Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 69: Leo sân thượng


Đọc truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử – Chương 69: Leo sân thượng

Lại qua một tháng, Lâm Hô rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm vì đã được đền bù mong muốn, tuy rằng còn muốn cày ruộng thêm vài lần nữa, thế nhưng đã được một bài học hắn tỏ vẻ đã biết ý tứ của cái thành ngữ một vừa hai phải này.

Kỳ thực đã có năm đứa rồi, trong lòng Lâm Hô cũng không tính có thêm đứa nào nữa, nhiều lắm thật sự rất lao tâm, nhất là tiểu á thú.

Này đây trời còn chưa sáng, trên sân thượng lại truyền đến tiếng động, đây cũng không phải là lần đầu tiên, Lâm Hô híp híp mắt, rất nhanh xoay người đi tới sân thượng.

“Lại là cậu!” Nhìn đến người tới, Lâm Hô tiến lên cho một cước, đem cái người khó khăn lắm mới leo lên tới sân thượng kia đạp xuống, chính mình cũng nhảy xuống dưới.

“Hự! Phì phì!” Bị đá người nọ từ trên mặt đất bò lên, phun cỏ dại khỏi miệng, “Đậu xanh rau má! Cậu cư nhiên dùng tới nguyên lực, muốn mưu sát sao?”

Lâm Hô hừ nhẹ một tiếng, hắn vẫn luôn cho rằng đám người Triệu Nhân Long Dực da mặt đủ dày, người đủ vô sỉ, không nghĩ tới vẫn có người có thể nảy sinh cái mới khiến hắn mở rộng tầm nhìn.

Nảy sinh cái mới khiến hắn mở rộng tầm nhìn không phải ai xa lạ, chính là giảng viên của Mông Hiểu Dương, cái tên cầm thú ra vẻ đạo mạo y quan này, Lâm Hô nghiến răng.

“Nếu như có thể giết chết cậu càng tốt.” Ông đây liền không cần ở chỗ này nhiều lời.

Giáo thụ bĩu môi một cái, sát khí nặng như vậy làm gì, không phải là trèo lên sân thượng nhà các cậu vài ngày thôi sao.

“Chỉ vì tôi thấy chỗ của cậu phong cảnh thật đẹp, tưởng đến sớm một chút ngắm mặt trời mọc thôi mà.” Giáo thụ cười ha hả nói.

“Đến phòng chiến đấu.” Lâm Hô không muốn cùng người nào đó nói nhảm nhiều, bay thẳng đến phòng chiến đấu. Tóm lại hôm nay không đập người này một trận, không đủ để giải toả tức giận trong lòng hắn.

Nguyên lai nửa tháng trước, Lâm Hô còn bận đấu pháp với Mông Hiểu Dương vì chuyện cày ruộng, thế cho nên xem nhẹ sân thượng.


Kỳ thực cũng không tính là xem nhẹ, trị an ở Đại học Hoa Hạ vốn rất tốt, hơn nữa ký túc xá bọn họ tăng thêm rất nhiều vòng phòng hộ, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.

Vấn đề là, tất cả mọi người quên một điểm, giáo thụ đặc biệt của Đại học Hoa Hạ sẽ có được giấy thông hành phù hợp với đẳng cấp của mình, mà giấy thông hành trong tay Tây Môn Quân Duyệt vừa lúc có thể thông qua vòng phòng hộ của ký túc xá chỗ Lâm Hô.

Giáo thụ đặc biệt của Đại học Hoa Hạ tổng số không quá mười mấy người, ngoại trừ Tây Môn Quân Duyệt thì toàn bộ đều là giáo thụ trên trăm tuổi, thế cho nên hiệu trưởng và cả Lâm Hô đều quên, trong tay Tây Môn Quân Duyệt cũng có một cái.

Cho nên khi Lâm Hô phát hiện tên tiểu nhân hèn hạ nào đó đã trốn ở sân thượng nhìn lén tiểu á thú hai ngày, có thể nghĩ, lúc ấy Lâm Hô tức giận đến mức nào.

Tỉnh lại, Mông Hiểu Dương một tay dụi dụi mắt, một tay sờ sờ vị trí bên cạnh sớm đã lạnh lẽo, bĩu môi, xem ra người nào đó rời đi đã lâu rồi? Nghĩ đến tối hôm qua, kéo kéo khóe miệng, cho nên nói nam nhân là cần phải dạy dỗ mới được.

Bất quá vì sao cảm thấy những lời này không được tự nhiên như vậy, Mông Hiểu Dương xoa đầu nghĩ, nửa ngày sau, “Đậu xanh rau má! Đây không phải là lời phụ nữ trên địa cầu nói sao.” Này tâm tính không đúng nha!

Đứng lên rửa mặt xong, trước tiên đi xem mấy đứa bé, trứng lớn trứng hai còn có hai tiểu á thú đều không cần y quan tâm, chủ yếu là trứng lười, tên nhóc này thật sự rất phiền lòng.

Nếu y không nhìn, nhóc con này tuyệt đối sẽ không đánh răng, y thật sự không hiểu, đánh răng nhiều nhất mất ba phút đồng hồ, vì sao ngay cả cái này đều phải lười biếng.

Quả nhiên, khi Mông Hiểu Dương đi đến phòng trứng lười, tiểu tử này lại không đi đánh răng, mà người máy bảo mẫu thì ở một bên xoay quanh, không biết nên làm sao bây giờ?

“Khụ hừ!” Dựa vào khung cửa, Mông Hiểu Dương nhắc nhở trứng lười mình đã đến rồi.

“Ô ô…” Vì sao nhất định phải đánh răng, nó rất sạch sẽ mà. Bất đắc dĩ, trứng lười đành ngẩng đầu lên, nhếch môi để người máy đánh răng cho nó.


Mông Hiểu Dương đều có loại ảo giác nhìn đến người máy thở phào nhẹ nhõm, phốc!

Đánh răng xong rồi nhóc con này cuối cùng thanh tỉnh, đi theo Mông Hiểu Dương bình bịch xuống lầu, chạy quanh hai anh trai á thú vài vòng, mới nhảy đến trên ghế bắt đầu ăn điểm tâm.

“Sớm như vậy đi đâu?” Việc học của Lâm Hô đã hoàn thành, kế tiếp chính là nhiệm vụ tốt nghiệp, đó là chuyện của tháng sau, cho nên sớm như vậy hắn đi ra ngoài để làm chi?

“Rèn luyện.” Chuyện của Tây Môn Quân Duyệt Mông Hiểu Dương cũng không biết, Lâm Hô cũng không nhiều lời, dù sao người nọ cũng là thầy của Hiểu Dương.

Rèn luyện? Được rồi, Mông Hiểu Dương cúi đầu ăn điểm tâm, nhân tiện vỗ vỗ đầu trứng lười, thằng bé này khi không đói bụng, ngay cả nhai đồ ăn đều lười nhai. Y vỗ một cái như vậy, mới bẹp bẹp nhai vài cái nuốt. Không có ai lười biếng như nó.

“Một hồi em mang bọn nhỏ vào quang não chơi được không?” Y nhìn bọn nhỏ cả ngày chỉ được chạy chơi tại sân thượng, thật đáng thương.

“Có thể.” Nói là hai tuổi mới có thể lên quang não, đó là bởi vì sợ linh hồn của đứa bé không ổn định sẽ làm nó bị thương, thế nhưng đứa bé có được thần thú huyết mạch thì không cần phải lo chuyện này.

Những đứa trẻ này khi còn là thai nhi đã tiếp thu truyền thừa, lực lượng linh hồn tự nhiên sẽ không nhỏ, cho dù là tiểu á thú hoặc là tiểu giống cái cũng giống như nhau. Cho nên khi Mông Hiểu Dương mở miệng thì Lâm Hô liền đồng ý.

“Anh đi cùng em và các con.” Từ sau lần gặp nhau ở siêu thị quang não trước đó, bọn họ vẫn chưa trở lại thế giới quang não đi dạo lần nào.

Kêu người đưa đến mấy cái khoang thuyền quang não loại nhỏ, để bọn cục cưng nằm vào, bao gồm cả trứng lười vẫn không thể biến hình, nếu muốn đi chơi, cũng không thể bỏ một mình nó ở nhà.

Vừa tiến vào quang não, xuất hiện địa phương tự nhiên chính là phòng nhỏ quang não của mình, trải qua lâu như vậy, nơi này sớm đã mở rộng đến phạm vi khoảng năm dặm.


Mông Hiểu Dương điểm mở người nhà, bên trong quả nhiên lóe ra tên sáu người, trước gọi Lâm Hô, sau khi hai người tới cùng chỗ, có thể sử dụng quyền của gia trưởng, nháy mắt khiến bọn nhỏ đi tới bên cạnh mình.

Thế giới quang não có thể thiết trí các loại ngoại hình bản thân muốn, cho nên Mông Hiểu Dương khiến trứng lớn thiết trí thành bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi, dù sao nó biến thành hình người cũng là một khuôn mặt than, người khác hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật của nó.

Trứng hai thì thiết trí thành năm sáu tuổi, hiện tại đứa nhỏ này rất hoạt bác, thiết trí tuổi quá lớn sẽ không giống, hơn nữa hai đứa tuổi giống nhau cũng không tốt lắm.

Hai tiểu á thú càng là không thể giống, Vỏ Trứng dù sao văn tĩnh, thiết trí thành bộ dáng bảy tám tuổi, Trứng Cuộn liền vẫn là bộ dáng sắp hai tuổi, về phần trứng lười, trực tiếp biến nó thành gấu mèo nhỏ, Mông Hiểu Dương chớp hai mắt sáng như sao, thật là rất đáng yêu có biết không.

“Kháng nghị, anh hai lớn hơn con coi như xong, sao em trai cũng lớn hơn con chứ?” Trứng hai nhảy lên ba thước, cái này là vấn đề rất nghiêm trọng.

Mà Trứng Cuộn cũng nhỏ hơn anh trai song sinh, ôm một cái bánh gato gặm đến bất diệc nhạc hồ, nó chỉ cần có ăn là được rồi, mới mặc kệ những thứ này đó!

Mông Hiểu Dương kéo trứng hai qua, “Con có phải anh trai của Vỏ Trứng Trứng Cuộn hay không?” Trứng hai gật đầu, “Vậy con phải bảo vệ các em đúng không?” Trứng hai lại gật đầu, “Ngoan, không thiết trí như vậy, người khác sẽ cướp em trai của con, cho nên con thân là anh, phải bảo vệ em trai đúng không? Hơn nữa chỉ một ngày hôm nay thôi.” Gật đầu.

Trứng hai: “Ô… Anh đây trước hết làm em trai đi, nhưng ngày mai anh vẫn là anh trai.” Bộ dáng thực ủy khuất.

Gật đầu, “Đương nhiên rồi.” Thu phục trứng hai xong, mọi người rốt cuộc xuất phát đi phố phồn hoa.

Làm trạch nam, có thể một năm Mông Hiểu Dương cũng không ra khỏi cửa, chỉ ra ngoài ba phút đồng hồ. Nhưng khi đó internet rất đặc sắc, lên Q khoe khoang đánh game đọc tiểu thuyết tiết mục tống nghệ bao nhiêu là thứ, buổi tối nhàm chán còn có thể download chút AV xem, đó là những ngày tiêu sái cỡ nào nha!

Nhìn lại hiện tại, đồng dạng không ra khỏi cửa, kêu con rời giường chơi cùng với nó, chạy đến quang não đi dạo một vòng, diễn đàn thảo luận đều là sinh con (má nó) mở TV nhìn một cái, ngay cả phim Quỳnh Dao cũng bị mất, chính là một ít câu chuyện bạch mã vương tử cùng xinh đẹp giống cái, chớ nói chi là tiết mục tống nghệ, y sắp chán đến phát điên rồi được không?

Cho nên hiện tại tâm tình của Mông Hiểu Dương thực thư sướng, hơn nữa lúc này còn có vợ con cùng lên chơi với mình. (có vật gì kỳ quái trà trộn vào đây phải không?)

Cho dù thiết trí tuổi ngoại hình, nhóm người Mông Hiểu Dương vẫn dẫn nhân chú mục, cộng thêm gấu mèo nhỏ béo ú nu trong ngực Mông Hiểu Dương.


Ngoại trừ Lâm Hô, Mông Hiểu Dương cùng bọn nhỏ nhìn cái gì đều mới lạ, ngoại trừ khi vừa tới đây y nghèo tới không có cơm ăn nên muốn bán vài thứ đã tới phố này một hồi, sau này lại chưa đến đây, hiện tại lại tới nơi này lần nữa, y cuối cùng có thể nhìn xem thật kỹ.

Lâm Hô theo tầm mắt Mông Hiểu Dương đi tới phố đối diện, trên mặt nháy mắt nhu hòa xuống, đi qua nắm tay y, “Chính là ở đó đụng vào anh?” Lâm Hô nhớ lại vài ký ức trong đầu, thật đúng là chỗ đó, xem ra Hiểu Dương khắc sâu ấn tượng, lần trước lúc y thổ lộ, không phải nói là ở đó đụng vào hắn, liền thích hắn sao.

Đụng vào anh? Mông Hiểu Dương sửng sốt một chút, “Cái gì?”

“Lúc em đụng vào anh, đối với anh nhất kiến chung tình.” Lâm Hô nhắc nhở.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Đụng con bà nó chứ đụng, nhất kiến chung tình cái búa, ông đây khi đó mới không biết anh. 9717 cái đồ hố hàng, đều biên cái khỉ gì vậy hả?

Nghĩ đến đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, Mông Hiểu Dương tưởng đập đầu vào tường.

“Không phải sao? Chính em nói đối với anh nhất kiến chung tình mà.” Lâm Hô cường điệu.

Mông Hiểu Dương: Cầu không nói!

Mấy đứa bé ở đó nhìn trái nhìn phải, “A, mẫu phụ đối với phụ thân nhất kiến chung tình!” Trứng lớn cười không nói, Vỏ Trứng thẹn thùng, Trứng Cuộn vẫn đang gặm bánh ngọt, chỉ có trứng hai, ở đó ồn ào, trứng lười cũng nhảy nhót theo trứng hai.

“Bốp!” Vỗ đầu trứng hai, Mông Hiểu Dương dùng vũ lực trấn áp.

Sau đó nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi vườn thực vật, sau đó lại đi vườn bách thú.” Mấy đứa bé quả nhiên dời đi mục tiêu, một đám người lại chậm rãi hướng vườn thực vật mà đi.

“Đó là?” Mấy người đi vào vườn thực vật, còn chưa kịp ngắm nghía Mông Hiểu Dương liền phát hiện một người quen.

“Sao cậu ta lại ở đây?” Lâm Hô cũng đồng dạng kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.