Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 24: Sự thật


Đọc truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên – Chương 24: Sự thật

Triệu Khai đang đi đến văn phòng của người hướng dẫn để đưa bảng chấm công cả tuần vào thời gian cố định như thường lệ. Bây giờ chính là thời gian các lớp có tiết dạy đến chấm công, trong phòng làm việc hơi náo nhiệt hơn so với bình thường, cửa đang mở, anh cũng không gõ cửa liền đi thẳng vào.

Vừa tiến vào liền phát hiện vị hoa khôi Bạch Thấm rất khó gặp gỡ của lớp mình cũng đang ở đây, còn có Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển nữa. 

Ừm! Bình thường Bạch Thấm cũng khá thân thiết với hai người họ…..Khoan, không đúng, hai ngày qua không phải Tô Thanh Thiển và Bạch Thấm rất xa cách ư, hai ngày nay cũng chẳng thấy bóng dáng Lâm Mễ Nhạc đâu, sao bây giờ lại đông đủ thế?

Liếc nhìn xung quanh lại thấy ánh mắt của các thầy cô giáo và đám học sinh cũng như có như không ngó qua bọn họ, anh càng cảm thấy rất kỳ quái. Nghi ngờ bước đến bên cạnh người hướng dẫn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nói của Lâm Mễ Nhạc: “Thật sự không ngờ Bạch Thấm có thể vào được đại học bằng cách đó, nếu không phải do cậu ấy không nhịn được mà chính miệng nói với mình, mình thật sự không ngờ trông cậu ấy kiêu ngạo như thế mà phải dựa vào bán mình mới lên được đại học.”

“Cũng vì tính cách cương liệt của cậu mới không sinh lòng nghi ngờ gì với biến hóa lớn như thế, cậu là đồ ngốc à?” Đây là tiếng của Tô Thanh Thiển, vẫn độc mồm như cũ.

Đây là, Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển, làm sao có thể chứ? Bạch Thấm đang ở trước mặt bọn họ, tại sao họ có thể nói như vậy? Triệu Khai còn chưa kịp kinh ngạc được bao lâu, lại cảm thấy giọng nói này, hình như có gì đó bất thường!

Theo bản năng dời tầm mắt, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trước máy vi tính của Mộ Nhiên. 

Đúng, là máy vi tính, giọng nói này là từ trong máy vi tính truyền ra! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lại tiếp tục bước lên trước hai bước, rốt cuộc có thể nhìn rõ nội dung trong máy vi tính, một cô gái đang đưa lưng về phía màn hình, cảnh tượng kia chính là phòng ngủ của nữ sinh, cô gái đứng ở cửa phòng ngủ nhưng không hề đi vào. Triệu Khai nhìn kỹ, tấm biển trên cửa là số 306. Nếu như anh nhớ không lầm, không phải phòng 306 là phòng ngủ của đám người Lâm Mễ Nhạc sao? Cô gái kia……


Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, giọng nói của Lâm Mễ Nhạc lại vang lên bên tai: “Ai, mình nói cho cậu biết, không phải là để cho cậu nói mình đần, mình là muốn cậu nghĩ cách giúp mình, làm thế nào đây? Bạch Thấm bảo mình giúp cậu ấy, mình giúp thế nào hả? Nhà mình mở công ty chứ có mở đài truyền hình đâu, sao mà mở cuộc họp báo mời ký giả làm sáng tỏ được chứ? Huống chi, lời đồn trong trường học không đúng mười thì cũng đúng bảy phần mà…..” Nghe thấy giọng là biết cô đang phiền não.

“Cậu đừng xía vào chuyện này, với cả cậu cũng chẳng quản được đâu. Việc duy nhất cậu có thể làm là giữ bí mật giúp cậu ấy, đừng nói cho bất kỳ ai, để cậu ấy tự giải quyết chuyện của mình đi. Đại gia bao nuôi cậu ấy cũng đã nói, nếu làm thì không cần sợ thân bại danh liệt. Trước kia là do mình bị mù mới nghĩ cậu ấy không tồi, sau này sẽ không thân thiết với cậu ấy nữa.” 

Triệu Khai cảm thấy ánh mắt của mình thật chính xác, trước kia anh đã cảm thấy, thật ra thì người lạnh lùng nhất trong lớp không phải là Bạch Thấm, mà là Tô Thanh Thiển, bây giờ xem ra đúng là vậy rồi. Như vậy, cô gái đứng ở cửa chính là…..

Trên màn hình, cô gái chợt xoay người lại, Triệu Khai lập tức thấy được trên khuôn mặt đáng yêu của cô gái hiện lên nụ cười lạnh, không hề che giấu chút nào…

Tống Điềm, quả nhiên là Tống Điềm!

Nhìn thoáng qua ba người Bạch Thấm đang đứng xoay lưng về phía anh, trong nháy mắt đó, Triệu Khai đột nhiên hiểu ra được cái gì, nếu như anh đoán không lầm thì lời đồn đãi trong trường học…..Anh không muốn nghĩ thêm nữa, rõ ràng là một cô gái đáng yêu như vậy, tại sao lại làm thế chứ?

Trên màn hình, Tống Điềm đã đi ra khỏi ống kính, hình ảnh đột nhiên thay đổi, cảnh tượng chuyển thành trong quán internet, hình ảnh cũng không rõ lắm, song vẫn nhận ra được nhân vật chính trong đoạn video chính là Tống Điềm. Trong một góc phòng, cô ta đang điều khiển chuột và bàn phím của máy vi tính ở trước mặt, mười ngón tay lướt như bay. Mặc dù hình ảnh không rõ lắm, nhưng Triệu Khai vẫn cảm nhận được Tống Điềm luôn tươi cười, hơn nữa ý cười còn càng lúc càng đậm. Nụ cười này tương phản khá lớn với tươi cười ngọt ngào làm người ta hài lòng của cô ta, nó mang theo sự sảng khoái ác độc, thậm chí mặt mũi còn có chút vặn vẹo. Đến cuối cùng, hình như cô ta còn lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng lại hoàn toàn không nghe rõ, vì vậy video đã chấm dứt như thế. 

“Ở trong file của một cái usb khác, tôi tìm được một chuyên gia về máy vi tính, lần theo vài địa chỉ IP của topic gửi vào BBS của trường học. Tất cả địa chỉ IP đều là ở trong tiệm internet, mà hai ngày trước, địa chỉ IP phát tán ra topic gọi là sự thật chính là của một máy vi tính trong tiệm internet đó. Mà gần đây nhất có người mở topic bằng địa chỉ IP này chính là người trong phòng 306 của chúng tôi.”  Người nói chuyện là Bạch Thấm, nói tới dây, cô liền dừng một chút. 

“Thầy hướng dẫn, kết quả đều ở trong đây.” 


Nghe giọng nói hình như không có gì khác thường, nhưng đôi mắt sắc bén của Triệu Khai đã phát hiện Bạch Thấm có hơi đỏ vành mắt.

“Cho nên, những lời ở trong phòng ngủ đều là sắp xếp trước, thật ra, đây là một màn kịch mà em tìm Lâm Mễ Nhạc và Tô Thanh Thiển phối hợp diễn để gài bẫy Tống Điềm. Nhưng sao em có thể chắc chắn người đó là Tống Điềm chứ?” Kỳ thật Trương Viễn đã tin người tung ra lời đồn là Tống Điềm rồi. Thân là người hướng dẫn, dĩ nhiên là đã có chút hiểu biết về học sinh của mình, đặc biệt là hai người sôi nổi như Bạch Thấm và Tống Điềm. 

Bình thường nhìn Bạch Thấm khá lạnh lùng nhưng thật ra rất thông minh, cô bé có thể nhìn rõ người xung quanh đối xử với mình là thật tâm hay giả dối. Còn Tống Điềm thì nhiệt tình với người khác nên thoạt nhìn khá là dễ thương đáng yêu, nhưng thật ra xử sự lại quá khôn khéo, vô cùng coi trọng danh lợi, hơi vì cái lợi trước mắt. Đây đối với một sinh viên còn non nớt như cô ta mà nói thì cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Mà quan trọng nhất là, anh biết rõ mặc kệ là xét về gia thế hay tính cách của mỗi người thì Bạch Thấm hoàn toàn chẳng cần phải nói dối. Song anh có tin cũng vô dụng, anh hiểu rất rõ dụng ý của Bạch Thấm khi đặc biệt lựa chọn vào xế chiều hôm nay, lúc phòng giáo viên hướng dẫn đông đủ nhất trong cả tuần để tới giải thích lời đồn. Tuy rằng kết quả này có chứng cớ vô cùng xác thực nhưng ý chỉ trích lại hết sức rõ ràng, anh cũng không ngại “thuận nước đẩy thuyền” giúp đỡ Bạch Thấm một phen. 

“Chẳng lẽ ngay từ đầu em đã nhận định là Tống Điềm tạo ra tin đồn sao?” 

Vấn đề có chút sắc bén đấy, mọi người xung quanh không rõ chân tướng liền cho là thầy hướng dẫn đang thiên vị bạn Tống Điềm kia.

“Tống Điềm và em vốn cùng phòng, chúng em ở chung cũng khá tốt, làm sao em sẽ lập tức nhận định là bạn ấy chứ, là….” Giọng nói vốn bình yên không gợn sóng nhưng lúc này lại vì câu hỏi sắc bén hơi chói tai của người hướng dẫn mà hơi run nhẹ.  

Triệu Khai lập tức nghe ra được, người đẹp bị uất ức, anh có chút đau lòng đấy. Thầy hướng dẫn, thầy đừng nghiêm khắc thế chứ! Bạch Thấm không phải là loại người vô duyên vô cớ nhằm vào người khác đâu, anh tin tưởng Bạch Thấm làm vậy là có nguyên nhân.

Bạch Thấm còn chưa nói hết câu, Lâm Mễ Nhạc lại không thể đứng nhìn bạn tốt chịu uất ức liền cắt ngang lời cô, giải thích: “Thưa thày, là em, là em phát hiện Tống Điềm khả nghi trước.”

Trương Viễn thấy Lâm Mễ Nhạc chen miệng giải thích, cũng không nói gì nhiều, ý bảo cô tiếp tục giải thích.


“Tuy rằng lời đồn trong mỗi topic trên diễn đàn của trường đều khác nhau nhưng em lại phát hiện ra dưới mỗi topic gần như đều có một corset tên là “Con thỏ nhỏ nghiệp dư”, mặc dù không nói nên gì nhiều song những nội dung phát tán ra đều là ngôn từ công kích Bạch Thấm. Mà corset đó, em đã từng vô tình nhìn thấy trong máy vi tính của Tống Điềm, hình như là nickname cô ta đặt trong BBS. Em bảo Bạch Thấm nghĩ cách thử cô ta một lần, nào ngờ lần thử này lại vạch trần được bộ mặt thật của cô ta. Nếu không phải do em tận mắt nhìn thấy thì em hoàn toàn không tin là do cô ta làm. Bình thường cô ta còn luôn an ủi Bạch Thấm, nói tin tưởng Bạch Thấm nhất định không phải loại người như vậy, cô ta tuyệt đối tin tưởng mà, bởi vì lời đồn là do chính tay cô ta tạo ra!” Lâm Mễ Nhạc càng nói càng kích động, âm lượng cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, đoán chừng người đi trên hành lang cũng sẽ nghe rõ tiếng của cô rồi.

Lâm Mễ Nhạc vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền yên lặng mấy giây. Triệu Khai chợt nhớ tới hai ngày trước tiết dậy của giáo sư Lê, Tống Điềm còn ngồi bên cạnh khích lệ ủng hộ Bạch Thấm, còn nói sẽ luôn luôn là bạn bè. Lúc đó anh chỉ cảm thán Bạch Thấm đúng là không biết điều, ngay cả được cô gái ngây thơ thiện lương như Tống Điềm an ủi mà cũng chẳng chút lưu tình mà đẩy ra ngoài, khi đó ngay cả anh cũng hơi tin tưởng lời đồn đó. Hiện tại, cẩn thận nhớ lại những lời nói khi đó của Tống Điềm, đúng là hàm ý sâu sa mà. Anh có chút sợ hãi, không ngờ bình thường nhìn như một cô gái nhiệt tình, đơn thuần lại có tâm cơ khá sâu, thủ đoạn còn khá ác độc. Phải biết rằng: Danh dự của một cô gái quan trọng đến cỡ nào! Bạch Thấm đã đắc tội gì với Tống Điềm mà khiến Tống Điềm dùng mọi thủ đoạn với cô như thế?

Mọi người trong phòng bắt đầu thì thầm, thảo luận vấn đế này. 

Có lẽ là do lời an ủi của bạn tốt, giọng nói  của Bạch Thấm đã khôi phục bình tĩnh: “Bây giờ em chỉ muốn biết rốt cuộc em đã đắc tội gì với cậu ấy, để cho cậu ấy có thể giả vờ thân thiết giống như chị em ở trước mặt em, vừa xoay người đã phá hủy danh dự của em rồi.” 

Tiếng nói vừa dứt, tiếng nghị luận chung quanh càng lớn hơn. Hiện tại Triệu Khai chỉ cảm thấy thì ra Tống Điềm lại là một cô gái có nội tâm xấu xa không chịu nổi!

“Ai, cô Tống Điềm đó là ai vậy, anh gặp qua chưa?”

“Tôi đã gặp cô Tống Điềm đó rồi, thoạt nhìn là một cô sinh viên rất đáng yêu, không ngờ hóa ra lại là người như vậy. Phụ nữ ấy à, quả nhiên là không thể coi thường.”

“Vậy Tống Điềm này và Tống Điềm trong hội học sinh kia là cùng một người rồi. Xem đi, tôi đã nói trước với anh cô Tống Điềm đó không đơn giản mà, anh vẫn không tin, còn nói cô ta rất đơn thuần. Anh xem, người đơn thuần mà anh nói đã làm ra chuyện đơn thuần rồi đấy.”

“Học sinh thời nay à, tâm tư đúng là càng ngày càng phức tạp rồi. Tôi có ấn tượng với cô Tống Điềm kia, đi học khá tích cực, tôi còn nghĩ là một đứa bé ngoan, nào ngờ là người như vậy đâu, ai……”

Mọi người ở đây đều rối rít nghị luận, bỗng có một giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào: “Tôi cũng muốn biết lý do nào khiến quý nhà trường có danh tiếng hơn trăm năm lại để mặc cho học sinh của mình bị lời đồn bao vây, uất ức đến tận bây giờ!”


Mọi người sửng sốt, theo nơi phát ra tiếng nhìn về phía cửa, một người đàn ông từ ngoài cửa hùng hổ tiến vào. Thân cao 1,84m, âu phục trên người được cắt may tỉ mỉ khéo léo lộ ra thân hình cao ráo của anh. Không hề do dự,  vẻ mặt anh trầm tĩnh như nước, đi thẳng đến bên cạnh Bạch Thấm. 

Triệu Khai nghe thấy Lâm Mễ Nhạc nhỏ giọng kêu lên: “Rất đẹp trai đó!” 

Được rồi, cho dù bản thân không muốn thừa nhận, nhưng chỉ trong cái liếc mắt ngắn ngủi, anh cũng cảm thấy người đàn ông này có tướng mạo hết sức xuất sắc. Mặc dù màu da có chút tái nhợt, nhưng không hề lộ vẻ yếu đuối, hình dáng gương mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, có góc cạnh, đôi môi mím chặt như muốn nói với mọi người rằng: hiện tại tâm tình của anh không tốt, trong đôi mắt thâm sâu tràn đầy tức giận khiến người ta không dám dễ dàng nhìn thẳng,

Anh là ai? Triệu Khai nghi ngờ.

“Anh Tử Thiên, sao anh lại tới đây?” Bạch Thấm rất kinh ngạc, vì sao An Tử Thiên lại xuất hiện ở đây vào lúc này chứ?

“Không đến, còn để em chịu uất ức nữa sao?” An Tử Thiên hiếm khi không mỉm cười với Bạch Thấm, lúc nói chuyện còn mơ hồ tức giận.

“Bạch Thấm, vị tiên sinh này là?” Trương Viễn cũng không hề tức giận vì An Tử Thiên bỗng nhiên xuất hiện, còn không thèm nhìn mình nữa. Ánh mắt của anh luôn luôn sắc bén,  đã nhìn ra người đàn ông ở trước mắt này không phú thì quý, người bình thường tuyệt đối sẽ không nói những lời này ở trước mặt công chúng, anh quyết định phải biết rõ thân phận của người tới mới nói sau.

Bạch Thấm vừa mới chuẩn bị trả lời câu hỏi của người hướng dẫn, thì có một giọng nam trả lời thay cô: “Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc của An thị, vị này là tổng giám đốc của An thị.” An Trì bước lên trước, khách khí giới thiệu thân phận của mình với Trương Viễn.

An thị? Trương Viễn rất bất ngờ, thời gian trước trường học chi một món tiền khổng lồ để xây sân thể dục mới, nghe nói chính là do An thị tài trợ toàn bộ tiền bạc, hai người kia nói An thị thì chắc là An thị này rồi.

Còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, ngoài cửa lại có tiếng nói truyền vào: “Tổng giám đốc An đại giá quang lâm đến trường của chúng tôi, sao không báo sớm để chúng tôi chuẩn bị tiếp đón chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.