Đọc truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên – Chương 14: Thân cận
Đối với việc Bạch Thấm làm nũng, ông cụ lại có chút không biết làm sao. Thật sự là đã rất nhiều năm rồi, không còn có ai làm nũng với ông như vậy nữa. Đứa cháu gái duy nhất là An Tử Nguyệt lại không hề có loại người tính tình ngây thơ như vậy, hơn nữa sau khi cô mười hai tuổi, hành động làm nũng như vậy ông cũng đã không còn được thấy. Kỳ thật, ông vẫn luôn hâm mộ một số những người bạn già có con cháu làm nũng với họ. Hôm nay bỗng nhiên ông cũng được Bạch Thấm đối đãi như vậy, ông cụ lại có chút phản ứng không kịp.
Thấy ông cụ không nói lời nào, Bạch Thấm nói: “Ông, cháu biết cháu sai rồi, ông tha thứ cho cháu đi được không, hôm nay cháu có mua quà cho ông đấy, ông nhận quà rồi đừng tức giận với cháu nữa có được không?” Bạch Thấm nói xong, không chờ ông cụ trả lời liền lạch bạch chạy lên lầu lấy quà.
Món quà Bạch Thấm mua cho ông cụ là một cái chặn giấy bằng bạch ngọc, trên mặt có khắc một câu thơ nổi tiếng. Dưới ánh đèn, chặn giấy bằng bạch ngọc phát ra ánh sáng hết sức ôn nhuận nhìn rất thích. Bạch Thấm thấy trên mặt ông cụ hiện lên sự yêu thích, yên tâm đứng một bên nở nụ cười. Thích là tốt rồi, không uổng công cô đã kéo Lâm Thước Nhạc tìm cả một buổi trưa mới chọn được một món quà như vậy.
Sau đó, Bạch Thấm cùng luyện thư pháp với ông cụ một lúc thì người hầu báo lại nói An Tử Thiên đã trở về.
Vừa ra khỏi phòng đọc sách, Bạch Thấm liền thấy An Tử Thiên đang đứng ở trên lầu. Thấy cô, An Tử Thiên lập tức liền chạy lại ôm lấy: “Anh đã về rồi.”
Bạch Thấm có chút ngại ngùng đỏ mặt: “Anh Tử Thiên, ông còn đang ở đây đó.”
Ông cụ có chút ghen tị, rõ ràng anh là cháu trai của ông nhưng vừa trở về đến nhà, còn chưa thèm chào hỏi ông, lại chỉ biết ôm người phụ nữ của mình.
“Ông nội.” An Tử Thiên buông Bạch Thấm ra, rất lễ phép ân cần chào hỏi ông cụ nhà mình.
“Ừ, cuối năm rồi, công việc ở công ty có chút bận rộn, vất vả cho cháu rồi.”
“Dạ.” Anh vẫn chỉ trả lời duy nhất một chữ như cũ.
Ăn cơm xong, Bạch Thấm vô cùng hào hứng vàng lôi kéo An Tử Nguyệt lên phòng.
“Chị Tử Nguyệt, hôm nay em đi dạo phố, phát hiện thấy chiếc lắc tay này, cảm thấy vô cùng hợp với chị nên mới mua, thế nào, chị có thích nó hay không?” Bạch Thấm lấy chiếc lắc tay đưa ra trước mắt An Tử Nguyệt như đang hiến vật quý.
“Cũng không tệ lắm.” An Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, tặng cho cô ư?
“Thích là tốt rồi, để em đeo giúp chị.” Nói xong, Bạch Thấm liền nắm lấy tay An Tử Nguyệt, giúp cô ấy đeo lắc tay.
“Vì sao lại đột nhiên tặng quà cho chị?”
“Dạ? Không có gì, chỉ là em thấy liền mua thôi, huống chi, trên tay chị lại trống trơn cái gì cũng không có, là con gái thì nên đeo một chút trang sức làm đẹp mới phải chứ.” Bạch Thấm một mực chuyên tâm đeo lắc tay giúp An Tử Nguyệt.
“…”
“Kỳ thật, em hy vọng chị Tử Nguyệt không bị mệt mỏi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, vì bản thân mà sống một lần, hiện tại nhà họ An rất tốt, chị hoàn toàn có thể trộm lười biếng một lúc.” Bạch Thấm suy nghĩ một chút, nhìn An Tử Nguyệt.
“Chị Tử Nguyệt không cô đơn sao? Đúng ra nên có một người luôn ở bên cạnh, chăm sóc chị mới đúng, mỗi ngày chị chỉ lo công tác, cuộc sống của chị không nên chỉ xoay quanh mỗi công việc.”
An Tử Nguyệt không nói lời nào, chính là nhìn Bạch Thấm thật sâu, khiến cho Bạch Thấm nhớ đến lần đầu tiên gặp An Tử Nguyệt năm đó, cô ấy cũng nhìn cô như vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh!
“Quà của anh đâu?” Bạch Thấm tắm rửa xong liền nhìn thấy An Tử Thiên đang ở trong phòng chờ cô, sau đó lập tức đã bị anh kéo vào trong lòng, nghe thấy giọng nói có chút uất ức của anh:“Vì sao bọn họ đều được tặng quà, nhưng anh lại không có?”
“Làm sao lại không có chứ? Là em chờ anh đến tìm em thôi.” Bạch Thấm khẽ nắm lấy tay An Tử Thiên nói.
“Chỗ nào?” Giọng nói của anh lập tức nhảy nhót.
“Anh ôm em như vậy, làm sao em lấy được?”
Món quà Bạch Thấm dành cho An Tử Thiên là một bộ chiếc áo sơ mi màu trắng, kiểu dáng rất đơn giản, lúc ấy Bạch Thấm chỉ liếc mắt một cái liền vừa ý, tưởng tượng đến An Tử Thiên mặc chiếc áo này vào, nhất định bộ dáng sẽ rất tuấn tú!
“Anh mau mặc thử xem.” Nghĩ đến việc ngay lập tức là đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh khi mặc chiếc áo này, Bạch Thấm có chút khẩn trương.
Nhưng An Tử Thiên lại không hề có động tác gì, chỉ nhìn Bạch Thấm.
“Sao vậy? Anh không thích nó sao?”
“Em giúp anh mặc đi.” Anh giơ hai tay nhưng lại không hề có động tác gì, chỉ nhìn Bạch Thấm, ánh mắt mang theo sự chờ mong.
Bạch Thấm nghĩ không biết hôm nay mình bị làm sao vậy, tại sao lại hay đỏ mặt như vậy. Cô chậm rãi giơ tay về phía An Tử Thiên, nhưng vừa ngẩng đầu thì liền thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, liền hung tợn nói: “Mau nhắm mắt lại cho em!”
An Tử Thiên rất nghe lời nhắm mắt lại, hoàn toàn là một bộ dáng chịu dựng cô tùy ý làm bậy, khiến cho Bạch Thấm càng đỏ mặt hơn.
Rất nhanh Bạch Thấm đã cởi bỏ hết cúc áo trên chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Dáng người của An Tử Thiên không phải rất cường tráng, không có bắp thịt, nhưng làn da lại vô cùng trắng mịn, dáng người cũng rất cân đối, thắt lưng… rất nhỏ, không có chút thịt thừa. Dáng người như vậy hẳn là rất đẹp rồi, Bạch Thấm nhìn có chút mê mẩn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cơ thể của anh.
Đột nhiên tay của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Vừa ngẩng đầu lên, Bạch Thấm liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, vốn là hô hấp đang bình tĩnh lại có chút hơi nặng nề: “Thấm Thấm, em đang làm gì?” Giờ phút này, âm thanh hơi khàn khàn của anh lại trở nên vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt của Bạch Thấm vô cùng đỏ, cô vội vàng thu ánh mắt không nhìn anh nữa, tùy tiện khoác chiếc áo sơ mi trắng lên người anh, khẩn trương cài lại cúc áo.
“Được rồi.” An Tử Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn trên người anh.
Bạch Thấm ngẩng đầu.
Có lẽ mỗi một cô gái đều đã từng ảo tưởng rằng, khi mình trưởng thành, sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử của riêng mình, khuôn mặt điển trai, thích mặc áo mơ mi trắng, có thể không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn mình lại đều mỉm cười dịu dàng.
Có lẽ, giờ phút này, An Tử Thiên cũng là một bạch mã hoàng tử, anh mặc áo sơ mi trắng, khí chất ưu nhã, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Bạch Thấm cảm thấy, quả thật cô cũng sắp chết chìm trong sự dịu dàng ấm áp này mất rồi.
Không biết khi nào thì bắt đầu, chỉ biết khi Bạch Thấm phản ứng lại thì bọn họ đã ôm nhau ngã xuống giường, cách lớp quần áo, bàn tay của An Tử Thiên khẽ nắm lấy nơi mềm mại của cô. Kĩ thuật hôn của anh còn rất ngây ngô, mang theo sự vội vàng mà gặm cắn, Bạch Thấm có chút đau, nhưng cũng cố gắng hôn trả.
Hai cái người ngu ngốc bọn họ hôn nhau lại không biết thở, đến khi dừng lại thì khuôn mặt của cả hai đều bị nghẹn đến mức đỏ bừng, hoặc… có lẽ cũng bởi vì động tình. Bạch Thấm ghé vào ngực của An Tử Thiên, cảm nhận tiếp tim đập mạnh mẽ của anh, giọng nói không nén được sự ngọt ngào: “Anh Tử Thiên…”
An Tử Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trong lòng, không thể kìm lòng lại tiếp tục hôn lên đuôi mày, khuôn mặt, khóe mắt, mũi và cuối cùng lưu luyến dừng lại ở phần cổ trắng noãn của cô, nhẹ nhàng cắn cắn. Chỉ hôn lướt qua liền thôi được sao? Hương vị của cô gái này ngọt ngào đến mức làm cho anh muốn ngừng mà không được.
“A!!!” Lúc Bạch Thấm rời giường soi gương rửa mặt mới phát hiện bờ môi của mình vì bị anh gặm cắn mà rách da, liền không nhịn được kêu to.
“Làm sao vậy?” An Tử Thiên nghe được tiếng hét của cô, liền vội vàng hấp tấp chạy vào.
“Anh nhìn đi, anh nhìn môi của em đi! Như vậy em làm sao có thể đi ra ngoài gặp người khác được nữa chứ!” Bạch Thấm chỉ vào môi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn An Tử Thiên.
“A!” An Tử Thiên nhìn kỹ một chút.
“Đều là tại anh đó! Kỹ thuật hôn của anh thật sự là quá kém! Hôm nay làm sao em ra khỏi cửa được đây?” Bạch Thấm hung hăng nhéo hông anh.
“Vậy đừng đi nữa.” Cô nhéo có chút đau, nhưng anh chịu được. Cô lại không biết bộ dáng tức giận quyệt miệng thở phì phì của cô bây giờ đáng yêu biết bao nhiêu đâu, anh không muốn bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà, quả thật là anh không có kinh nghiệm trong việc hôn môi, cần phải luyện tập nhiều hơn một chút. (Maybe: Sao ta cứ cảm thấy dường như anh cũng rất phúc hắc?)
“Anh… ưm ưm…” Bạch Thấm vừa mới mở miệng liền bị An Tử Thiên một lòng muốn luyện tập kĩ thuật hôn đột ngột hôn xuống.
Người nào đó mượn chuyện luyện tập mà mưu đồ muốn “túng dục”…
Không thể tránh né, lúc xuống lầu dùng bữa sáng, Bạch Thấm liền bị An Tử Nguyệt và ông cụ nhà họ An thay phiên nhau dùng ánh mắt làm lễ rửa tội một phen.
An Tử Nguyệt nói: “Tử Thiên, lần tới nhớ phải dịu dàng một chút.”
Ông cụ nhà họ An nói: “Người trẻ tuổi phải hiểu được tiết chế.”
Mỗ nam da mặt dày vẫn thản nhiên như không có gì, nhưng Bạch Thấm lại chỉ ước gì tìm được một cái động để mà chui vào.
Chỉ còn tám ngày nữa là đã đến đêm ba mươi, đột nhiên An Tử Thiên lại muốn đến thành phố C công tác ba ngày.
Bạch Thấm đang giúp anh sắp xếp hành lý, bất ngờ An Tử Thiên ở sau lưng ôm lấy cô: “Em có muốn đi cùng anh hay không?”
“Không được, anh đi sớm về sớm nhé! Anh đi công tác ở bên ngoài, chị Tử Nguyệt lại ở công ty suốt ngày, em phải ở nhà chăm sóc ông, bằng không một mình ông ở nhà, như vậy sẽ rất cô đơn.” Bạch Thấm xoay người, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh: “Huống chi, thành phố C lại cách đây không xa lắm, nếu ngồi xe thì cũng chỉ mất nửa ngày đường mà thôi. Rất nhanh anh sẽ trở về, không phải sao?”
An Tử Thiên có chút mất hứng, càng ôm cô chặt hơn một chút, cằm anh tựa lên trán của Bạch Thấm, thỉnh thoảng cọ cọ: “Anh cũng rất cô đơn.”
“Được rồi, đừng náo loạn, em tin tưởng anh sẽ trở về rất nhanh thôi” Bạch Thấm ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm của anh, còn chưa kịp rời đi, đôi môi đã bị anh bắt lấy, tiếp theo lại là một phen quấn quýt dây dưa…
Bạch Thấm vốn là ở nhà với ông cụ, nhưng lại bị ông cụ đuổi ra ngoài: “Một người trẻ tuổi như cháu lại học ông ngày nào cũng ở lì trong nhà làm cái gì chứ, mau đi ra ngoài đi dạo đi, tuổi còn trẻ, vậy mà lại lười vận động thì lấy đâu ra sức khỏe!”.
Bạch Thấm có chút buồn cười, lang thang đi dạo ở trên đường, ông cụ đã ra lệnh, tốt nhất vẫn là nên ở bên ngoài một lát rồi mới trở về vậy.
Thời gian cuối năm, ở trên đường, mọi người ai ai cũng bận mua sắm đồ tết, từng nhóm từng nhóm người tụ tập vào một chỗ, không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt. Bạch Thấm đi trên đường một mình, lại nhìn từng nhóm người đi qua đi lại trên đường, đột nhiên lại cảm thấy bản thân có chút nhớ An Tử Thiên.
“Bạch Thấm!” Đột nhiên, ở phía sau lưng có người kêu tên cô.
Bạch Thấm quay đầu nhìn, phát hiện có một thiếu niên điển trai ở cách đó không xa đang chạy tới chỗ cô — là Triệu Ngạn Bân.
“Bạch Thấm, đã lâu không gặp, cậu đi một mình à?” Có lẽ là vì bất ngờ gặp được Bạch Thấm, nụ cười trên mặt Triệu Ngạn Bân vô cùng sáng lạn.
“Triệu Ngạn Bân, đã lâu không gặp.” Bạch Thấm mỉm cười, lịch sự chào hỏi.
“… Cái kia, cậu… càng ngày càng xinh đẹp rồi.”
Bị nụ cười của Bạch Thấm làm cho hoa mắt, một người vẫn luôn giỏi giao tiếp từ trước tới giờ như Triệu Ngạn Bân vậy mà lại không biết nói gì, cứ phun ra nuốt vào một hồi lâu, mới thốt ra được một câu như vậy. Nhưng đây cũng là lời nói thật. Từ trước đến giờ tuy rằng Bạch Thấm vẫn luôn rất xinh đẹp, nhưng lại luôn lạnh lùng như băng tuyết khiến cho người ta không thể đến gần, mà hiện tại, làn da của cô trắng nõn mịn màng, đôi mắt trong trẻo như nước, lại thêm một nụ cười nhẹ nhàng, không thể không khiến cho Triệu Ngạn Bân bị hấp dẫn.
“Cảm ơn, cậu cũng trở nên tuấn tú hơn rất nhiều.” Được rồi, đây có lẽ cũng là lời nói thật. Tha thứ Bạch Thấm, cô đã không còn nhớ bộ dáng ban đầu của Triệu Ngạn Bân là như thế nào nữa rồi.
Nghe xong lời nói của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân có chút ngượng ngùng.
“Không có việc gì thì tớ đi trước nhé, ra ngoài quá lâu sẽ khiến cha mẹ tớ lo lắng.” Nói xong, Bạch Thấm chuẩn bị xoay người rời đi.
“A… từ từ đã…” Vừa nghe đến việc Bạch Thấm phải đi, rốt cuộc Triệu Ngạn Bân cũng lấy lại tinh thần: “Là thế này, ngày kia là sinh nhật của tớ. Tớ đã mời rất nhiều bạn bè hồi cấp 3 đến dự tiệc, cậu có thể đến được không?”
“Còn phải tùy tình huống đã, có lẽ ngày đó tớ lại có việc đột xuất không chừng.” Nói thật, Bạch Thấm không muốn đi, nhưng lại không thể từ chối quá mức rõ ràng.
“Kỳ thật không có gì, cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ là muốn mời nhiều bạn học cũ đến tụ họp với nhau một chút, ngày đó sẽ có rất nhiều người. Đúng rồi, tớ cũng mời cả Lâm Thước Nhạc, vậy nên cậu nhất định cũng phải tham gia! Tớ sẽ thông báo cho mọi người là cậu cũng sẽ tới.” Nghe ra ý muốn từ chối trong lời nói của Bạch Thấm, Triệu Ngạn Bân vẫn mời rất nhiệt tình.
Bạch Thấm có chút không biết nói gì nhìn chằm chằm Triệu Ngạn Bân. Đây là chuyện gì chứ, bởi vì nói cho bạn học là cô sẽ đi, nên cô nhất định sẽ phải đi, nếu không thì chính là cô nói lời mà không giữa lời rồi.