Đọc truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử – Chương 6: Phần thưởng nhiệm vụ
Nhìn tới nhìn lui tài khoản, xác định bên trong có hơn mười triệu điểm tín dụng, Mông Hiểu Dương lại cười vui sướng. Khi y thấy Viên Đồng bưng cơm tới, vô cùng hào hứng nói rằng: “Viên Đồng, tối nay tôi không ăn cái này, tôi đi mua rau cải tươi, làm một bữa ăn ngon nha. Còn sạc đầy năng lượng cho cậu nữa.”
Đôi mắt màu lam của Viên Đồng lấp lánh, “Thật sao? Nhưng số dư điểm tín dụng trong tài khoản của chủ nhân cũng không nhiều lắm, dự tính chỉ còn đủ nửa tháng sinh hoạt phí thôi, không có tiền mua rau cải tươi cũng không có tiền cho Viên Đồng bổ sung năng lượng đâu.” Thanh âm vẫn máy móc như cũ, nhưng càng về sau càng thấp xuống, nghe có vẻ ủ rũ.
Gõ đầu Viên Đồng, “Cậu xem lại tài khoản của tôi đi, tôi không có lừa cậu.”
Người máy bảo mẫu có thể kiểm tra tài khoản buộc định của chủ nhân, thậm chí có thể đút túi riêng nếu chi phí thấp hơn định mức chủ nhân thiết lập. Cười nhìn ánh mắt đang loé hồng quang của Viên Đồng, sau đó không để ý đến nó nữa, trực tiếp vào quang não tiến nhập siêu thị chọn thức ăn.
Viên Đồng là người máy bảo mẫu của mẫu phụ Mông Hiểu Dương, ngoài căn nhà ra thì nó là tài sản duy nhất mà mẫu phụ để lại cho Mông Hiểu Dương sau khi qua đời. Dựa theo khoa học kỹ thuật bây giờ, Viên Đồng kỳ thực có thể đổi một thân thể mô phỏng cao cấp, có ngoại hình giống người như đúc.
Nhưng thân thể mô phỏng cao cấp cần ít nhất năm trăm vạn điểm tín dụng trở lên, hơn nữa bảo dưỡng và cần dùng năng lượng cao cấp, không có gần mười triệu điểm tín dụng thì đừng mơ tới. Vả lại bản thân y còn phải học đại học, riêng học phí mỗi năm đã một trăm vạn, hơn nữa còn có chi phí sinh hoạt…
“Đậu xanh rau má, tính toán một hồi, mười triệu điểm tín dụng chẳng khác gì tiền nước H ở Trái Đất bị lạm phát.”
Sau khi thấy giá tiền ở khu bán rau cải, Mông Hiểu Dương càng muốn chửi má nó. Đó là cái gì? Không phải là cải thìa sao? Ở Đại Trung Hoa chỉ cần một đồng tiền thì có một cân, ở đây lại một vạn một cân hả trời! Mông Hiểu Dương kinh hoảng lật tới trang kế tiếp, kết quả càng kinh hoảng nhảy dựng lên, “Oát đờ lợn, nấm hương mà năm vạn một cân, đây là nấm hương hay là nấm linh chi hả?”
Nhìn hồi lâu, trái tim bé nhỏ thật sự không chịu nổi nữa. Điểm tín dụng tương lai quả thực chẳng khác gì tiền nước H mười triệu chỉ mua được một ổ bánh mì, bây giờ Mông Hiểu Dương cảm thấy, có một trăm triệu điểm tín dụng y cũng sẽ không kích động nữa (←←)
Cuối cùng, Mông Hiểu Dương nghèo rớt mồng tơi thực sự không mua nổi rau cải tươi giá mấy vạn, lại anh dũng hy sinh mà nuốt bộ dinh dưỡng.
Nằm phịch trên giường, Mông Hiểu Dương xoa bụng ợ một cái. Đang nhắm mắt muốn ngủ, hệ thống một buổi chiều không xuất hiện đột nhiên trong đầu y đinh một tiếng đánh thức y.
Có chút phiền táo mở thông báo, (Đinh! Văn ngài post ở tinh tế văn học đã thông qua xét duyệt, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!)
Mông Hiểu Dương: (⊙o⊙) Vậy thôi sao, phần thưởng nhiệm vụ đâu?
Như là biết suy nghĩ của y, thanh âm 9717 hợp thời vang lên: “Cách thời gian hết hạn còn ba giờ, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Phần thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh kí chủ tự kiểm tra.” Thanh âm máy móc lại mang theo cảm giác ngạo kiều nói xong, 9717 lần nữa biến mất.
Mông Hiểu Dương nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, vốn là đầu óc mơ màng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, trực tiếp gọi ra giao diện kiểm tra.
【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương
【 thiên phú 】 không
【 thể chất 】9 (10) đánh giá: Cường tráng như trâu
【 trí lực 】7 (10) đánh giá: Có chút thông minh
【 sức quyến rũ 】8 (10) đánh giá: Mị lực bắn ra bốn phía
【 dựng lực 】4 (10) đánh giá: Có thể có cơ hội
Mông Hiểu Dương chăm chú nhìn ba lần, sau đó trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, “9717, cậu ra đây cho tôi, có thể có cơ hội là cái quái gì, cậu nói thưởng cho lẽ nào là hai điểm dựng lực à con mẹ nó, ông đây yêu cầu đổi phần thưởng, phải đổi ngay lập tức, đổi ngay lập tức.”
“Bởi năng lượng của hệ thống không đủ, cần tạm thời tiến hành ngủ đông, kí chủ có bất cứ vấn đề gì xin đợi hệ thống bổ sung năng lượng xong sẽ giải quyết.” Đích một tiếng, 9717 liền thực sự ẩn mất.
“9717, 9717 cậu đi ra đây, 9717 tên khốn kiếp kia đi ra đây cho ông, 9717 ông đây muốn kiện, cho cấp trên đem tên khốn kiếp cậu về phá bỏ, 9717 tôi năn nỉ cậu mà, mau ra đây đi, tôi cũng không cần đổi phần thưởng nữa, xin cậu đem phần thưởng thu hồi đi, ông đây không muốn thưởng có nghe hay không.”
Kết quả, đương nhiên là không có bất kỳ đáp lại. Mông Hiểu Dương tức tối vò đầu, nằm ngay đơ xuống giường. Không bao lâu, y lại nổi điên nhảy dựng lên, “Mẹ nó, 9717 làm tôi tức chết rồi, thêm dựng lực thì thế nào, chỉ cần không bị người đè thì sẽ không có chuyện gì (←←) “
Vừa nghĩ như thế Mông Hiểu Dương lại sinh long hoạt hổ như trước. Cũng có tâm tình nhìn tiểu thuyết đã thông qua xét duyệt, hào hứng mở ra, chỉ tiếc kết quả thường không như người mong muốn, bên trong hậu trường tác giả thảm đạm loe ngoe vài người đã đọc và lưu trữ, làm lòng tin của Mông Hiểu Dương bị đả kích nghiêm trọng.
Bất quá văn mới người mới, số liệu không tốt đều là chuyện thường xảy ra, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, bắt đầu viết chương mới cho ngày mai.
Một thiếu niên tuấn tú ngồi trước bàn, tiếc nuối đọc xong chương mới hôm nay của Đại Thần Thanh Phong, nhàm chán tuỳ tiện kéo topic, đột nhiên thấy danh sách tiểu thuyết post mới nhất, tò mò click vào.
Liền thấy phía trên cùng một quyển tên là 《 Tiếu ngạo võ lâm 》, tên kỳ quái khiến cậu hiếu kỳ, vội vàng vào xem.
[Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ! Nơi có giang hồ thì sẽ có truyền thuyết!
Thú nhân, á thú nhân, giống cái, ở giang hồ không phân ra ai cường ai nhược! Có chăng chỉ là thiên tư và nỗ lực!
Hãy xem thú nhân anh hùng khó vượt ải mỹ nhân ra sao…]
“Gì! Giang hồ? Giang hồ là cái gì? Còn có á thú nhân và giống cái làm sao có thể cường đại như thú nhân được? Đầu óc tác giả Mao Trạch Tây này không phải có vấn đề đi?” Tuy nói như vậy, nhưng thiếu niên vẫn mở chương mới ra đọc.
[La Húc Nghiêu đá bay tên hộ vệ cường tráng muốn ngăn cản hắn, kéo giống cái nhu nhược chạy trốn, thấy mấy tên hộ vệ của tên công tử nhà giàu kia vẫn đuổi theo phía sau không bỏ, ôm giống cái nhún chân một cái liền bay lên mái nhà, nhảy thêm vài cái liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tiểu giống cái kinh hô một tiếng, ôm chặt thắt lưng cứng rắn mạnh mẽ của La Húc Nghiêu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, gió thổi bay mái tóc dài của hai người. Trong phút chốc, tất cả cảnh sắc xung quanh đều biến mất trong mắt tiểu giống cái, y chỉ thấy được thú nhân dũng cảm đang cẩn thận ôm lấy y.]
“A! Sao lại hết rồi? Mao Trạch Tây này thật đáng ghét, thế nào mới viết có ba chương?” Lâm Cẩn cũng chính là thiếu niên tuấn tú, bất mãn trừng mắt màn hình quang não. Bất quá cậu cũng biết mỗi ngày tác giả chỉ post một chương, Mao Trạch Tây có thể viết ba chương một ngày đã rất lợi hại, sau đó cậu vui vẻ trực tiếp thưởng một trăm vạn văn học tệ, cũng để lại bình luận cổ vũ, lúc này mới hài lòng tắt màn hình.
Ngày thứ hai khi Mông Hiểu Dương thức dậy, 9717 cũng đã tỉnh lại và hưng phấn nói cho y biết, “Kí chủ, hiện nay ngài có một trăm năm mươi chín fans, trong đó fan phổ thông là một trăm ba mươi lăm người, fan sơ cấp là hai mươi người, fan trung cấp là ba người, tuyệt nhất là trong thời gian rất ngắn ngài đã có một fan cao cấp, hiện nay trị số fans của ngài là 305.”
Mơ mơ hồ hồ nghe xong một tràng dài, nói chung là tiểu thuyết của y có người đọc, và còn có fan. Lấy lại tinh thần Mông Hiểu Dương vội vàng mở thành tựu ra, chỉ thấy trị số fans phía trên quả nhiên biến thành 305, và đẳng cấp cũng biến thành F, phía dưới có thêm dòng giải thích.
Đẳng cấp trị số fan: Một trăm điểm tương đương với cấp F, một nghìn điểm tương đương với cấp E, mỗi lần lên cấp cao hơn cần mười lần điểm cấp hiện tại.
Fan chia làm năm đẳng cấp: phổ thông, sơ cấp, trung cấp, cao cấp và trung thành, fan phổ thông một người thì tương đương với một điểm trị số fan, mà sơ cấp một người tương đương với hai điểm, trung cấp một người tương đương với mười điểm, cao cấp một người tương đương với một trăm điểm, về phần trung thành, cư nhiên một người thì tương đương với một vạn điểm trị số fan.
Thấy đến điểm của fan trung thành, Mông Hiểu Dương không nhịn được nghĩ nếu như y có một trăm fans trung thành, vậy thì có bao nhiêu trị số fan, chợt hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng. (¯﹃¯)
“Hừ! Á thú nhân ngu ngốc, ngài cho là fan trung thành dễ có lắm sao?”
Mông Hiểu Dương: 9717, cậu lại ngạo kiều rồi