Học viện Egger được trang trí rất nhiều màu sắc. Tuấn nam mỹ nữ đeo mặt nạ, nơi nơi đều vui vẻ kích động, ngoại trừ thư viện không được mở cửa. Vụ án giết người cũng giống như khinh khí cầu bay trên bầu trời biến mất.
Cơ Chi cài xong cúc áo tây trang cuối cùng, hỏi: “Cậu xác định không thay một bộ quần áo khác?”
“Vũ hội không có ý nghĩa với tôi.” Khấu Thu mặc quần jean, áo thun thẫm màu, so với bình thường không quá khác biệt.
Từ vũ hội hóa trang biến thành tiệc xem mặt, không có người nào sẽ suy xét đến một tư sinh tử. Trên vũ hội cũng có không ít người có thân phận giống hắn, cố gắng trèo cao, một bước lên trời.
Cơ Chi ngồi cạnh hắn: “Đừng nghĩ nhiều. Trước đó Trần Vân không phải cứ luôn nhắm vào cậu sao, hiện tại cô ta bị cảnh sát bắt, chúng ta sẽ nhanh chóng có giáo viên chủ nhiệm mới.”
Hai người kết bạn xuống lầu: “Đúng rồi, nghe nói gần đây trường mới tới một giáo viên tư vấn tâm lý.”
Khấu Thu: “Tư vấn tâm lý học đường đúng là rất quan trọng.”
Cơ Chi cười nói: “Không nói đến chuyện tư vấn tâm lý có dùng được hay không, mấu chốt là người có đẹp mắt hay không. Không biết vị giáo viên này có giống như thầy Thủy Sam hay không, trở thành đại mỹ nhân thứ hai của Học viện Egger.”
Ánh mắt Khấu Thu nhìn về phía trước, dừng lại, chậm rãi nói: “Cậu đi trước đi, lát nữa tôi tìm cậu sau.”
Theo tầm mắt của hắn nhìn qua là một phụ nữ trung niên bảo dưỡng không tồi, ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Ánh mắt bà ta lấp lánh làm người nhìn cảm giác không được thoải mái, giống như lúc nào cũng tìm thời cơ tính kế người khác.
Hình như là chuyện riêng, Cơ Chi cúi đầu nói mấy câu liền rời đi.
Vạn Yến hiển nhiên cũng nhìn thấy Khấu Thu. So với các học sinh khác hắn rõ ràng ăn mặc bần hàn hơn. Nghĩ đến đây, bà nhịn không được đắc ý trong lòng, dù có đến Khấu gia đứa nhỏ này cũng bị bỏ rơi.
Nàng xách túi xách hàng hiệu, lắc lắc eo đi tới, ánh mắt khinh miệt: “Xem ra mày ở Khấu gia không còn được bao lâu nữa. Nhưng hiện tại dù mày có về, trong nhà cũng không có chỗ cho mày ở.”
Nữ nhân trước mắt này điển hình là bên ngoài trang trọng khéo léo, bên trong lại lén lút chanh chua.
Khấu Thu chỉ cười lạnh, ánh mắt nhìn bà ta như đang xem một tên hề nhảy nhót.
“Còn dám nhìn tao vậy hả.” Vạn Yến ‘xì’ một tiếng khinh miệt: “Hôm nay tao đang vui, không so đo với mày.”
Nói xong, lắc lắc thân mình, đạp giày cao gót một tấc vênh váo tự đắc rời đi.
Khấu Thu đi về phía trước một hồi liền nhìn thấy Cơ Chi đứng dưới cây liễu cách đó không xa.
Chờ Khấu Thu đi đến bên cạnh hắn, Cơ Chi đột nhiên nói: “Bà cô vừa rồi… làm người khác cảm giác không được tốt lắm.”
Khấu Thu: “Bà ta từng là mẹ nuôi trên danh nghĩa của tôi.”
Một câu giải thích quan hệ của hai người. Ba chữ ‘trên danh nghĩa’ càng phân tách rạch ròi quan hệ.
Cơ Chi tưởng tượng liền hiểu bà mẹ nuôi này đối xử không tốt với Khấu Thu.
“Đừng để ý đến bà ta.”
Khấu Thu: “Đương nhiên.”
Trên đời này có hai loại người: một loại sống trong ánh sáng, một loại sống trong bóng tối. Người trước là xuyên qua giả, người sau là trùng sinh giả.
Vạn Yến tuy không phải xuyên qua, nhưng trăm phần trăm là loại sống trong ánh sáng. Làm sao có thể làm gì được hắn, loại người luôn sống trong bóng tối chịu thiệt thòi được đây.
Nhưng cha nuôi của hắn mặc dù có chút tiền, nhưng thân phận còn không đủ để Vạn Yến bước vào cổng học viện Egger. Trong đầu Khấu Thu bỗng nhiên hiện lên cái gì đó, dừng lại.
“Trước đó cậu có nói trường ta mới tới một giáo viên tư vấn tâm lý đúng không?”
Cơ Chi không rõ hắn vì cái gì lại đột nhiên phản ứng lớn như vậy, gật đầu nói: “Ờ.”
“Bộ dạng thế nào?”
Cơ Chi ngẩng đầu nghĩ nghĩ: “Tôi chỉ thấy bóng dáng từ xa mà thôi. Mặc dù là nam nhân, nhưng từ bóng dáng thoáng qua thấy cũng đẹp, lại mới về nước, hình như tốt nghiệp…”
“Với hai bằng tốt nghiệp đại học Minnesota.” Khấu Thu lạnh lùng nói.
“Đúng. Đây chính là trường đại học nổi tiếng thế giới, nhận được mấy chục tờ Nobel, thậm chí còn có một vị chủ tịch, hai phó tổng thống, càng miễn bàn đến có vô vàn ông trùm xí nghiệp nhiều không đếm xuể tốt nghiệp từ trường này.” Cơ Chi chậc chậc than kỳ: “Cho dù chỉ dùng một bằng tốt nghiệp cũng đủ để hắn xen lẫn trong vòng luẩn quẩn này, không biết tại sao lại hạ mình đến Học viện Egger làm giáo viên tư vấn tâm lý.”
Vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn đùa chết hắn.
Khấu Thu quay đầu lại nhìn tòa nhà Vạn Yến vừa mới đi ra, chỉ vào căn phòng có cây xanh vươn ra cửa sổ: “Phòng tư vấn tâm lý ở chỗ này, đúng không?”
Cơ Chi gật đầu, không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy trước cửa sổ thủy tinh có một bóng dáng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Vũ hội tôi không đi, nhớ ký tên giùm tôi.”
Nói xong, xoay người lập tức hướng tới phòng tư vấn đi đến.
Toàn bộ cửa sổ hầu như bị thảm thực vật uốn lượn bao trùm. Không khí trong phòng thanh lương mang theo chút mùi chanh. Trên bàn làm việc còn trồng một chậu trầu bà, không ngừng kéo dài sinh mệnh từ trong không gian nhỏ hẹp.
Có người từng nói dung mạo Thủy Sam quá xinh đẹp. Nhưng nếu khuôn mặt hắn tinh tế hơn nữa, loại này xinh đẹp này quá mức bức người, thậm chí nhìn lâu còn có cảm giác hít thở không thông.
Khấu Thu vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi vào, chuông điện thoại di động không hợp thời vang lên.
“Tiểu Thu, cậu ở đâu?” Đầu bên kia truyền đến âm thanh Khấu Bân Úc.
Khấu Thu còn chưa kịp nói gì, chợt nghe đầu bên kia nói tiếp: “Hôm nay là tiệc mừng Lận An Hòa về nước, sao cậu còn chưa tới?”
“Tiệc mừng?”
Khoảnh khắc yên lặng một giây, Khấu Bân Úc bỗng nhiên cả kinh nói: “Manh Trân cùng Khấu Nguyên không nói với cậu?”
Hắn còn nghĩ hôm nay Khấu Nguyên thế nhưng lại ở trước mặt hắn diễu võ dương oai, xem ra đối phương đã sớm tính kế từ trước: “Anh nghĩ bọn họ sẽ nói?”
Khấu Bân Úc dừng một chút: “Anh đang bận xã giao, không thể đến đón cậu được. Chúng ta giao hảo với Lận gia, theo lý thuyết nên đến tham dự.”
“Ở đâu?”
“Khách sạn Lindon, nhưng chỉ còn có 30 phút, nếu lái xe tới ít nhất cũng cần 40 phút.”
“Tôi sẽ đến đúng giờ.” Nói xong, Khấu Thu liền cúp điện thoại.
Xuyên thấu qua rèm cửa, hắn nhìn thoáng qua bóng dáng bên trong, cuối cùng quay người rời đi.
Năm phút sau, Khấu Thu ngồi trên xe màu đen có rèm che. Giống như tên lữa xẹt qua trời cao, xe ‘vèo’ một chút liền bay ra ngoài.
Hắn tay nắm chặt tay vịn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cách biệt ba ngày, trình độ lái xe của cảnh sát Mặc quả nhiên càng ngày càng lên tay.”
Mặc Vấn không có tham thảo vấn đề tốc độ xe, thình lình nói: “Trần Vân tự sát.”
Khấu Thu ngẩn ra: “Không phải có người trông giữ sao?”
Mặc Vấn: “Người trông giữ không quản phạm nhân cắn lưỡi tự sát.” Hắn chuyển tay lái, âm thanh trầm thấp: “Đừng phớt lờ, tôi có dự cảm mọi chuyện còn chưa kết thúc.”
“Ít nhất so với câu mọi chuyện chỉ mới bắt đầu đã thoải mái hơn nhiều.”
Khách sạn Lindon có ba tầng bảo vệ, ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Sau khi Khấu Thu đăng ký xong, đang muốn đi vào, lại bị một bảo an ngăn ở ngoài cửa, người bên cạnh cho vào chặn lại nói: “Đây là tam thiếu gia Khấu gia.”
Bảo an liếc mắt nhìn hắn: “Tam thiếu gia? Ta chỉ biết Khấu gia có Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư. Tam thiếu gia là cái quỷ gì, ở đâu chui ra?”
Sau khi hắn nói xong, không khí trở nên xấu hổ. Thân phận Khấu Thu mọi người đều biết, chẳng qua ngại thanh danh tư sinh tử của hắn nên không hề có người đứng ra nói giúp lời nào.
Mặc Vấn thấy thế đi tới, cau mày nói: “Nếu không tôi gọi điện thoại kêu nhà người cậu ra đón?”
Khấu Thu: “Không cần. Vả lại tôi lại không lấy thân phận tam thiếu gia Khấu gia mà tới.”
Bảo an cười ha ha. Buổi sáng Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên đưa tiền cho hắn, chính là không để Khấu Thu dễ chịu, để Khấu Thu mất mặt trước mặt mọi người. Hắn cố ý nói: “Không phải tam thiếu gia Khấu gia, chẳng lẽ có quan hệ với Lận gia? Hay có quan hệ với vị trên chủ tọa kia?”
Người trên chủ tọa, tất nhiên là tiêu điểm đêm nay – Lận An Hòa.
“Ngươi đã biết, còn tới hỏi ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.
Bảo an ngẩn người, lập tức khinh thường: “Ngươi có thể cùng Lận An Hòa có quan hệ, cũng không nhìn mình bao nhiêu phân lượng.”
Không ít người vụng trộm cười thành tiếng. Đứa nhỏ này muốn vào trong lời nói cũng quá thái quá đi.
Tiếng cười nhạo xung quanh không chút nào ảnh hưởng đến Khấu Thu, hắn nhìn bảo an thản nhiên nói: “Tôi là chồng trước của anh ta.”
…
Bảo an cho mình nghe nhầm, thật lâu sau mới nói: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Tôi là chồng trước của anh ta.”
“Đùa kiểu gì vậy?” Bảo an thất thanh hét to: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Giới tính cái gì dưới tiếng hét này đã sớm không còn tồn tại.
Khấu Thu một bộ biểu tình ‘ngươi chưa thấy quá cảnh đời’, dùng khóe mắt nhìn hắn: “Chồng nuôi từ bé, chưa từng nghe qua sao?”
Nói xong, hai tay cắm túi quần đi vào.
Không thể không nói, những lời Khấu Thu nói rất khoa trương cũng rất tài tình. Thân phận Lận An Hòa không người nào dám cùng hắn chứng thực, càng miễn bàn đồn đại lén lút sau lưng.
Thang máy lên tới tầng cao nhất, ngọn đèn trong hội trường, dàn nhạc chuyên môn diễn tấu, cùng thức ăn trên bàn cái thể hiện sự quý giá xa hoa.
Khấu Bân Úc liếc mắt một cái liền thấy Khấu Thu. Hắn đi tới, nhẹ nhàng thở ra: “May mà cậu đến kịp.”
Khấu Thu mới vừa về Khấu gia, nếu không đến tham dự yến hội quan trọng này, không nể mặt Lận An Hòa, về sau sẽ không sống yên trong vòng luẩn quẩn này.
“Đi thôi, cùng chủ nhân đêm nay chào hỏi nào.”
Lận An Hòa một thân tây trang màu đen, ánh mắt lạnh nhạt, tuấn dật cùng dã tính kết hợp lại thành phong phạm vương giả. Hắn đang đứng chung một chỗ với một nam nhân trung niên hơi mập, đang nâng chén nói cái gì đó. Thấy Khấu Bân Úc mang Khấu Thu đi tới, giới thiệu nói: “Đây là Khấu Thu, cũng là…”
Nam tử trung niên là tổng giám đốc một công ty điện máy, làm người thành thật hàm hậu, không có tâm nhãn gì. Người như vậy theo lý thuyết không thể chống đỡ được xí nghiệp của một gia tộc. Nhưng cũng nhờ tính cách này mà hắn ngược lại rất được lòng người, luôn có người đắc lực vì hắn bày mưu tính kế.
Hắn cùng Khấu Thu chân trước chân sau đến cùng nhau. Ở bên ngoài thấy Khấu Thu bị làm khó dễ chuẩn bị giải vây, ai biết được lại nghe thấy Khấu Thu nói ra lời kinh người, vốn còn ôm vài phần hoài nghi. Lúc này thấy Lận An Hòa nhìn Khấu Thu ánh mắt rõ ràng ôn nhu, lại chủ động giới thiệu, vì thế cũng không có gì cố kỵ, hàm hậu cười cười: “Tôi biết, là chồng trước của Lận tổng đi.”
Lận An Hòa còn định nói ‘cũng là con thứ ba của Khấu Quý Dược’ liền nghẹn lại trong họng.
Khấu Bân Úc trực tiếp bị một câu của hắn làm đơ người. Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Khấu Thu.
Làm người trong cuộc, Khấu Thu bình tĩnh gật đầu: “Chuyện cũ như gió, không đề cập tới cũng được.”
Nội tâm: … Đóng băng!!!
_________________