Đọc truyện Trùng Sinh Vào Lúc Trước Khi Mất Em – Chương 8: Ngoại truyện 1.3: Gặp mặt
“Cậu là…”
Nói đến đây, TheWuy quả thật không biết phải nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ lại tạo thành sai lầm như lúc trước, nói cậu là… thứ đó sao?!
Sẽ không!
Cho dù có phải xuống địa ngục chịu trăm vạn quả báo đau đớn đến mấy, anh chắc chắn sẽ không để cho cậu phải chịu tổn thương nào hết!
Nhìn thân hình còn hơi run rẩy cùng sợ hãi trong ánh mắt hắc bạch phân minh kia, lòng TheWuy như mềm nhũn xuống. Cuối cùng, lại không phát ra được âm thanh nào cả.
Cổ nhân ta xưa kia có câu: “Hành động thay cho lời nói” quả nhiên không có sai! Hiện giờ TheWuy dưới ánh mắt trố ra đầy kinh hãi của đám thuộc hạ cũng không để ý, trực tiếp ôm lấy thiếu niên lên, không nói không rằng tiến vào phòng của mình.
Đám vệ sĩ há hốc mồm nhìn thiếu gia của bọn họ. Ai a, chuyện gì đây nha! Phàm là người biết hay không biết thiếu gia thì cũng có thể nghe nói qua người có bệnh cuồng sạch sẽ chứ!? Vậy mà chuyện gì xảy ra đây? Thiếu gia cư nhiên bế cái tiểu bạch kiểm kia lên a! Bất quá chỉ là cái “thù lao” của cô chủ Minji mà thôi. Hay là do thiếu gia ham muốn quá nên không còn quan tâm đến tính thích sạch sẽ của mình nữa!?
Bởi vậy mới nói a, nam nhân toàn là cái lũ sống bằng nửa thân dưới! (Ai: sao ko xem lại mấy người cũng là đàn ông đi… =.,=”””)
Thiếu niên bị TheWuy bế lên, còn là kiểu bế công chúa khiến khuôn mặt có chút cả kinh, nhiều hơn là hai đám mây hồng khả nghi trên hai má nhỏ.
Khẽ đặt vật nhỏ xuống giường, ánh mắt của TheWuy hiện lên chút quang mang, cố gắng nở ra một nụ cười mà anh tự cho là ôn nhu nhất, nói “Cậu có đói không? Tôi có chút đói rồi”
Nói xạo, giờ là ba giờ chiều, cơm trưa thiếu gia vừa mới ăn cách đây chưa đầy hai tiếng, liền tiêu hóa nhanh như vậy sao?!
Trong đầu của những kẻ giám hộ trên camera nhìn nhìn hình ảnh thiếu gia dùng gương mặt miễn cưỡng có thể coi là ôn nhu hỏi thiếu niên kia. Trong lòng bọn họ nhanh chóng hiện lên chút khinh bỉ thiếu gia nói dối thở không gấp mà mặt cũng chẳng đỏ của bọn họ này!
Thiếu niên hơi kinh ngạc nhìn TheWuy. Cậu có chút băn khoăn, anh ta chẳng phải vừa rồi rất lạnh lùng sao? Như thế nào liền ôn nhu như vậy?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của vật nhỏ, tâm của TheWuy lại lần nữa nhói lên. Thở dài một hơi, anh khẽ nói “Đừng sợ tôi…” Đến đây lại câm nín, anh thật sự không biết phải nói gì hơn nữa!
Đột nhiên anh quay ngoắt đầu lại, trừng mắt âm ngoan nhìn về phía camera ngoài cửa sổ vẫn luôn quay về phía trong phòng anh. Lập tức, như có sức mạnh vô hình, cái máy quay lập tức quay đi ra phía sân sau, cứng ngắc không nhúc nhích ở đó. Thoát ẩn thoát hiện chính là hình nhấp nháy của tín hiệu tắt âm.
Đám người giám sát camera lạnh cả sương sống, một chút cũng không dám đưa máy quay chĩa vào trong phòng thiếu gia bao giờ nữa! Thật đáng sợ!
Không khí đột ngột giảm xuống độ ấm khiến thiếu niên hơi sợ hãi, đột ngột trước mắt lại xuất hiện ánh mắt ôn nhu của TheWuy. TheWuy không nỡ để vật nhỏ sợ hãi, hạ thấp giọng ôn nhu “Để tôi đi gọi đồ ăn, cậu muốn ăn gì?”
“A… Anh cho tôi… xin một cái bánh mì là được” Thiếu niên khẽ nhỏ giọng, quả thật chính là đồng dạng với tiếng muỗi kêu. Bất quá trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh thì lại có vẻ rõ ràng!
Bình thường nếu là thiếu niên khác đã sớm thấy ánh mắt cưng chiều ôn nhu của chủ nhân thì lập tức liền nghĩ mình được sủng ái, từ đó mà có dũng khí nói ra mấy món ăn ít nhất thì cũng phải đặc biệt như tôm hùm luộc, cá chép Đông Dương đặc chế,… rồi đi! Thế nhưng thiếu niên này lại chỉ xin một cái bánh mì! Không biết là do bị bỏ đói quá lâu đến hồ đồ hay là do thường ngày cậu chỉ được ăn những thứ không bằng bánh mì nên mới xin một cái bánh mì liền nghĩ no bụng, ngon miệng đi?!
Nắm tay TheWuy khẽ nắm lại, đáy mắt hiện lên tia đau lòng, sâu hơn là ngọn lửa hận ý còn đang rừng rực cháy.
“Cậu gầy thế này, nên ăn thứ có dinh dưỡng hơn một chút. Tôi sẽ gọi người mang cháo lên cho cậu!” TheWuy nói, giọng nói ôn nhu nhưng lại chứa thêm nhiều hơn mấy phần ý tứ ra lệnh, không cho cự tuyệt.
Thiếu niên cũng không phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên sẽ nhận ra ý tứ ra lệnh trong lời nói của TheWuy. Lập tức cậu cũng biết thân biết phận của mình mà im lặng.
Biết tính trầm mặc của vật nhỏ nên TheWuy cũng không để ý nhiều, anh ra ngoài nói “một chút” với người hầu. Lúc anh đi vào phòng, người hầu đứng bên ngoài đã sớm chết lặng. Cô thật sự kinh hãi, vô cùng kinh hãi! Thiếu gia hôm nay đã dọa suýt chết cô.
Trời ạ, thiếu gia hôm nay liệu có phải là uống lộn thuốc không? Thiếu gia cư nhiên dặn dò cô khẩn trương đi bảo Chương đầu bếp đi làm đồ ăn có dinh dưỡng a! Chương đầu bếp là ai? Là đầu bếp riêng của thiếu gia đó! Là đầu bếp đứng đầu thế giới về các loại món ăn a. Thiếu gia à! Cậu đâu có bị thiếu cân sao mà cần phải ăn thức ăn có nhiều chất dinh dưỡng vậy! Chẳng phải cậu lấp được no cái bụng là xong sao?
Nhưng nhớ đến hai chữ “nhanh chóng” được đặc biệt nhấn mạnh của thiếu gia, cô người hầu cũng không dám chậm trễ. Tò mò thì tò mò nhưng mà không còn mạng nhỏ thì làm sao mà tò mò cho được, tốt nhất là nên nhanh nhanh mà đi báo với đầu bếp, nếu để thiếu gia chờ lâu, còn không phải đem họng súng tự chĩa thái dương mình a!
Chương đầu bếp được cô người hầu báo cho, nghĩ thiếu gia dạo này tâm tình không ổn định, cần bồi bổ sức khỏe nên cũng nhanh chóng làm xong mấy loại thức ăn tốt cho sức khỏe, một bát cháo yến mạch bồi bổ cơ thể. Vội vàng tự mình mang khay đưa đến tận phòng thiếu gia! Chương đầu bếp làm ở đây lâu rồi, cũng rất yêu quý cậu chủ nhà mình, cho nên giờ nghĩ thiếu gia bị bệnh, tất nhiên là cũng lo lắng là chuyện sớm muộn bình thường rồi!
Thế nhưng khi Chương đầu bếp và cô người hầu bước vào phòng. Biểu tình của họ không biết có phải thần giao cách cảm với mấy người vệ sĩ lúc nãy hay không mà rất đồng dạng a! Chương đầu bếp trừng lớn mắt, suýt là rơi khay đựng thức ăn… Cô người hầu đỡ hơn một chút, chỉ là cái miệng có chút mở lớn mà thôi… (Ai::3, 3 trang word liền…)