm thấy, vội vàng kêu người đi tìm bác sĩ gia đình.
An Tử Thiên chẳng hề quan tâm chính mình đã tạo ra sự hỗn loạn như thế nào với buổi tiệc mà Bạch Thấm gọi là rất quan trọng, cậu vẫn lo lắng canh giữ ở bên ngoài phòng được sắp xếp cho Bạch Thấm, bởi vì Bạch Thấm mà cậu không hề tỉnh táo, thậm chí suýt chút nữa đã phát bệnh tự tổn thương mình.
Bạch Thấm bị bất tỉnh khiến cho cậu rất sợ, cha là cũng ở chung với cậu sau đó liền bị thương, chảy rất nhiều máu rồi không tỉnh lại nữa. Vè sau mẹ mang cậu đi ra ngoài, trở về cũng chỉ có duy nhất mình cậu, mẹ nói là cần nghỉ ngơi, vào phòng, rồi cậu không nhìn thấy mẹ nữa.
Nếu như Bạch Thấm vẫn bất tỉnh, có phải sẽ giống như cha và mẹ hay không, những điều đó xảy ra đều là vì sự tồn tại của cậu!
An Xế Cảnh nhìn thấy cháu trai cắn chặt môi mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể bắt đầu co giật, lập tức tiến lên dùng sức ôm cậu, nếu không giây tiếp theo An Tử Thiên sẽ tự đâm vào tường.
“Tử Thiên, Tử Thiên, con bé không sao đâu, bác sĩ nói con bé không sao, sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
An Tử Thiên chẳng hề phản ứng, cho dù bị hạn chế hành động thì cậu vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đột ngột nổi đầy gân xanh, quả đấm lần lượt rơi xuống người của An Xế Cảnh đang ôm cậu, khí lực lớn đến dọa người!
An Xế Cảnh im lặng nhẫn nại, không dám buông lỏng tay, tong lúc hai người đang giằng co, trong phòng có người chạy ra, hô: “Cô Bạch tỉnh rồi!…Ông chủ, cậu chủ nhỏ….Cậu chủ nhỏ phát bệnh sao?!”
Người đó vội vàng tiến lên giúp An Xế Cảnh giữ chặt An Tử Thiên, hô lớn: “Cậu chủ nhỏ, cô Bạch tỉnh rồi, cô bé kia tỉnh rồi! Cô bé còn đang tìm cậu đó!”
Có lẽ là nghe được lời người kia nói, trạng thái bất thường của An Tử Thiên cũng từ từ ngừng lại, hô hấp cũng từ từ thả lỏng. Cảm giác được sức lực giam cầm mình dần buông lỏng, An Tử Thiên mạnh mẽ thoát khỏi cánh tay đang giam mình lại, vọt vào phòng.
Bạch Thấm ngạc nhiên nhìn An Tử Thiên đột nhiên xông vào với bộ dạng nhếch nhác, cho đến khi An Tử Thiên lao đến trước giường mình, cô bé mới mở miệng hỏi: “Anh trai, anh làm sao vậy? Quần áo loạn loạn, tóc loạn loạn, sắc mặt cũng khó coi, trên tay áo là máu của em sao?” Cô bé Bạch Thấm cũng không hề bị máu tươi hù doa, ngược lại còn rất tò mò hỏi.
“Em không sao chứ?” An Tử Thiên không trả lời bé, nhưng cuối cùng đã mở miệng nói câu đầu tiên với bé.
Ở phía sau, An Xế Cảnh và quan gia An Hồng cùng bước vào, nghe được An Tử Thiên mở miệng nói chuyện liền trợn to hai mắt ngạc nhiên không thôi.
Bạch Thấm cũng là hai mắt sáng lên, thậm chí quên mất cơn đau trên trán, reo lên: “Anh trai, rốt cuộc anh đã chịu nói chuyện với em rồi!-lll3./,q4y.,.,do,,.,d0n….-.,Em không sao, chỉ là cái trán hơi hơi đau, em không khóc đâu, mẹ nói bé ngoan sẽ không được tùy tiện khóc!” Nói xong còn nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh.
An Tử Thiên không đáp lời, chỉ dè dặt vươn tay muốn đụng vào lớp băng vải trên trán bé. Mẹ Bạch đứng bên cạnh thấy thế định ngăn cản, lại bị An Hồng lấy cớ là hỏi thăm tình hình, vội vàng kéo ra ngoài.
Mới vừa chạm đến băng vải trắng, Bạch Thấm liền phát ra tiếng rên khẽ, vết thương của bé cũng không nghiêm trọng lắm nên bác sĩ không tiêm thuốc tê. Lúc hôn mê thì không sao nhưng giờ tỉnh lại, đứa bé luôn luôn rất sợ đau, dù An Tử Thiên chỉ chạm nhẹ thì Bạch Thấm cũng cảm thấy rất đau, đỏ cả mắt, nhưng vẫn cố nén không để nước mắt rơi.
Thấy thế An Tử Thiên có chút luống cuống, không biết nên làm sao mới đúng.
Có thể do cảm giác của trẻ em rất mẫn cảm nên cảm nhận được cảm xúc áy náy của An Tử Thiên. Vừa rồi mẹ nói lần này bị thương là do bé làm sai, không thể trách người khác, càng không thể trách anh trai này, ngược lại còn phải cảm ơn anh trai, nếu không mình sẽ nằm ở nơi đó, không ai chăm nom đâu.
Bé nhịn đau, nở nụ cười, nói: “Anh trai, anh còn chưa nói cho em biết tên anh đâu!”
An Tử Thiên nhìn bé một lúc, há miệng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “An Tử Thiên.”
“Vậy em có thể gọi là anh Tử Thiên không? Tiểu Thấm muốn cám ơn anh Tử Thiên đã giúp em tim được cha mẹ, còn tìm bác sĩ cho em. Lần này bị thương đều do bản thân em quá tùy hứng, không hề liên quan đến anh Tử Thiên, anh Tử Thiên không cần tự trách đâu. Nếu không nhờ anh Tử Thiên thì bây giờ em vẫn còn nằm ở đó, không ai chăm nom đâu! Lần tới anh Tử Thiên đến nhà em làm khách, em mời anh ăn món điểm tâm mà em thích ăn nhất nhé?” Nói như vậy chắc không sai đâu, mẹ sẽ khen ngợi bé nhỉ? Bé còn mời anh trai ăn món ăn bé thích nhất nữa mà!
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô bé, An Tử Thiên im lặng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại mở miệng gọi: “Thấm Thấm.”
Bạch Thấm nghe vậy lại cười vui vẻ, nói: “Anh Tử Thiên gọi em là Thấm Thấm, thật tốt, em thích anh gọi như thế!”
An Tử Thiên không nói gì thêm, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mà An Xế Cảnh đứng ở phía sau đều thu hết mọi tình huống vào trong mắt, nắm chặt tay ở sau lưng, lặng lẽ đè nén nỗi khiếp sợ và chút kích động vui mừng dưới đáy lòng.