Trùng Sinh Vào Lúc Trước Khi Mất Em

Chương 6: Ngoại truyện 1.1: Kí ức


Đọc truyện Trùng Sinh Vào Lúc Trước Khi Mất Em – Chương 6: Ngoại truyện 1.1: Kí ức

“Em họ, em đúng là càng ngày càng xinh đẹp nha!” Tất nhiên là cũng càng lúc càng độc ác hơn…

Một người đàn ông điển trai (bởi vì ko hợp tình huống nên ko thể dùng đẹp zai) tầm trên 20 tuổi đứng giữa căn phòng tối om. Đối diện là một cô gái xinh đẹp đang ngồi tại trên ghế. 

“— Lattle TheWuy, đừng nghĩ rằng anh là anh họ của tôi mà nói cái giọng giễu cợt đó. Lần này tôi gọi anh đến đây là có việc cần bàn” Cô gái xinh đẹp lên tiếng, trong giọng nói khó giấu vẻ âm độc, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn nhã dịu dàng.

“Hừm, em họ à, chẳng lẽ chỉ mỗi khi có việc cần thì em mới gọi tôi đến thôi sao?” TheWuy lên tiếng, giường như anh ta không mảy may quan tâm đến sự âm độc của cô gái.

“Ha! Anh nghĩ sao?” Cô gái nhếch mép, đưa ra một tập hồ sơ, đẩy lên trước mặt TheWuy “Tôi cần anh xử lí người này”

TheWuy cầm lên tập hồ sơ, đọc sơ qua một lượt, trong lòng không ngừng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng bất cần đời. Anh ta nói “Minji, cô thực sự muốn tôi xử lí cậu ta. Cậu ta có gia thế không nhỏ đâu!”

Xưng hô cũng thay đổi rồi, quả nhiên là kẻ cầm đầu Death! Minji cười lạnh, tiếp tục nói “Mặc kệ cậu ta có bao nhiêu gia thế đi chăng nữa, bằng vào khả năng của anh, chắc là tạo hiện trường giả cũng không khó đi?”


“Hừm, vậy tôi sẽ được gì?” TheWuy lạnh nhạt nhìn cô ta, không ai biết trong lòng anh ta đang khẩn trương thế nào đâu?!

“Tôi biết anh sẽ không làm việc mà không có thù lao mà, đừng lo, tôi đã sớm sắp xếp đầy đủ, đảm bảo anh sẽ thích phần thưởng này. Lát nữa sẽ cho người đưa qua cho anh” Minji quay ghế, lưng giáp với mặt TheWuy, ánh nhìn của cô ta chiếu vào tường, như đang nhìn kẻ thù mà cô ta muốn loại bỏ nhanh nhất có thể…

TheWuy cũng không đáp lại cô ta, chỉ im lặng đi ra cửa. Cô ta không biết, khi anh ta đóng cửa lại, trên môi anh ta, một nụ cười không rõ như ẩn như hiện…

________________

TheWuy ngồi trên ghế lái, ánh mắt nhìn về phía làn đường nhưng tâm trí lại bay về đâu không rõ. Anh ta đang hồi tưởng lại những kí ức trước kia… Khi mà anh ta đang yêu Minji…

__________

“Anh… anh là ai?” Thiếu niên giọng nói run rẩy, sợ hãi nhìn một nam nhân cao lớn.

Nam nhân kia cười lạnh, ánh mắt ghê tởm cùng chán ghét nhìn thiếu niên, anh ta chậm rãi nói “Tôi sao? Tôi là chủ nhân của cậu. Còn cậu có muốn biết cậu là ai không?”

Thiếu niên khẽ co rụt người lại, sợ hãi nhìn nụ cười lạnh lẽo của nam nhân, run rẩy cố nói ra mấy chữ… 

“Tôi… là ai?” (Trang: tên ta mà ==””)

Không phải hỏi mình là ai, mà là hỏi mình có thân phận gì ở nơi này!

Nam nhân không nhanh không chậm nói, giống như đây là một điều đương nhiên “—-Cậu… là con chó của tôi”


___________

Trong căn phòng, tiếng thở dốc và tiếng nức nở nhỏ đau đớn liên tục vang lên, nghe thôi cũng đã khiến người khác đỏ mặt.

“A… đau… làm ơn… từ bỏ” Thiếu niên nằm bên dưới thân một nam nhân, cố gắng kêu thành tiếng. Đau đớn dưới hạ thân khiến cậu như chết lặng.

Nam nhân là như không nghe thấy tiếng van xin của thiếu niên, thô bạo, hung hăng xuyên xỏ cửa sau chặt khít của thiếu niên. Còn để lại trên người cậu bao nhiêu dấu xanh tím chói mắt.

Thiếu niên biết mình chỉ có thể chịu đựng, dù nói thế nào, dù gào thét đến mất giọng, nam nhân này cũng sẽ không để ý mình. Bởi lẽ… với anh ta… cậu cũng chỉ là một con chó mà thôi… Nói thêm ra, chỉ là một con búp bê để anh ta phát tiết dục vọng,… Và làm thế thân cho người khác…

____________

“Pằng” 

Tiếng gì vậy? A, sao lại đau thế? Ngực thật đau… 

Trên một bùng đất bỏ hoang, có ba người ở đó. Một người… đã chết, nằm gần hai người kia chỉ khoảng 10m. Hai người kia, là một nam nhân và một thiếu niên. Bên cạnh nam nhân có một khẩu súng lục…


Thiếu niên hấp hối nằm trong lồng ngực của nam nhân. Nam nhân dùng sức ôm chặt cậu, liên tục gọi cậu, liên tục gào thét gọi người cứu giúp… 

Thiếu niên trước ngực loang lổ thật nhiều máu, toàn thân không độ ấm nằm trong ngực nam nhân. Cậu khẽ mở mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, thế nhưng trước mắt lại mờ ảo, ngăn cản cậu nhìn thấy khuôn mặt hiện giờ của anh ta. 

Không biết có người đến cứu hay không? Không biết là đã qua bao lâu…

Đột nhiên, bên tai thiếu niên truyền đến một hồi thì thầm…

“— Đừng sợ, đừng sợ. Sẽ có người đến ngay thôi, cố lên nào!”

Lời nói tưởng như an ủi người trong lòng lại giống như tự an ủi bản thân, nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng như mất đi thứ gì đó… thứ gì đó thật quý giá… thứ gì đó đã ghim sâu vào tim hắn, một khi nhổ ra, là máu sẽ chảy mãi không dừng…

Cuối cùng người trong lòng cũng không thở nữa. Nam nhân chết sững ngồi đó… Ôm chặt thiếu niên, nam nhân gào lên… tiếng gào nghe đến tâm tê phế liệt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.