Trong phòng hoá trang.
Chuyên viên make-up hiện lên tia đắc ý: “Đây tuyệt đối là gương mặt mà mị trang điểm xuất sắc nhất trong nửa năm qua.”
Làn da Khấu Thu vốn trắng, thêm tí phấn càng thêm trắng nõn, cộng thêm đội tóc giả màu vàng, cùng đôi môi hồng.
Mặc cho ai nhìn đều thấy đây là một shota vô cùng đáng yêu.
Khấu Thu nhìn mình trong gương, chỉ có một từ đánh giá — 3D.
“Cậu thấy thế nào?” Chuyện viên make-up cao hứng phấn chấn hỏi hắn.
Không nỡ đả kích lòng tự tin của đối phương, Khấu Thu miễn cưỡng gật gật đầu.
Lát sau, Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi đi ra khỏi phòng thay đồ. Hai người mặc trang phục thợ săn, vai cùng nửa ngực lộ ra ngoài, nhìn qua có vài phần hương vị hoang dã.
Trần Nhạc Thiên nhìn thấy Khấu Thu, mắt sáng ngời, chạy qua: “Cậu make-up lên đẹp thật, trẻ hơn đến 10 tuổi.”
Khấu Thu yên lặng tính toán trong lòng. Trừ trừ cho ra đáp số: 7 tuổi.
“Có thể đi thay quần áo.” Một cô gái chuẩn bị trang phục đưa cho hắn.
Khấu Thu nhìn lỗ tai mèo, còn có quần áo có hoa văn tổ hợp như 101 con chó đốm, lắc đầu giọng khẳng định: “Tôi không muốn giống mèo rừng.”
Cô gái nghiêm mặt, nghiêm trang chững chạc nói: “Đây không phải mèo, là báo.”
Chỉ hươu vẽ ngựa, chỉ mèo vẽ báo.
Thấy Khấu Thu không tin, cô gái tiếp tục bổ sung: “Hai người bọn họ trong vai thiếu niên săn thú, cũng không thể để cho bọn họ săn một con mèo.”
Khấu Thu cảm thấy có vài phần đạo lý.
Thấy hắn bị mình nói động, cô gái nhanh chóng nói: “Nhanh đi thay quần áo đi, còn mười phút nữa là quay quảng cáo rồi.”
Khấu Thu cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Nghe tiếng cửa đóng, Trần Nhạc Thiên nghi hoặc: “Vừa rồi bộ đồ kia thật là báo sao? Thấy sao cũng không giống?”
Cô gái có nề nếp nói: “Dụ con nít, cậu cũng tin.”
Trần Nhạc Thiên, Cơ Chi: …
Trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra một ý tưởng, ngàn vạn đừng để cho Khấu Thu biết. Nếu không tuyệt đối sẽ có một ngàn loại phương pháp trả thù.
Bối cảnh trường quay là một rừng rậm nhiệt đới. Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên cầm cung tên trong tay, lưng đeo ống tiễn cố gắng làm ra vẻ chạy trốn. Khấu Thu phụ trách đứng trong một tô mỳ ăn liền siêu lớn, chờ Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên chạy vào, liền xốc nắp lên, yếu ớt nói một câu.
“Đừng ăn tôi, ăn mỳ ý.”
Trong quá trình quay, tất cả mọi người đều nghiêm túc. Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên cũng không có thời gian để cười Khấu Thu. Bản thân bọn họ đối với các tư thế chạy nhảy để khớp với bối cảnh cũng đủ để xấu hổ, nào còn thời gian đi cười người khác.
Cho đến khi đạo diễn ‘cạch’ một tiếng, mới được tạm nghỉ trong ít phút.
Thời gian sau, có đôi lúc đạo diễn kêu dừng để chỉnh sửa tư thế chạy của hai người. Hai người chạy đến đổ cả mồ hôi, trên màn ảnh lại càng thêm chân thật. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Khấu Thu ngược lại lại là người thảnh thơi nhất, chỉ cần núp trong tô mì, ló đầu lộ diện là được.
Gây sức ép cả một ngày, cho đến khi mặt trời sắp lặn.
Trần Nhạc Thiên lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, hỏi Tiền Quả: “Quảng cáo này khi nào phát sóng?”
Cậu nhóc này vẫn rất mong chờ mình được xuất hiện trên TV.
Tiền Quả: “Đa phần vì thời gian chỉnh sửa hậu kỳ khá lâu, nhưng vì cuối tháng này chị ra mắt sản phẩm mới nên sẽ đẩy nhanh tiến độ, sẽ nhanh chóng phát sóng thôi.”
“Đúng rồi. Tiền lương chị đã bảo bên kế toán chuyển khoản vào thẻ cho các cậu. Lúc về nhớ kiểm tra nhá.”
Chiều tà, các cậu nhóc kết bạn về nhà.
Cơ Chi: “Mai, có ai rảnh không?”
Mai là chủ nhật, Khấu Thu cùng Trần Nhạc Thiên đương nhiên không có bận việc gì.
Cơ Chi: “Vừa lúc, chúng ta đi dạo phố đi.”
Trần Nhạc Thiên: “Sau đó đâu? Cùng nhau uống café, đi thẩm mỹ viện. Tối thì về nằm sấp tâm sự chuyện tình cảm sao.”
Cơ Chi trừng mắt, người sau thức thời ngậm miệng.
“Tiền lương lần đầu tiên nhận được tất nhiên phải mua quà cho người lớn trong nhà.”
Khấu Thu: “Đây là truyền thống?”
Cơ Chi: “Là lễ tiết.”
Khấu Thu: “Ở đâu ra.”
Cơ Chi: “Trên TV, phim hàn xẻng, phim trong nước đều có tình tiết như thế.”
Trần Nhạc Thiên lần thứ hai mở miệng: “Nói cũng đúng, dù sao cũng là một phần tâm ý.”
Ba người quyết định thời gian, đứng trước ngã ba đường chia tay nhau. Đi mãi cho đến cái đèn giao thông thứ tư, bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô. Khấu Thu nhìn thấy biển số xe quen thuộc, đi tới.
Mặc Vấn hạ kính xe xuống: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Khấu Thu thầm nghĩ đi đâu cũng đụng phải sát thủ đường phố này.
Thắt dây an toàn xong, hắn cố ý nói một câu: “Trời tuy khuya nhưng không cần vội vã về nhà.”
Vừa dứt lời, xe ‘vèo’ một tiếng lướt đi mang theo một mảnh bụi tung bay.
Mười phút sau, một chiếc xe bình thường đậu trước cửa nhà Khấu gia. Khấu Thu tháo dây an toàn ra: “Tôi đã nói, không cần vội.”
Mặc Vấn: “Hôm nay đã cố ý thả chậm tốc độ xe.”
Khấu Thu: “Tôi biết. Một nữa thời gian bốn bánh xe chạm vào mặt đất.”
Hắn quay đầu đi: “Không phải lúc nào cũng trùng hợp tình cờ gặp mặt cảnh sát Mặc đi. Hôm nay là lần thứ hai tôi ‘vô tình gặp phải’ cảnh sát Mặc rồi.”
Mặc Vấn: “Vài tiếng trước tôi đi theo cậu.”
Khấu Thu: “Dùng thời gian đi làm đi theo tôi. Anh không thấy là quá lãng phí sao?”
Có nhiều thời gian rảnh thế không bằng đi bắt trộm hay giúp đỡ đồng nghiệp đi.
Mặc Vấn: “Không sao, tan tầm tôi mới đi.”
Khấu Thu: “…”
Mặc Vấn hạ cửa kính xe xuống, lấy một điếu thuốc ra liền nhận ra không chỉ có mỗi một mình mình trên xe, liền bóp nát điếu thuốc.
Khấu Thu lúc này mới chú ý tới. Mặc Vấn thuận tay trái, trên cổ tay còn có nhiều vết sẹo kỳ quái.
“Tôi đã thấy qua rất nhiều người chết đi. Nam nữ già trẻ, giàu có nghèo hèn.” Hắn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt híp lại: “Tuy nói sinh mệnh không nên đo dài đo ngắn nhưng tôi luôn cảm thấy cậu còn trẻ, lại thông minh, không nên chết sớm.”
Không khí nhất thời trầm lại cho đến khi Khấu Thu xuống xe đi xa. Mặc Vấn một lần nữa lấy một điếu thuốc khác, nhưng không hút chỉ nhìn sương khói tỏa ra từ điếu thuốc.
Hôm sau là cuối tuần, trung tâm mua sắm sầm uất đến kinh người.
Đối mặt với muôn vàn hàng hóa rực rỡ, người không thường đi mua sắm quả thực rất dễ hoa mắt. Ví dụ như hiện tại tổ ngựa đen ba người đứng trong đại sảnh, bốn phương tám hướng đều là tủ kính, đánh mất chút phương hướng cuối cùng.
Ba người đi đến một cửa hàng lớn nhất gần đó.
Người bán hàng thấy ba đứa trẻ tuấn tú liền cười, chào đón: “Xin hỏi quý khách cần gì?”
Cơ Chi: “Chúng tôi muốn mua quà tặng cho người lớn.”
Người bán hàng kiên nhẫn hỏi: “Có thể cụ thể hơn không? Ví dụ như lớn nhỏ, màu sắc, chủng loại…”
Cơ Chi: “Đắt nhất, 2 cái.”
Trần Nhạc Thiên: “Tớ muốn cái mới nhất.”
Nụ cười trên mặt người bán hàng cứng đờ, kiệt lực bảo trì trình độ phục vụ nên có, hỏi người vẫn luôn không nói gì – Khấu Thu: “Còn quý khách?”
Khấu Thu nhìn quanh một vòng, chỉ chỉ vào đám thú bông quầy bên trái.
Người bán hàng: “Ách, tặng thú bông cho người lớn rất không thích hợp.”
“Không sao.” Khấu Thu mắt nhìn tấm biển bên trên: “Mua 5 tặng 1, còn không?”
Người bán hàng gật đầu: “Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Khấu Thu vừa lòng nói: “Cho tôi 5 cái.”
Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên mua đồng hồ. Cái nào cũng đắt cũng tinh xảo nên thời gian gói lại hơi lâu. Khấu Thu vì là thú bông chỉ cần dùng túi plastic có hoa văn nhét vô là được.
Người bán hàng: “Thích màu nào?”
Màu trắng, phấn hồng, xanh nhạt tổng cộng có ba màu. Màu trắng không quá may mắn, xanh nhạt cùng phấn hồng, Khấu Thu do dự một chút: “Xanh nhạt.”
Người bán hàng linh hoạt lấy ta đi tính tiền. Cuối cùng còn tiễn bọn họ tới cửa.
May là hôm nay Cơ Chi ngồi xe trong nhà đến, nếu không Khấu Thu cũng không biết làm sao ôm mấy con thú bông này về nhà.
Tổng cộng có 6 con. Khấu Thu tính tính danh sách trong đầu. Cuối cùng tổng kết như sau: Khấu Quý Dược, Khấu Bân Úc, Mặc Vấn, Lận Ngang, Lận An Hòa, Thủy Sam.
Cơ Chi nghe xong hắn danh sách: “Tôi có một vấn đề.”
Khấu Thu ý bảo hắn hỏi.
“Cậu xác định những người này có người sẽ cần một con thú bông?”
Khấu Thu: “Chỉ có cái này mua 5 tặng 1.”
Cơ Chi: …
Nhân viên trong phòng thí nghiệm cảm thấy bọn họ hiện giờ đang công phá một hạng mục kinh thế hãi tục, khiêu chiến cực hạn nhân loại. Khi thấy Khấu Quý Dược ôm một con thú bông cực lớn đi tới, liên tục mở mang tam quan nhân sinh.
Thấy ánh mắt chung quanh đều hướng trên người mình, ánh mắt Khấu Quý Dược lạnh lùng đảo qua, nháy mắt phòng thí nghiệm lặng ngắt như tờ, cúi đầu bận việc.
Một nhân viên nghiên cứu bỗng nhiên thấy tầm nhìn tối lại, hai chân không ngừng run lên, nhanh chóng cố gắng nhớ lại mình đắc tội thủ trưởng chỗ nào.
“Ta nhớ ngươi có một đứa con trai.”
Nghiên cứu viên gật đầu, ánh mắt thực đáng thương. Đúng, tôi là người đã có con, ngài tha cho tôi một con đường sống đi.
Khấu Quý Dược chỉ vào con thú bông trên tay: “Hắn có tặng ngươi cái này không?”
Nghiên cứu viên thành thực lắc đầu: “Không có.”
Dám đưa cái thứ 3D này, lão tử không đánh nát mông nó mới lạ!
Khấu Quý Dược vừa lòng gật đầu: “Tốt lắm.”
Sau đó đi mất.
Nghiên cứu viên nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, không hiểu quá lại thấy sau mông Boss nhà mình đang xòe một cái đuôi, đủ mọi màu sắc.
Loại cảm giác khoe khoang mạc danh kỳ diệu này ở đâu mà tới?
Buổi tối Khấu Thu nằm trên giường chơi di động.
Một tin nhắn không địa chỉ xuất hiện trên màn hình. Vốn dĩ theo kinh nghiệm cũ, trực giác cảnh báo cho Khấu Thu biết, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Nhấn vào, tin nhắn hiện ra một câu: Chúng ta so đấu IQ. Ngươi thua, ngày mai trên đại hội thể dục thể thao ở trường ta sẽ giết một người.
Khấu Thu nhíu mày, trả lời: Sao không phải là so diện mạo?
—Chỉ so IQ. Nếu ngươi thắng, ta sẽ giao người cho ngươi.
—Ai?
—Trần Lâm.
Một tin nhắn gửi đến. Là một ảnh chụp, người trên bức ảnh bị móc hai con người, khuôn mặt biểu hiện nổi thống khổ đến dữ tợn.
Khấu Thu lập tức liền nhớ đến con ngươi trên bàn ăn ở nhà hàng cùng Cơ Chi lần trước.
Ước chừng 5 phút sau, một tin nhắn gửi qua:
—Câu 1: Ngươi đoán, cằm ngươi nâng cao bao nhiêu độ là đẹp nhất.
30° B. 45° C. 52°
Dưới bầu trời đầy sao rực rỡ lại có người đấu trí đấu dũng cùng biến thái, có người một đêm không ngủ, có người… lại đang gây sức ép.
Khấu Quý Dược nằm trên giường, mở google trên di động, trên thanh tìm kiếm gõ ‘thú nhồi bông dùng để làm gì’.
93% người dùng trên mạng nói là để ôm ngủ.
Vì thế mà từ tư thế ngủ nằm thẳng, hắn chuyển sang nghiêng người ôm lấy thú nhồi bông. Cảm thấy không thoải mái lại nhấc chân gác lên. Vẫn cảm thấy không thoải mái, ôm lăn một vòng. Từ đó cho đến một tiếng sau vẫn không ngừng lăn qua lăn lại điều chỉnh tư thế ngủ.
So với hắn mà nói, Lận Ngang hiển nhiên nhanh chóng hơn nhiều. Hắn một cước đá bé thỏ trắng vài chục năm làm bạn với mình qua một bên, ôm lấy thú bông mà Khấu Thu tặng, ấn mặt vào lớp lông xù mềm mềm, say sưa đi vào giấc ngủ.