Khấu Quý Dược nghiêng người về phía bên trái, đáy mắt mang theo ghét bỏ: “Cầm chổi lông gà của ngươi cách xa một chút.”
Chổi lông gà hí hửng chơi với tro bụi.
Lận Ngang dường như không nghe, tiếp tục phủi bụi. Hai lần ba lượt ‘không cẩn thận’ dùng lông gà quét qua quần áo Khấu Quý Dược.
Thực hiển nhiên, hắn vẫn ghi hận vụ sổ hộ khẩu lần trước.
Đến chỗ Khấu Thu ngồi, hắn rõ ràng cẩn thận hơn nhiều. Còn cẩn thận không cho tro bụi trong không khí bay tới chỗ Khấu Thu.
Cho đến khi thấy Khấu Thu cau mày, Lận Ngang dừng tay: “Hắn bắt nạt ngươi?”
Nói bắt nạt nhanh đi, để hắn kiếm được bằng chứng ngược đãi con cái, có thể danh chính ngôn thuận bóp méo sổ hộ khẩu.
Khấu Thu: “Cha muốn tôi để tóc dài.”
Lận Ngang dừng một chút, khó có khi đứng về phía Khấu Quý Dược: “Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. Không cắt là quyết định chính xác.”
Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu: thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ
Khấu Thu ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng kia viết lên ba chữ ‘chuyện tốt lành’.
Hắn đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Vì sao hai người lại nuôi tóc dài thế?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lận Ngang có chút cổ quái, nhưng hắn thực nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt thanh tâm quả dục – cao lãnh chi hoa: “Tùy tâm sở dục, không cần nghĩ nhiều.”
Hắn không muốn trả lời, Khấu Thu đành phải chuyển mắt nhìn Khấu Quý Dược. Người sau quy củ ngồi trên sa lông, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Lười đi xử lý thôi.”
Gạt người. Rõ ràng tóc dài càng khó xử lý hơn.
Thấy hai người này rõ ràng không muốn nói, Khấu Thu khẳng định bên trong có ẩn tình mà mình không biết.
Khấu Thu: “Chẳng lẽ sau khi nuôi tóc dài, thì càng thể hiện được yêu khí của hai người sao?”
Hắn chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói chơi, ai biết lại thấy sắc mặt hai người này cùng lúc biến đổi. Khấu Thu ngẩn ra. Chẳng lẽ trong lúc mình mơ hồ lại không cẩn thận đụng chạm phải chân tướng?
Khấu Quý Dược đứng dậy, tây trang giày da, lạnh lùng nói: “Ta sẽ bảo Tả Nhất đưa đồ đến đúng giờ. Giờ cũng không còn sớm nữa, ta về trước.”
Lận Ngang lắc lắc chổi lông gà, tỏ vẻ vui mừng đưa tiễn — nên cút sớm đi.
Khấu Quý Dược đi rồi, Khấu Thu xác định Lận Ngang còn muốn quét tước phòng khách một hồi, liền đi vào phòng sách. Bên ngoài mưa rơi nhỏ giọt, ánh sáng trong phòng trầm lại. Lận An Hòa cũng không có bật đèn, chậm rãi di động quanh giá sách, như đang tìm sách gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại nhìn Khấu Thu: “Có chuyện gì sao?”
Khấu Thu đến gần hắn: “Muốn hỏi một chuyện.”
Lận An Hòa rút ra một quyển sách rất dày ra: “Nói đi.”
“Vì sao cha cùng chú Lận lại nuôi tóc dài vậy?”
“Chuyện cá nhân thôi.” Lận An Hòa đặt sách lên bàn: “Chú út từng cấm, không cho nói về chuyện này.”
Khấu Thu: “Tôi sẽ không nói a.”
Chỉ đăng lên QQ tỏ vẻ mình biết được chân tướng thôi.
Lận An Hòa giương mắt nhìn hắn: “Rất muốn biết?”
Gà con mổ thóc, gật đầu.
Nhìn cuốn sách dày cộm tự dưng xuất hiện trước mắt, Khấu Thu có chút nghi hoặc: “Làm gì?”
“Nghiên cứu. Cậu thử dùng những biện pháp bên trong để tôi từ bỏ ý chí của mình, nói cho cậu biết hết mọi chuyện.”
Khấu Thu cầm sách về phòng, mở ra, phát hiện là |Ba mươi sáu kế|.
Hắn cầm lấy, lật xem mục lục, mượn xác hoàn hồn — cái này có hiệu quả y như trùng sinh.
Trải qua tầng tầng sàng lọc lựa chọn, Khấu Thu đưa ra một kế hoạch phải nói là hoàn mỹ vô khuyết: trước tiên lạt mềm buộc chặt, hấp dẫn Lận An Hòa chú ý sau đó điệu hổ ly sơn, chia cách Lận Ngang nắm chặt thời gian ám độ trần thương, đi mê hoặc Lận An Hòa. Sau đó tiến hành đột nhiên tập kích.
Bên kia phòng sách, Lận An Hòa lại suy nghĩ Khấu Thu sẽ dùng mỹ nhân kế đến quyến rũ mình, đầu ngón tay bỗng nhiên hơi run rẩy.
Nếu buổi tối chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh vào phòng hắn… Nghĩ đến đây, không hiểu sao hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đáy mắt phiếm hồng.
Buổi tối, Lận An Hòa nhận được một cuộc gọi, có việc gấp phải ra ngoài. Toàn bộ Lận gia chỉ còn có Khấu Thu cùng Lận Ngang.
Lận An Hòa không có nhà, cũng không cần mỗi ngày phải đúng giờ xem phim truyền hình về luân lý gia đình. Khấu Thu cùng Lận Ngang tựa vào sô pha mềm mại, nhẹ nhàng thở ra.
Ban đêm hư không tĩnh mịch, Khấu Thu cùng Lận Ngang nhìn nhau, đồng thời thốt ra —
“Uống rượu dưới trăng?”
“Cụng một ly?”
Quyết định, Lận Ngang lôi ra một chai rượu trắng mà hắn cất giữ đã lâu, vào bếp làm hai món đồ nhắm.
Hết thảy là đều nhờ phúc Lận An Hòa rời nhà. Nên biết rằng Lận An Hòa là người sinh hoạt cực kỳ quy luật. Sáng năm giờ rưỡi rời giường, không có chuyện quan trọng thì đúng mười một giờ tối sẽ đi ngủ. Về phần cồn thì đối với hắn mà nói, chính là thứ vô dụng lại dễ làm đại não tê liệt. Đáng tiếc cho Lận Ngang góp nhặt rất nhiều danh rượu trân quý cũng chỉ có thể cho chúng đi làm bạn với đám tiêu bản nhân thể.
Hương khí nùng liệt, chỉ khẽ hít một hơi đều có thể cảm nhận được tư vị.
Lận Ngang rót đầy ly cho hắn cùng Khấu Thu.
Rượu ngon gần trong gang tấc, Khấu Thu vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng: “Lỡ như bị phát hiện thì sao?”
Lận Ngang cầm lấy chai nước hoa xịt phòng đã sớm chuẩn bị trước đó: “Uống hai ly thôi mà. Trước khi An Hòa về thì xịt cái này lên áp đi mùi rượu là được.”
Nghe một lời này, Khấu Thu triệt để buông xuống băn khoăn cuối cùng cùng Lận Ngang cụng ly. Hai người hớp một ngụm nhỏ, ăn đồ nhắm.
Mới có uống hai ly mà tựa như rượu quá ba tuần. Không đến mười phút, song phương từ nói chuyện phiếm biến thành cụng rượu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khấu Thu đỏ bừng: “Chúng ta hình như không nên uống nữa.”
Lận Ngang dùng ánh mắt sương mù nhìn hắn: “Lại thêm hai ly.”
“Đúng, hai ly thôi mà.” Khấu Thu vui vẻ cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hai giây sau
Khấu Thu: “Lại thêm hai ly.”
Lận Ngang: “Ba ly.”
Khấu Thu: “Không, tôi là người có nguyên tắc, năm ly.”
…
Gió đêm lạnh lẽo, Lận An Hòa lái xe vào gara. Đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ từ trong biệt thự phát ra, bấm chuông cửa thì ngoại trừ nghe thấy tiếng huyên náo bên trong thì không thấy ai ra mở cửa. Lận An Hòa nhíu mày tự mình mở cửa.
Dép thì chiếc còn chiếc mất, mùi rượu nồng nặc, hiện trường hỗn loạn tựa như mới được lâm hạnh qua.
Khấu Thu xăn tay áo ống quần lên cao, lộ ra da thịt trắng nõn. Hắn đi chân trần, một chân dẫm lên bàn, tay trái thì cầm microphone, tay phải chỉ lên trời, tràn ngập nhiệt tình rống to — “Một người cô đơn, hai người sai!”
Ngay sau đó, Lận Ngang ngửa cổ lên như thiên nga, ngũ âm không có hát câu tiếp theo: “Yêu cô ta thì sao lại chọn tôi!”
Lận An Hòa nhảy dựng, đi qua tắt cầu dao điện.
Đến đây, sự hiện hữu của hắn rốt cục đến khi điện bị cúp mới được hai người phát hiện.
Hai tay Khấu Thu tạo thành chữ thập, đánh chưởng: “Tới vừa lúc.”
“Hay lắm, thực tri kỷ.” Lận Ngang nói tiếp: “Vừa hay còn thiếu một người.”
Khấu Thu: “Đúng thế, chúng ta còn thiếu một người nữa.”
Lận An Hòa nhìn một mảnh lộn xộn trong nhà, cười lạnh: “Đấu địa chủ sao?”
“Không.” Lận Ngang vung tay chặn lại, dõng dạc hô: “Kết nghĩa vườn đào.”
Nói xong, kéo Lận An Hòa đến gần một chậu hoa, thanh thanh cổ họng: “Quỳ xuống.”
Khấu Thu ôm mặt, cáo mượn oai hùm hét: “Quỳ xuống!”
Lận An Hòa: …
Thời gian yên lặng hơn mười giây sau, trên mặt Lận Ngang hiện lên ý cười, chỉ chỉ Khấu Thu, chỉ chỉ Lận An Hòa, lại chỉ chỉ chính mình: “Ngươi xem, huyết thống không cách nào thay đổi. Ta cùng tiểu Thu không làm cha con được, tiểu Thu lại còn quá nhỏ tuổi, các ngươi không thành tình nhân được. Nhưng mà…”
Lúc này dùng tới một từ biến chuyển tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Quả nhiên, Lận An Hòa không kịp ngăn cản, chợt nghe Lận Ngang nói: “Có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, chúng ta có thể làm anh em!”
Lận An Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Lận. Ngang.”
Bất đắc dĩ là đối phương hoàn toàn không cảm nhận được hắn đang tức giận, chỉ thúc giục: “Nhanh, quỳ xuống, chúng ta đi kết…”
Một từ ‘nghĩa’ cuối cùng còn chưa nói xong, hắn đã ngã sang một bên.
Đội hữu quang vinh hy sinh, cũng chỉ dư lại một mình Khấu Thu hoa chân múa tay vui sướng, ôm mặt chạy tán loạn khắp nơi.
Lận An Hòa chặn đứng đường đi của hắn, Khấu Thu mở to mắt: “Điêu dân, dám ngăn trở đường trẫm đi. Ngươi muốn gì!”
Mắt Lận An Hòa tối lại: “Say rượu loạn tính thế nào?”