Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Chương 33: Phân chia tài sản và quyết đinh dứt khoát


Đọc truyện Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu – Chương 33: Phân chia tài sản và quyết đinh dứt khoát

Edit+Beta: Minh Miu

Trên ban công lầu hai trụ sở huấn luyện, Việt Lăng Thiên cùng Đoàn Quang Vinh đứng ở nơi đó nhìn Hứa Duệ ở dưới lầu cùng đám binh sĩ đang tiến hành chạy mười kilomet.

Binh sĩ có thể ở chỗ này huấn luyện đều là chiến sĩ cơ giáp dự bị, bọn hắn cái đầu cao lớn cơ bắp rắn chắc, ở bên trong thâm sơn mặc dù là mùa thu, bọn họ đều mặc áo ba lỗ nhưng đằng sau lưng mồ hôi tuôn như mưa nguyên do bởi vì luyện tập thể năng.

Cùng đám binh sĩ cường tráng này so sánh, Hứa Duệ  thật giống như con gà yếu. Kì thật Hứa Duệ không tính là thấp, cũng gần 1m8. Nhưng cậu gầy, lớn lên tứ chi lại thon dài, lại không có cơ bắp, quả thật là thân thể mềm nhuyễn dễ dàng đẩy ngã.

Việt Lăng Thiên híp mắt nhìn Hứa Duệ chạy đằng sau đội ngũ, y phục trên người cậu sớm đã ướt đẫm mồ hôi dính vào trên người, mồ hôi không ngừng theo gương mặt từng giọt rơi xuống cằm…

Hứa Duệ tim đập như sấm, phổi cũng sắp nổ tung, cậu cũng chẳng nhớ mình chạy bao nhiêu vòng, nhưng cậu biết rõ Việt Lăng Thiên đang nhìn mình. Cậu cắn chặt bờ môi, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng nhìn chằm chằm vào tấm lưng  đám binh sĩ chạy phía trước làm mục tiêu, bước chân đã có chút lảo đảo, kì thật vào lúc cậu chạy vòng thứ hai thân thể cũng đã có chút lay động, có thể kiên trì đến bây giờ toàn bộ đều nhờ vào lòng kiên trì của cậu. Cậu không thể làm cho Việt Lăng Thiên thất vọng.

“Sáu vòng sáu km rồi.” Đoàn Quang Vinh hô lên, liếc nhìn Việt Lăng Thiên đang tùy ý đứng bên cạnh hỏi: “Anh không đau lòng à?”

Việt Lăng Thiên không để ý đến hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn, ánh mắt chỉ đuổi theo bóng dáng mảnh mai ở phía dưới.

Đoàn Quang Vinh ôm tay nhìn đội ngũ lại rẽ vào một khúc ngoặt, mỉm cười nói: “Nhìn không ra cậu ấy vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.”

“Em ấy sẽ hoàn thành.” Việt Lăng Thiên dùng giọng điệu khẳng định nói, thần sắc khá kiêu ngạo.

Đoàn Quang Vinh lắc đầu: “Nếu như tôi là anh sẽ đem vợ mang về nhà. Anh cũng ngốc không được vài ngày đã đi, không ôm lấy vợ ở trong nhà ngọt ngọt ngào ngào em nông anh nông,  còn đem vợ đưa đến đây huấn luyện, anh điên rồi.”

Việt Lăng Thiên tròng mắt liếc Đoàn Quang Vinh, lạnh lùng vạch ra sự thật: “Anh không phải tôi, anh không có vợ.”

“Híz-khà-zzz” Đoàn Quang Vinh hít một hơi lãnh khí, đang muốn phản bác, nhưng người nam nhân này, ai, được rồi.

“Quang Vinh, Hứa Duệ về sau liền nhờ anh rồi, khi huấn luyện em ấy nhất định phải tăng cường độ.” Việt Lăng Thiên nói: “Coi em ấy là lính của anh huấn luyện là được, đừng nghĩ đến việc nhẹ nhàng.”

“Yên tâm.” Kì thật Đoàn Quang Vinh muốn hỏi Việt Lăng Thiên có nhất thiết phải làm vậy không? Cũng không phải trên chiến trường.

Việt Lăng Thiên quay người đi ra khỏi phòng: “Tôi trở về, năm giờ rưỡi đến đón em ấy.”

Đoàn Quang Vinh đuổi theo hỏi: “Anh không đợi cậu ta à?”

Việt Lăng Thiên quay đầu lại khinh bỉ: “Anh cho rằng tôi là anh? Tôi có rất nhiều chuyện để làm.”

Đoàn Quang Vinh hít một ngụm khí, trơ mắt nhìn Việt Lăng Thiên tiêu sái hiên ngang rời đi, không khỏi đối với Hứa Duệ còn trên bãi tập thở hỗn hển sắp ngã xuống đất mặc niệm một phen.

Hứa Duệ cũng không biết Việt Lăng Thiên đã rời đi, cậu cũng có tâm tư để chú ý những chuyện khác. Buổi sáng sau khi kiểm tra hoàn tất, không nghỉ ngơi được bao lâu đã bắt đầu huấn luyện. Mà hạng mục huấn luyện vẫn là do Việt Lăng Thiên lựa chọn, như hiện tại mang trọng trách chạy mười kilomet, ngay sau đó phải chống đẩy 200 cái…

Nghĩ luôn dễ hơn so với làm, thời điểm Hứa Duệ chạy trốn đến sắp tắt thở không phải không có hối hận qua, nhưng trở thành quân nhân là giấc mộng của cậu, cậu còn muốn điều khiển cơ giáp trở thành một gã chiến sĩ cơ giáp.


May mắn bộ khí công luôn giúp cậu hoàn thành ở phút cuối, cũng là dựa vào bộ khí này, tinh thần Hứa Duệ lần nữa phấn chấn, đem hết toàn lực mở ra bộ pháp hướng tới cực hạn chạy nước rút.

Tuy thứ tự Hứa Duệ so với vị trí cuối cùng không khác gì nhau, nhưng  cậu vẫn là được nhưng binh lính này giơ ngón cái tán thưởng. Ở chỗ này huấn luyện, thứ tự tự nhiên rất trọng yếu, nhưng trước đó, đầu tiên phải kiên trì hoàn thành hạng mục huấn luyện.

Hứa Duệ vừa thở hổn hển đi thong thả, vừa hết nhìn đông tới nhìn tây tìm Việt Lăng Thiên. Nhưng tiếc là không có tìm được, nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người lập tức tiến vào vòng huấn luyện tiếp theo. dammy9694.wordpress.com

Từ đó về sau, Hứa Duệ mỗi sáng sớm đúng bảy giờ lái máy phi hành đi căn cứ huấn luyện, năm giờ rưỡi đúng giờ về nhà, mỗi ngày mệt mỏi giống như chó chết.

Việt Lăng Thiên cũng có rất nhiều chuyện bận, buổi sáng sau khi Hứa Duệ rời đi, anh cũng đi quân bộ, mà khi Hứa Duệ về nhà, anh cũng không sai biệt lắm thời gian này trở về. Dù cho hai người đều có nhiều việc bận, nhưng thời gian ở chung vẫn vui vẻ.

Hai ngày đầu Hứa Duệ vừa mới bắt đầu huấn luyện, bởi vì thân thể còn không có thích ứng cường độ vận động như vậy, cảm giác phi thường mệt mỏi, hơn nữa toàn thân đau nhức. Cậu vừa đến nhà ngay cả cơm đều chẳng quan tâm ăn đã ngã đầu đi ngủ.

Việt Lăng Thiên vì thế gọi Nhị quản gia xây thêm một cái bồn xoa bóp ở trong nhà, trong phòng còn đặt thêm một cái ghế dựa mát xa. Để cho Hứa Duệ ngồi ở phía trên mát xa, buông lỏng cơ bắp.

Hơn nữa hai ngày này Việt Lăng Thiên còn rất ôn nhu săn sóc, buổi tối cũng chỉ là đơn thuần ngủ, có khi còn có thể vì cậu ấn huyệt vị trên thắt lưng, khiến cho Hứa Duệ cảm động đến nước mắt tràn đầy vành mắt, chỉ kém quỳ xuống hành lễ trước những vì sao.

Nhưng cũng chỉ là hai ngày kia thôi.

Mịa nó! Bắt đầu ngày thứ ba, Việt Lăng Thiên lại bắt đầu đè Hứa Duệ ra làm các loại vận động‘Ba ba ba’. Hứa Duệ lệ rơi đầy mặt, theo như lời Việt Lăng Thiên mà nói: Buổi chiều vận động cũng là vận động, có thể cùng ban đêm vận động buông lỏng xiết chặt, giúp nhau điều hòa.

Chỉ trách bộ khí công kia dùng quá tốt. Toàn thân đau nhức, bộ khí công sẽ chạy khắp nơi vỗ về, thân thể mệt mỏi, bộ khí này đi khắp nơi làm ấm… Vì vậy tựa như trị liệu ở mông giống nhau, Hứa Duệ không quá hai ngày thì hoàn toàn thích ứng, càng ngày càng sinh long hoạt hổ.

Chẳng những Đoàn Quang Vinh mừng rỡ, Việt Lăng Thiên càng cao hứng. Vốn anh chuẩn bị giảm những ngày ‘hạnh’ phúc của chính mình, nhưng lại không nghĩ đến tiểu bảo bối không chịu thua kém như vậy (*hăng hái tranh giành). Chuyện vui vẻ như vậy không áp xuống liền không thể nào nói nổi.

Bất quá Việt Lăng Thiên vẫn rất đau lòng Hứa Duệ, mỗi ngày cũng chỉ làm một hai lần liền dừng lại, cũng không giống như trước yêu cầu vô độ.

Hứa Duệ trong nội tâm của mình xây dựng nặng lực ngày càng mạnh, nghĩ đến ngày nghỉ của Việt Lăng Thiên rất nhanh đã hết, muốn ăn thịt cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu. Dù sao hơn nửa năm anh đều phải ăn chay.

Bởi như vậy, vì anh tôi nguyện nằm ở phía dưới, hai người vận động cũng càng ngày càng hài hòa.

Sáng hôm sau, Hứa Duệ cùng các binh sĩ đang ở trên bãi tập tập bài tập thể dục rèn luyện cơ bắp. Không quá một phút,  Đoàn Quang Vinh đi tới: “Hứa Duệ, ra khỏi hàng.”

“Vâng, huấn luyện viên.”

“Đi theo tôi.”

“Vâng, huấn luyện viên.”

Hứa Duệ đầu đầy mồ hôi đi theo phía sau lưng Đoàn Quang Vinh, hai người vào trong phòng.

“Lăng Thiên gọi cậu bây giờ về nhà.”


“À? Ra… Cảm ơn huấn luyện viên.”

Hứa Duệ cũng bất chấp chưa tắm rửa thay quần áo, trực tiếp leo lên trên máy phi hành chạy về nhà.

Việt Lăng Thiên đã ở trong nhà chờ cậu, thấy Hứa Duệ bước vào liền nói: “Cha vợ trở về rồi, đang chuẩn bị tới trước pháp viện cùng ba em ly hôn làm hiệp nghị phân chia tài sản. Anh nghĩ, có lẽ em sẽ muốn đi pháp viện gặp cha em.”

Hứa Duệ thoáng sửng sốt một chút liền lập tức phản ứng, vội vàng đối với Việt Lăng  gật đầu nói: “Đúng vậy, em rất nhớ cha em, muốn lập tức nhìn thấy cha.”

Việt Lăng Thiên mỉm cười, ngồi trên ghế sa lon nhìn Hứa Duệ còn mặc trang phục huấn luyện.

Hứa Duệ đi đến bên trước mặt Việt Lăng Thiên ngồi xổm xuống, bắt lấy tay đặt ở trên đầu gối anh, ngừa đầu nhìn con mắt Việt Lăng Thiên, mỉm cười: “Lăng Thiên, anh hôm nay có rảnh theo giúp em không?”

Việt Lăng Thiên khiêu mi, mỉm cười, không nói chuyện.

Hứa Duệ nháy mắt mấy cái, liền mở miệng: “Nếu không, chúng ta trước hôn môi một cái được không?”

Việt Lăng Thiên buồn cười, thiếu chút nữa liền cười. Tiểu bảo bối càng ngày càng bạo dạn.

Việt Lăng Thiên đặt tay ở trên mái tóc ướt sũng của Hứa Duệ, khóe miệng nở nụ cười: “Lâu rồi chưa gặp cha vợ, làm con rể phải đi gặp mặt.”

Hứa Duệ nghe xong lập tức cười toe tét miệng nở nụ cười: “Lăng Thiên, anh chờ em một chút, em đi lên sửa sang lại một chút rồi lập tức xuất phát.”

Việt Lăng Thiên vội vàng kéo tay Hứa Duệ: “Không cần phải gấp gáp, chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Quần áo anh đã giúp em chọn, liền đặt ở phía trước gương.”

“Được. Cảm ơn anh.”

Hứa Duệ lời còn chưa dứt đã nhanh như chớp mà hướng trên lầu chạy, cậu đã một tháng không gặp Lý Văn Triết, thật sự rất muốn nhìn thấy y.

Việt Lăng Thiên nhìn Hứa Duệ vui sướng, không khỏi trong lòng sinh ghen tuông: Cha vợ vừa về đến, chồng liền hạ giá. Ngày mai em đừng nghĩ đến chuyện đi huấn luyện, đêm nay anh cùng em tính toán tổng nợ. dammy9694.wordpress.com

Cùng thế kỉ hai mươi mốt giống nhau, Chính phủ Liên hiệp cũng có thành lập trung tâm hòa giải. Nếu như song phương có thể thông qua hòa giải giải quyết được vấn đề, vậy không cần lên tòa án. Dù sao thứ nhất lên tòa án, là hao người tốn của. Mọi người thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, trung tâm hòa giải cũng là cơ quan rất có tình người.

Ở bên trong pháp viện có một phòng chuyên dùng để hợp, Lý Văn Triết luật sư Hoàng cùng Hứa Hòa Thắng và luật sư Kim ngồi ở bên trong. Bọn họ từng người ngồi tại vị trí của mình sửa sang lại tư liệu trên tay, mặt khác còn có ba nhân viên hòa giải cũng đã đến.

Pháp viện từ khi nhận được đơn xin ly hôn của Lý Văn Triết, đã đóng băng tài khoản của Lý Văn Triết và Hứa Hòa Thắng, hiện tại đã có kết quả báo cáo, chỉ thiếu hai người đừng đầu để kí tên thôi.

Thời gian hẹn là mười giờ. Chín giờ ba mươi phút Hứa Hòa Thắng cũng đã mang theo luật sư Kim đến.

Mười giờ kém năm phút, Lý Văn Triết và Trương Thiên Lâm cũng đã đến phòng họp. Hứa Hòa Thắng vừa thấy Lý Văn Triết tiến vào, lập tức đứng lên đi đến trước mặt y, trên mặt bộ dáng tươi cười: “Văn Triết, trong khoảng thời gian này em đi nơi nào? Anh tìm em lâu rồi.”


Nói xong Hứa Hòa Thắng liền vươn tay muốn cầm chặt tay Lý Văn Triết, Lý Văn Triết còn không có kịp phản ứng, Trương Thiên Lâm đứng sau lưng y đã nhẹ nhàng đem Lý Văn Triết sang chỗ khác, không để lại dấu vết mà che đi bàn tay đang vươn tới của Hứa Hòa Thắng.

Hứa Hòa Thắng vồ ếch chụp hụt, đang muốn hướng Trương Thiên Lâm nổi giận, Lý Văn Triết quay đầu đối với Hứa Hòa Thắng cười cười, dùng ngũ khí rất hòa thuận nói: “Cảm ơn quan tâm.”

Lý Văn Triết bộ dáng tươi cười sáng ngời, tình thần sung mãn, sắc mặt so với trước hồng nhuận hơn nhiều, tươi cười như vậy, giống như muôn hoa đua nở.

Hứa Hòa Thắng nhìn chằm chằm vào bộ dáng tươi cười bên miệng Lý Văn Triết không khỏi ngẩn người, không tự chủ được mà muốn cùng Lý Văn Triết đi qua bên Hoàng luật sư.

Trương Thiên Lâm quay người, khuôn mặt nghiêm túc mà đưa tay ngăn lại Hứa Hòa Thắng, bàn tay phải chỉ sang bên Kim luật nói: “Hứa tiên sinh, anh nên ngồi chỗ bên kia.”

Lý Văn Triết rủ xuống tầm mắt, nếp nhăn trên khóe miệng khi tươi cười càng sâu hơn.

Hứa Hòa Thắng trên mặt có chút nóng, thẹn quá hóa giận mà liếc nhìn Trương Thiên Lâm như muốn róc thịt lóc xương, đi đến bên người luật sư Kim mà ngồi xuống.

Thời gian đã đến, Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết cũng đã đến đông đủ, bộ phận tranh luận phân chia tài sản cũng có thể bắt đầu. Lúc này đây nếu như hòa giải thành công, người trong cuộc cũng đã tiếp nhận, như vậy việc bộ phận tranh luận cũng không cần lên tòa án cùng thành viên thẩm phán quyết định phân chia. Sau một tháng, nếu như Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết vẫn quyết định ly hôn, tài sản phân chia bọn họ nhận được, vô luận trong lúc này tăng giá hay giảm giá đều có giá trị, đều được phân chia cho từng người.

Hứa Hòa Thắng không chấp nhận yêu cầu phân chia tài sản của Lý Văn Triết. Bởi vì Lý Văn Triết yêu cầu cho y cơ hồ toàn là những sản nghiệp đang có giá trị tăng, mà cổ phần công ty gia tộc Hứa thị y toàn bộ không muốn.

Lý Văn Triết có chủ ý gì Hứa Hòa Thắng rất rõ ràng, thật sự là hắn lo một khi phân chia tài sản xong, Lý Văn Triết sẽ yêu cầu Lý gia cùng với những người có liên quan đến Lý gia kéo toàn bộ lực lượng chống lại sản phẩm Hứa thị bọn hắn. Lý gia tuy không thể so với trước, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Hơn nữa cho tới nay, Lý gia đều tiêu thụ sản phẩm Hứa gia.

Tuy hiện tại người làm chủ Lý gia không phải là ba của Lý Văn Triết Lý Chính Minh, nhưng Lý Chính Minh tại gia tộc lời nói vẫn có hiệu lực như trước.

Lý Văn Triết lúc trước cũng hoàn toàn chính xác cân nhắc qua như vậy, mà ba cũng đáp ứng giúp y. Nhưng mà hiện tại cách nghĩ của y không giống trước, trong thương nghiệp, dùng thủ đoạn như vậy chỉ có thể là thủ đoạn thấp hèn, nếu như sản phẩm Hứa thị tốt, ngược lại sẽ làm cho xí nghiệp Lý thị chịu thiệt hại.

Lý Văn Triết muốn chính là một tầng khác, nếu như y dùng tất cả biện pháp kịch liệt mà bắt buộc Hứa Hòa Thắng đưa những  thu nhập làm ăn phi pháp ra bên ngoài ánh sáng chẳng phải là thoải mái hơn sao? (chém)

Trước kia Lý Văn Triết cho rằng Hứa Hòa Thắng đã tẩy trắng những khoản thu nhập phi pháp rồi, nguyên lai không phải. Trước ngày Hứa Duệ lại mặt Việt Lăng Thiên đã nhắc nhở y những khoản làm ăn phi pháp kia, mà Việt Lăng Thiên cũng tỏ vẻ, thời điểm thích hợp anh sẽ lộ mặt ra bên ngoài giúp đỡ. (chém x2)

Của hồi môn Hứa Duệ tại gia tộc Hứa thị là 20% cổ phần công ty, cũng đã sớm âm thầm chuyển bán cho anh họ Hứa Ất một lòng muốn tranh vị trí gia chủ rồi, hiện tại Hứa Ất lại có thêm cổ phần trong tay ba hắn, thì hắn đã có 30%…

Hứa Ất lén xúi giục Hứa Duệ động thủ đánh Hứa Nghĩa, Lý Văn Triết đã sớm biết, y tức giận Hứa Ất, nhưng càng hận người đánh Hứa Duệ trọng thương Hứa Nghĩa.

Hiện tại, mọi chuyện đều xử lý tốt.

Luật sư Hoàng nói: Tôi là người trong cuộc đã có mười lăm năm không có đi làm, tôi sẽ không tham gia công việc của công ty, cầm trong tay cổ phần công ty Hứa thị nếu như chờ thu tiền lãi, nhưng tiền lãi cho tới bây giờ cũng không phải là ổn định, tôi người trong cuộc cự tuyệt, tôi cần có nơi phát ra tiền ổn định để sinh hoạt…

Luật sư Kim: Hứa thị những năm gần đây sinh ý mở rộng, tăng trưởng cũng nhanh chóng, Lý tiên sinh nắm giữ cổ phần sẽ  có thể tăng tài sản một cách nhanh chóng. Nhưng tiên sinh yêu cầu chia đều tài sản, lại một chút cổ phần trong công ty cũng không muốn, này chẳng khác nào cắt đứt nguồn vốn lưu động của Hứa thị. Xin mọi người hiểu, tôi người trong cuộc không thể chấp nhận…

Hai vị luật sư hùng biện tương đối tốt, ngươi tới ta đi đều không nhường cho ai, làm cho ba vị hòa giải có chút khó xử. Kì thật, lí trí mà nghiêm túc xem, danh sách tài sản Lý Văn Triết liệt ra, cơ hồ đều là tài sản tốt…

Lý Văn Triết ngồi ở chỗ kia lắng nghe, ngoan ngoãn, khóe mỉm miệng cười, vẫn là người khiêm tốn nho nhã. Hứa Hòa Thắng an vị tại vị trí đối diện, một bên vểnh tai nghe, ánh mắt cũng không thèm nháy một cái chăm chăm nhìn Lý Văn Triết.

Lý Văn Triết ở phía nam ngây người một tháng, da của y rám đen một chút, trên người lại mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen, trên cổ là chiếc khăn quàng cổ làm bằng lông dê thuần khiết, tóc hơi dài một chút, ngược lại lại làm cho hình dáng của y hơi thon gầy, tăng thêm khí chất ôn hòa, liền lộ ra bộ dáng ôn nhu như ngọc.  dammy9694.wordpress.com

Lý Văn Triết lớn lên tốt đẹp bao nhiêu Hứa Hòa Thắng biết rõ, những năm gần đây ngoài trừ Mạnh Minh, thật sự hắn cũng chưa từng tìm qua những người khác. Hứa Hòa Thắng cho rằng mình không phụ lòng Lý Văn Triết, Mạnh Minh là mối tình đầu của hắn, nam nhân đối với mối tình đầu luôn có một sự cố chấp ôm ấp tình cảm khó giải thích, nhưng Lý Văn Triết chính là không thể chấp nhận, còn muốn cùng hắn ly hôn.

Hứa Hòa Thắng  một bên con mắt không thể khống chế mà nhìn ngắm khuôn mặt Lý Văn Triết, một bên trong nội tâm căm tức.


Nhìn xem, ly hôn là chuyện của hai người, chính mình mỗi ngày bực bội, ngủ không tốt, ăn không ngon, dung nhan tiều tụy. Y ngược lại rất tốt, chẳng những dung nhan tỏa sáng, còn cách ăn mặc càng ngày trẻ. Nhìn khóe miệng hàm xuân, nhất định là ở bên ngoài kết giao người mới, kết giao bạn trai.

Hứa Hòa Thắng con mắt không khỏi liếc về phía nam nhân lãnh khốc một mực ở bên cạnh Lý Văn Triết, nghĩ thầm, không phải là cái kia đi?

Trương Thiên Lâm đối với ánh mắt Hứa Hòa Thắng nhìn chằm chằm vào Lý Văn Triết giống như muốn lột sạch ra đã sớm tức giận, hiện tại hắn còn dám nhìn về phía mình, hắn lập tức dùng ánh mắt giống như nhìn địch nhân trên chiến trường mà đóng dấu Hứa Hòa Thắng tại chỗ.

Quả nhiên Hứa Hòa Thắng sợ hãi kêu lên một tiếng, nam nhân ánh mắt lạnh như băng, quả thật có thể lập tức làm cóng chết người, cơ hồ cùng Việt Lăng Thiên giống như nhau.

Việt Lăng Thiên? Hứa Hòa Thắng trong nội tâm cả kinh, không phải như hắn nghĩ chứ?

Lý Văn Triết đem hết thảy đều nhìn ở trong mắt, không khỏi cúi đầu cười cười. Hai vị luật sư đã tranh luận qua một khoảng thời gian dài, mới ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hòa Thắng, dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ: “Kì thật, cho dù anh yêu câu tôi giữ cổ phần công ty Hứa thị, tôi cũng sẽ bán nó. Chúng ta ly hôn rồi, tôi còn cầm nó làm gì? Tôi nghĩ Hứa Ất và những đứa nhỏ khác đều hứng thú với nó.”

“Vậy không ly hôn. Văn Triết, cho anh một cơ hội nữa. Chẳng ai hoàn mỹ, em không thể bởi vì anh sai lầm một lần mà phán tử hình ngay lập tức.” Hứa Hòa Thắng dùng giọng điệu thành khẩn nói với Lý Văn Triết: “Coi như là phạm nhân, quan tòa còn cho hắn cơ hội sửa đổi mà.”

Lý Văn Triết mỉm cười: “Anh có thể sửa, chờ anh kết hôn lần sau, vết xe đổ, anh liền không tái phạm sai lầm loại này.”

Hứa Hòa Thắng cắn răng không nói tiếp, trong nội tâm tính toán: Trên tay hắn có 50%, trong tay ba có 10%, mà hắn cũng chỉ cho Lý Văn Triết 10%. Ngoại trừ cái này, Lý Văn Triết chọn tất cả đều là tài sản tốt.

Quá độc ác. Đây là muốn bức tử hắn sao?

Lý Văn Triết giương mắt nhìn Hứa Hòa Thắng, đang muốn nói mấy câu hung ác kích thích hắn một chút, lúc này Việt Lăng Thiên mang theo Hứa Duệ tiến vào.

Việt tướng quân và phu nhân giá lâm, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng thẳng hành lễ: “Việt tướng quân, Việt phu nhân, chào hai ngài.”

Hứa Duệ đứng ở bên người Việt Lăng Thiên nghe được hai chữ ‘Phu nhân’, khóe miệng Hứa Duệ không khỏi nhăn một cái. Bất quá rất nhanh khôi phục lại, trên mặt bộ dáng tươi cười đoan trang.

Trước mặt mọi người Việt Lăng Thiên luôn luôn là nghiêm túc lãnh khốc, lúc này đúng là anh đang biểu diễn sắc mặt. Chỉ thấy anh hướng mọi người gật gật đầu, khí thế không giận tự uy, định lực, hơi kém đều sợ tới mức đùi run lên.

Việt Lăng Thiên đối với mọi người trong trung tâm hòa giải hỏi chỉ nói: “Quấy rầy. Vợ tôi biết cha vợ trở về, liền không thể chờ đợi được muốn gặp mặt một lần. Mọi người tiếp tục, chúng tôi ở bên ngoài chờ.”

Hứa Duệ hợp thời đối với Lý Văn Triết lộ ra kinh hỉ bộ dáng tươi cười: “Cha, chúng ta lát nữa ăn cơm.”

Lý Văn Triết lập tức hiểu được, y lập tức đi đến trước mặt Hứa Duệ, mỉm cười sờ tóc cậu: “Vui vẻ như vậy, xem ra con sống rất tốt.”

Hứa Duệ lập tức gật đầu, còn ngẩng đầu nhìn Việt Lăng Thiên. dammy9694.wordpress.com

Hứa Hòa Thắng cũng hiểu được, hắn đang muốn tới chỗ đó nói hai câu, Việt Lăng Thiên lại nói: “Các người làm chính sự quan trọng hơn, tôi cùng vợ ở bên ngoài chờ các người.”

Việt tướng quân đã nói như vậy rồi, mọi người chỉ có thể đáp: “Vâng.”

Hứa Hòa Thắng đôi mắt trông mong mà nhìn Hứa Duệ kéo tay Việt Lăng Thiên đi ra ngoài, trong nội tâm tức giận.

Việt Lăng Thiên mang theo Hứa Duệ xuất hiện trước mặt mọi người một lát, trước sau không quá một phút đồng hồ. Nhưng Hứa Hòa Thắng và Lý Văn Triết phân chia tài sản đã được cân nhắc quyết định một cách dứt khoát.

Việt gia thân cận ai? Có mắt cũng nhìn ra được. Bởi vậy đến cuối cùng, Việt Lăng Thiên gọi một câu ‘Cha vợ’ mà Hứa Duệ chỉ gọi một tiếng ‘Cha’.

Lý Văn Triết mỉm cười quyết định kí tên trên danh sách, Hứa Hòa Thắng tay run run cơ hồ không kí xuống được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.