Đọc truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử – Chương 82: Ngoại truyện 3: đông phương thanh
“Cút ngay.” Một cước đá văng Mộ Vân Nhi, Đông Phương Thanh thân thể trần trụi đứng lên, hắn cũng không ngu, ngẫm lại một chút là có thể hiểu được chính mình bị tính kế.
Chỉ là hắn thật không ngờ, tính kế hắn lại là mỗ mụ và em họ của mình.
“Theo cha đi quân đội hay ở lại trong nhà.” Câu nói đầu tiên của phụ thân sau khi trở về chính là khiến cho hắn làm ra lựa chọn, là biến cường không còn bị mỗ mụ quản chế, hay là cam nguyện bị tính kế, ở lại đế đô sống sung sướng.
“Rời đi.” Ánh mắt Đông Phương Thanh trước giờ chưa từng có kiên định.
Kỳ thực có lẽ là trước kia, trong lòng Đông Phương Thanh vẫn luôn hận phụ thân, cho rằng ông vì quân đội mà ném mẹ con bọn họ không quan tâm, thẳng đến dần dần lớn lên, hắn mới biết được, phụ thân và mỗ mụ căn bản không phải như hắn nghĩ.
Có chết hắn cũng sẽ không nghĩ tới, hắn là mỗ mụ tính kế mà có, mà hiện tại, mỗ mụ hắn cư nhiên lại tính kế con trai ruột của mình, đứa con trai độc nhất.
“Thiếu chủ, ngày mốt chính là sinh nhật của phu nhân, ngài không trở lại sao?” Á thú nhân hầu hạ Đông Phương phu nhân nhẹ giọng hỏi Đông Phương Thanh, một bên dùng dư quang khóe mắt nhìn phu nhân ở bên cạnh khẩn trương chờ mong.
“Tôi biết rồi.” Đông Phương Thanh chưa nói trở về, cũng chưa nói không trở lại, chỉ trả lời một câu đã biết liền cắt đứt quang não, hắn biết, chắc chắn mỗ mụ đang đứng bên cạnh á thú nhân này.
“Không quay về sao?” Đông Phương gia chủ đứng cách Đông Phương Thanh không xa.
Đông Phương Thanh xoay người, bộ mặt lạnh nhạt, “Phụ thân hy vọng con trở về sao?”
Chậc! Đứa con trai này càng lớn càng giống mình, Đông Phương gia chủ nghĩ thầm.
Giống như dự kiến, hắn không có được câu trả lời của phụ thân, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, gần đây sự tình ký thân tộc nhân nháo đến trong quân nhân tâm hoảng sợ, hắn rất bận.
Mỗ mụ chung quy là kiêu ngạo, hắn không trở về tham gia yến hội sinh nhật của ông, mỗ mụ cũng không gọi điện tới nữa, chỉ không biết rằng kẻ đó là mỗ mụ sai sử hay là tự mình đánh tới.
“Đông Phương Thanh, anh không về sao?” Mộ Vân Nhi hai mắt rưng rưng nhìn Đông Phương Thanh.
Xoa xoa đầu đang trướng đau, Đông Phương Thanh cũng không trả lời vấn đề này, cũng không lảng tránh giống lúc trước, “Trong nhà gần đây thế nào?” Nghe nói, Tiểu Cẩn đính hôn rồi?
“Không tốt, không có anh ở nhà, làm sao tốt được chứ.” Đông Phương Thanh bĩu môi, đây là diễn kịch diễn nghiện?
Trực tiếp treo quang não, Đông Phương Thanh trầm mặc không nói.
Nói thật ra, hắn đối với Lâm Cẩn, càng nhiều là tình cảm đối với em trai, bọn họ cơ hồ cùng nhau lớn lên, lại thêm Tiểu Cẩn sáng sủa không làm nũng, cho nên hắn cảm thấy cùng Tiểu Cẩn cả đời cũng rất tốt, cố gắng mười năm hai mươi năm, chắc cũng sẽ có con, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ bị mỗ mụ tính kế.
Hiện tại xem ra, chuyện này cũng không thể trách người khác, mỗ mụ sẽ tính kế hắn, một phần bởi vì là bản thân hắn tạo thành, cho tới nay thoái nhượng cùng yếu đuối.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, Đông Phương Thanh không muốn nghĩ những chuyện này nữa, đứng dậy đi ra ngoài, ngày hôm qua nhận một cái nhiệm vụ ra bên ngoài, lúc này đang ở nghỉ ngơi và hồi phục, một hồi còn có tràng đánh ác liệt muốn đánh.
“A! Cậu muốn mưu sát sao?” Đông Phương Thanh ôm cánh tay, trừng giống cái mặc áo blouse trước giường bệnh.
“Anh còn cần tôi mưu sát sao? Trong chiến đấu lại thất thần, sao không chết đi, còn sống trở về lãng phí tài nguyên.” Giống cái quân y độc mồm độc miệng nói.
Liếc mắt xem thường, “Mẹ nó, cậu liền không thể nói điểm dễ nghe sao. Trách không được không ai muốn.” Cuối cùng một câu ngậm trong miệng thì thầm.
Ngón tay trắng nõn thon dài đặt tại miệng vết thương của Đông Phương Thanh chậm rãi tăng lực, trên khuôn mặt ôn nhu cười đến càng thêm xán lạn, “Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Đông Phương Thanh: “…” A… Đau chết ông rồi, cậu đồ quỷ cái dạ xoa…
Nói đến quỷ cái dạ xoa, coi như là kỳ ba trong giống cái, không thích làm chậu hoa được nâng niu chỉ thích làm lính, đáng tiếc thân là giống cái, đừng nói người trong nhà ngay cả đế quốc cũng sẽ không cho phép cậu đi làm quân nhân. Không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn y học.
Về phần vì cái gì sẽ xuất hiện tại quân đội, còn là quân đội xa xôi như thế, ngoại trừ Đông Phương gia chủ thì không có ai biết, có Đông Phương gia chủ áp chế, trong quân y viện cũng có rất nhiều á thú, đám sói đói trong quân đội cũng không dám xằng bậy.
Dù sao cũng là giống cái, nên vẫn có gan lớn dám đi lên cọ cọ, đáng tiếc đây cũng không phải là giống cái bình thường, lúc ấy đã đem một người thân hình lớn hơn mình gấp đôi đánh đến ngay cả mẹ hắn đều không nhận ra.
Đương nhiên, thú nhân không có chống trả cũng là một nguyên nhân.
Đến tận đây, đám binh sĩ lưu manh cũng thấy được một mặt khác của giống cái quân y là nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng không dám nghĩ cậu là giống cái nhu nhược nữa, thậm chí có vài người còn gọi cậu là quỷ cái dạ xoa, sau này, danh quỷ cái dạ xoa này cũng chậm rãi truyền ra.
Thấu lại gần Đông Phương Thanh, “Anh có phải đang mắng tôi không?” Đừng tưởng rằng cậu không biết những người đó sau lưng đang gọi cậu là cái gì, quỷ cái dạ xoa? Hừ, tôi liền quỷ dạ xoa cho mấy người coi.
“Làm gì có?” Mẹ nó, cư nhiên còn ấn tay ông đây không buông ra, “Điền Hoa, cậu có thể đứng lên một chút không?” Nếu không ông đây sẽ nghĩ là cậu muốn hôn tôi đó.
Quân y, cũng chính là Điền Hoa thần sắc tự nhiên đứng dậy, liếc mắt Đông Phương Thanh một cái, ném một câu ‘tai họa di ngàn năm’ liền rời đi.
Trên giường bệnh Đông Phương Thanh tỏ vẻ chính mình thực vô tội, hắn khi nào thì thành tai họa? Ôi chao, giống cái thật đúng là khó hiểu.
Phòng bệnh nhất thời an tĩnh lại, Đông Phương Thanh thu hồi khóe miệng mỉm cười, hôm nay trong lúc chiến đấu hắn sẽ thất thần là bởi vì một cái quang não, Mộ Vân Nhi gọi quang não nói cho hắn biết, Lâm Cẩn mang thai.
Tiểu Cẩn đính hôn mới bao lâu, cư nhiên liền mang thai, hắn lập tức nhớ tới đế đô truyền đến tin tức, giá trị dựng dục của Tiểu Cẩn là 4, Đông Phương Thanh cười nhạo một tiếng, Lâm bá mẫu có thể sinh một thú nhân cùng một á thú, đương nhiên giá trị dựng dục sẽ không quá thấp, buồn cười trước kia mỗ mụ vẫn luôn ghét bỏ Tiểu Cẩn là á thú.
Liền ngay cả hắn, ban đầu cũng không phải bởi vì Tiểu Cẩn là á thú mà do dự sao.
Mặc kệ nói như thế nào, hắn hiện tại đều thật lòng chúc phúc cho Tiểu Cẩn. Đông Phương Thanh gửi đi mấy tin tức quang não đến Lâm Hô cùng Hoa Nhiên, nhờ Lâm Hô chúc mừng giúp hắn, lại nhờ Hoa Nhiên chuẩn bị lễ vật chúc mừng, về sự tình bản thân bị thương, không nói một lời.
Lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, không vài ngày, Đông Phương Thanh cũng đã sinh long hoạt hổ, xuất viện đi đến chỗ Đông Phương gia chủ đưa tin, được báo cho biết trong quân cư nhiên xuất hiện ký thân tộc nhân.
Vui đùa cái gì vậy, quân đội giống như thiết dũng, quân nhân giống như sắt thép, làm sao có thể sẽ bị ký thân, cho dù bị ký thân là một á thú nhân, cũng rất khó tin.
Suốt đêm thẩm vấn, á thú nhân đã bị bán ký thân này khai ra không ít tin tức quan trọng, Đông Phương Thanh ngay tức mang đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Trong quân xác nhận chỉ có một ký thân tộc nhân, còn lại phần lớn ở trong đế quốc, có thể đi vào đến đế quốc, ký thân tộc nhân đã âm mưu thật lâu, hơn nữa nhất định có cao tầng hỗ trợ che dấu, không có biện pháp, Đông Phương Thanh chỉ phải trước lên quang não điều tra một phen.
Vận khí không sai, thông qua hệ thống máy chủ hỗ trợ, tìm được vài người linh hồn dao động dị thường, đang quan sát người cuối cùng thì, hắn thấy được người anh em tốt đã lâu không gặp, Lâm Hô.
Hắn không phải đi một mình, mà là dẫn theo Mông Hiểu Dương, còn có ba đứa con biến hình, không đúng, trong ngực Mông Hiểu Dương ôm đứa kia? Lấy việc công làm việc tư hỏi quang não một chút, quả nhiên, kia còn là một tiểu thú nhân không thể biến hình, đó chính là con trai nhỏ nhất của Lâm Hô, Trứng Lười.
Cố ý nhìn chăm chú vào Lâm Hô, quả nhiên, đối phương cảnh giác quay đầu nhìn lại hắn, nơi này ký thân giả nhiều như vậy, cho dù tại trong quang não sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, thế nhưng Lâm Hô có bốn đứa con, trong đó còn có một đứa không huyễn hình, cho nên Đông Phương Thanh đối với Lâm Hô khẽ nháy mắt không để cho ai thấy, quả nhiên trong nháy mắt đối phương hiểu được, không có mang vợ con đi lên chào hỏi, lập tức rời đi.
“Anh không sao chứ?” Điền Hoa đưa một ly nước cho Đông Phương Thanh, ôn nhu hỏi.
Lắc đầu, kéo lên khóe miệng, câu ra một tia cười chua xót, “Không có việc gì.” Mẫu gia của mỗ mụ cư nhiên là ký thân tộc nhân thế gia, anh em tốt Hoa Nhiên từ nhỏ cùng nhau lớn lên có khả năng là ký thân tộc vương, này thật sự là một chuyện cười buồn cười nhất hắn từng nghe.
Đột nhiên một đống nước đổ ập xuống, Đông Phương Thanh lau khuôn mặt đầy nước, kinh ngạc nhìn Điền Hoa, “Cậu điên rồi hả?” Vừa rồi ôn nhu đâu? Đảo mắt liền hướng trên đầu của hắn tạt một ly nước, có cần thay đổi nhanh vậy không?
“Không phải chỉ là một cái trắc quân bị ký thân sao, làm gì tới mức muốn chết muốn sống như vậy. Tôi thật khinh thường anh.” Đứng dậy rời đi.
Đông Phương Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng Điền Hoa, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đậu xanh rau má! Vừa mới trong mắt Điền Hoa là ghen sao? Chẳng lẽ quỷ cái dạ xoa thích ông đây? Bất quá, ông đây chưa từng có vì trắc quân muốn chết muốn sống được không?
Thân là anh em, vô luận như thế nào, Đông Phương Thanh liền muốn chạy về đế quốc, nhân tiện, nhận nhiệm vụ dọn dẹp ký thân tộc nhân từ lão ba của hắn.
“Sao cậu lại ở đây?” Hoa Nhiên hôm nay đi ra, về tình về lý, Đông Phương Thanh phải đi gặp Hoa Nhiên một lần, thuận tiện ăn bữa cơm tiễn biệt, chỉ là mới đến nhà hàng liền gặp một người không thể tưởng tượng được.
Điền Hoa nghiêng nghiêng đầu, thản nhiên cười, “Anh trai tôi phải rời khỏi đế quốc, tôi làm em trai đương nhiên muốn tới đưa tiễn.”
Em trai? Đông Phương Thanh đem ánh mắt chuyển qua trên người Hoa Nhiên, sao hắn chưa từng biết Hoa Nhiên còn có một em trai giống cái?
Khoan đã, Hoa gia xác thực có một giống cái, hơn nữa một giống cái duy nhất, nếu là giống cái kia, quả thực phải kêu Hoa Nhiên là anh trai, chẳng lẽ?
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Nhiên, từ không giải đến giật mình đến hiểu biết lại đến nghi hoặc, thẳng đến thấy Hoa Nhiên khẳng định gật đầu, trong mắt Đông Phương Thanh lộ vẻ không dám tin nhìn về phía Điền Hoa.
“Làm sao có thể?” Tại trước khi Mông Hiểu Dương chưa có xuất hiện, người kia vẫn là thư thần vẫn luôn được sở hữu thú nhân ảo tưởng, cư nhiên là quỷ cái dạ xoa, còn đang trong quân làm quân y, nói ra ai tin.
“Chào anh, một lần nữa nhận thức, tôi kêu Hoa Điềm.” Hoa Điềm đưa một bàn tay thon dài ra.
Lăng lăng đưa ra một bàn tay cằm tay Hoa Điềm, sau đó giống như điện giật thu hồi, “Chào cậu, tôi gọi là Đông Phương Thanh.”