Ngón tay thon dài trắng nõn gõ lên cánh cửa màu nâu.
“Mời vào.” Bên trong truyền đến một tiếng nữ nhân nghiêm túc nặng nề.
Mái tóc màu vàng kim lướt qua cần cổ trắng nõn, mềm mại mà khoát lên bả vai. Trần Vân vừa ngẩng đầu liền thấy một dung nhan đẹp như yêu nghiệt, nhất thời thất thần. Song cô nhanh chóng tỉnh lại: “Có chuyện gì sao?”
Thủy Sam cười cười, tựa như đóa hồng đẹp nhất thế gian: “Tôi nghe nói ngày mai cô sẽ gặp phụ huynh Khấu Thu.”
Trần Vân gật đầu, nhớ tới Khấu Thu, có chút đau đầu than: “Trốn học, nghỉ học không phép, còn không chỉ một lần.”
“Không thì ngày mai tôi thay cô gặp cha cậu ta đi.”
Trần Vân nhíu mày, không hiểu ý hắn lắm: “Chuyện này nên để giáo viên chủ nhiệm lớp tự thân vận động thì tốt hơn.”
Thủy Sam lắc đầu: “Chỉ sợ cô không có thời gian kia.” Nói xong cầm một tập tài liệu để trước mặt cô: “Vừa rồi hiệu trưởng kêu tôi đưa cho cô.”
Trần Vân cúi đầu quét mắt nhìn tài liệu. Trên mặt tràn đầy vui vẻ, nói: “Giải thưởng giáo viên ưu tú?”
Học viện Egger hàng năm đều tuyển ra mười giáo viên ưu tú nhất. Cùng với vinh dự còn có tiền thưởng mười vạn tệ.
Thủy Sam nói: “Chúc mừng cô.”
Tiêu chí để tuyển chọn ra giáo viên ưu tú rất khắc khe. Ánh mắt Trần Vân nhìn Thủy Sam mang theo vài phần ngại ngùng: “Ngày mai phiền anh vậy.”
Thủy Sam ôn hòa cười nói: “Có gì đâu.”
…
Hôm nay Khấu Thu ra ngoài rất sớm. Đang mặc áo khoác, Khấu Bân Úc thấy hắn ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền hỏi: “Sao hôm nay đến trường sớm thế?”
Khấu Thu còn chưa trả lời. Mới vừa ăn diện xong, Khấu Manh Trân bước xuống lầu nhân tiện nói: “Chắc là sợ rồi. Cũng tốt, sớm đi gặp bạn học một chút, miễn cho lát nữa về sẽ bị cha đuổi ra khỏi cửa. Chỉ sợ sau này chỉ có thể đứng trước cổng học viện Egger mà ngẩng đầu nhìn lên.”
“Manh Trân, được rồi.” Giọng Khấu Bân Úc mang theo vài phần răn dạy.
Khấu Manh Trân hừ một tiếng, đến bàn ăn.
Khấu Bân Úc quay đầu nói với Khấu Thu: “Hôm nay anh đi bàn chuyện làm ăn, vừa lúc đi ngang qua học viện Egger, thuận tiện đưa cậu qua đó.”
Khấu Thu gật đầu.
Đã từng có lúc hắn cảm thấy Ferrari của Khấu Bân Úc tốc độ quá nhanh. Nhưng từ khi ngồi qua xe Mặc Vấn, lần thứ hai ngồi xe Ferrari. Hắn chỉ cảm thấy tốc độ ổn định, vô cùng vững vàng.
Giữa đường gặp đèn đỏ, xe ngừng lại. Khấu Bân Úc nhịn không được hỏi: “Cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Khấu Thu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, thản nhiên ‘ờ’ một tiếng: “Có một giáo viên khác sẽ thay thế chủ nhiệm lớp gặp cha.”
Khấu Bân Úc vẫn không yên lòng: “Nói thế nào cũng là giáo viên, làm sao có thể không đề cập đến chuyện cậu trốn học.”
“Không đâu.”
“Vì sao?”
“Hắn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của tôi.”
“…”
Cho đến khi xe đằng sau không kiên nhẫn bấm còi inh ỏi. Khấu Bân Úc mới kịp phản ứng, một lần nữa khởi động xe. Hắn cố gắng tìm từ ngữ, không biết nên khuyên thế nào với cậu em trai muốn dùng khuôn mặt cứu vớt thế giới: “Thật ra vẻ bên ngoài không phải lúc nào cũng dùng được.”
Khấu Thu kinh ngạc: “Chẳng lẽ tôi không đẹp?”
“Đương nhiên không phải.” Khấu Bân Úc vội vàng nói: “Ý anh là, đa phần con người coi trọng nội tâm so với vẻ ngoài nhiều hơn.”
“Ví dụ.”
“…” Khấu Bân Úc vắt hết óc: “Ví dụ như người mù A Bỉnh, Abe no Seimei.”
Khấu Thu lạnh lùng nói: “Người trước là người mù, người sau là bắt quỷ.”
Trầm mặc năm phút sau, Khấu Bân Úc đột nhiên sáng mắt, nói: “Đúng! Còn có Sanae Aso, Ozawa Maria, Aodanna. Cậu thấy đó, mấy cô đó có cô nào chọn nam nhân có vẻ ngoài đẹp trai đâu.”
Sanae Aso, Ozawa Maria: nữ diễn viên AV
Khấu Thu sợ run một chút, nghi hoặc: “Aodanna?”
“Đó đối tượng YY của anh. Aoi, Mitsu Dan, Nana hợp thể.”
Aoi, Mitsu Dan, Nana: nữ diễn viên AV
“…”
Tới trường, Khấu Thu theo thói quen nhìn đồng hồ, 1 tiếng. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, đây mới là tốc độ bình thường đến trường đi. 15 phút cái gì, đúng là không phải con người mà.
Khấu Thu đang đi thì thấy Thủy Sam. Đối phương đang tưới nước cho đám cây cỏ trước cửa sổ, nhìn qua đặc biệt ôn hòa vô hại.
Nghe thấy có người đến, Thủy Sam đặt bình xịt xuống, quay người lại. Con ngươi phỉ thúy xinh đẹp vô cùng.
Thấy là Khấu Thu, hắn cười nói: “Yên tâm, thầy đã sắp đặt tốt rồi.”
Khấu Thu nghĩ nghĩ, vẫn là nói một câu: “Cảm ơn.”
Thủy Sam dùng ngón trỏ cọ cọ cái cằm trơn bóng, nhìn qua có chút buồn rầu: “Chỉ có điều thầy nên nói gì với cha em đây?”
Khấu Thu không chút do dự nói: “Ca ngợi tôi.”
Thấy đối phương sững sờ tại chỗ, cho rằng hắn nghe không hiểu, vì thế lại giải thích: “Thầy cứ khen đại vài câu, dùng câu chữ tốt đẹp. Không cần quá khoa trương, hình dung tôi đến nhân thần cộng phẫn, trên trời dưới đất không thể địch nổi là được, hiểu không?”
Thủy Sam gật gật đầu, hình như đã hiểu.
Vì thế sau khi Khấu Thu lên lớp. Trong phòng làm việc của Thủy Sam liền trình diễn một màn như sau.
Hai nam nhân, một ăn mặc bình thường phong cách ở nhà, một tây trang giày da. Cùng là tóc dài, người trước khoát lên bả vai, người sau lại dùng một sợi dây màu bạc buộc gọn lại. Khuôn mặt đều tuấn mỹ vô song, cả hai đều ngồi rất quy củ, tư thế cũng rất tiêu chuẩn.
Nhìn qua, có chút giống như đang bàn bạc làm ăn. Trên thực tế —
Một người cha chưa từng bị ‘mời phụ huynh’ cùng một giáo viên chưa từng có kinh nghiệm gặp phụ huynh học sinh. Ngoại trừ chào hỏi khi cả hai vào cửa, bọn họ giao lưu chính là như vậy.
“Khấu tiên sinh, ngài có biết nguyên nhân đến trường hôm nay không?”
Khấu Quý Dược: “Nghe nói là vì khen ngợi Khấu Thu.”
Thủy Sam gật đầu: “Đúng, chính là vì khen ngợi em ấy.”
Khấu Thu lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Sau khi trở về, ở trường còn có thể biểu hiện ưu tú như thế, nhất định phải trả giá, gian khổ, cùng cố gắng gấp mấy lần người thường. Nghĩ đến đây, ánh mắt Khấu Quý Dược hiện lên chút lo lắng.
Cuộc đời Thủy Sam lần đầu tiên cùng phụ huynh học sinh giao lưu, có chút khẩn trương nói: “Kế tiếp tôi chính là muốn bắt đầu khen ngợi em ấy.”
Khấu Quý Dược nghiêm túc một chút nói: “Được, bắt đầu đi.”
Thủy Sam nghĩ đến trước đó Khấu Thu có nói qua phải khen ngợi Khấu Thu đến nhân gian chỉ có một người. Nhưng ngày thường, chỉ có người khác đến khen hắn, đi khen người khác đây là lần đầu tiên. Hắn đành phải cố gắng nhớ lại mấy tình tiết trong phim truyền hình, gom góp từ ngữ. Sau đó hắn đằng hắng cổ họng, dõng dạc nói.
“Học sinh Khấu Thu từ khi nhập học đến nay, luôn một lòng theo Đảng, trung thành với quốc gia, tận tụy với nhân dân. Đối với sự nghiệp trung thành và tận tâm. Vì sự nghiệp học tập mà dồn hết tinh lực toàn thân. Em ấy ở trong lớp, mỗi ngày đều cẩn trọng, có gan phụ trách, có ý thức mãnh liệt với sự nghiệp cùng trách nhiệm cao. Trái phải rõ ràng, tư tưởng chính trị kiên định, luôn bảo trì đầu óc thanh tỉnh. Lời nói đi đôi với việc làm, trước sau như một, nhân cách cao thượng, đoàn kết với bạn bè, quan tâm bạn học. Có đạo đức, tình cảm sâu đậm, cao thượng.”
Sau khi nói xong, lại lớn tiếng, vô cùng chân thành tổng kết: “Học sinh Khấu Thu, vĩnh viễn lưu truyền!”
Cho nên nói tuổi tác cứ như vậy mà bị lộ ra. Đối với TV cùng văn hóa không hề có hứng thú, lần cuối cùng Thủy Sam xem TV chính là dừng lại ở thời kì sơ khai 80-90.
May mắn chính là, người ngồi đối diện hắn cũng chính là Khấu Quý Dược. Khấu gia là quân nhân thế gia, tác phong bảo thủ cũ kỹ, tuyệt đối hạn chế không cho con em mình xem những tiết mục giải trí lộn xộn ồn ào. Từ nhỏ xem chính là xem các thể loại như kháng chiến, chiến tranh, xã hội chủ nghĩa quật khởi cùng với giáo dục.
Sau đó Khấu Quý Dược đi nhập ngũ. Mỗi ngày ở biên giới đối diện sinh tử tàn khốc cùng với trùm buôn thuốc phiện, lính đánh thuê. Còn thời gian, tinh thần đâu xem TV. Mặc dù sau này có trở về, nhưng cũng bận bịu với gia nghiệp Khấu gia. Ngẫu nhiên rảnh rỗi hưng trí, nhiều nhất cũng chỉ là ôm sách đọc đến hừng đông.
Khoảng cách Khấu Quý Dược xem TV chính là trước khi hắn đi nhập ngũ, cũng chính là thời đại những năm 80-90. Vừa lúc trùng hợp với thời gian của Thủy Sam.
Vì thế đối với Khấu Quý Dược mà nói, những lời Thủy Sam nói quả thực là đem Khấu Thu khen đến bay lên trời. Hắn chỉ cho là Khấu Thu ưu tú, lại không nghĩ ưu tú đến cảnh giới này.
Vĩnh viễn lưu truyền, là đánh giá cao đến cỡ nào!