Đọc truyện Trùng Sinh Từng Bước Trở Thành Siêu Sao: Bà Xã Của Kiêu Ngạo Ảnh Đế – Chương 4
Scandal của Nhậm Hàn Canh nổ ra được gần một tuần, ngay khi các anti fan vô cùng hả hê, câu chuyện cũng dần chìm vào im lặng, sự nghiệp của Nhậm Hàn Canh coi như xong, thì báo chí lại cập nhật thêm thông tin mới, tiêu đề bài viết chính là “Nghi vấn diễn viên Nhậm Hàn Canh bị hãm hại” .
Khỏi phải nói thông tin này lại làm các bài báo, các diễn đàn mạng bùng nổ, hàng trăm nghìn bình luận sôi nổi , bênh vực, thả đá xuống giếng, trung lập đều có…
Báo chí nổi tiếng là đám chó săn cực nhạy bén, chỉ cần nói ra vài điểm mấu chốt, liền tự mình bỏ công đi điều tra, tốc độ làm việc còn hơn cả thám tử, cộng với cảnh sát phối hợp, không bao lâu sau chân tướng sự việc cũng dần lộ ra.
Không nghĩ tới người đứng sau mọi việc lại là quản lý của Nhậm Hàn Canh, anh ta khai do muốn dụ dỗ Nhậm Hàn Canh tiếp một quý bà, nếu Nhậm Hàn Canh đồng ý anh ta sẽ được hưởng tiền môi giới.
Nhậm Hàn Canh làm sao có thể đồng ý, ngược lại còn nổi giận có ý muốn tách khỏi quản lý tự mình sắp xếp công việc. Người quản lý cầu xin ở lại không được, trước khi bị đuổi liền chơi Nhậm Hàn Canh một vố.
Anh ta mua ma túy đá giấu sẵn trong người, viện lý do trước khi rời đi muốn mời Nhậm Hàn Canh uống vài chén, tranh thủ lúc Nhậm Hàn Canh không phòng bị liền lén bỏ thuốc vào túi quần của anh, sau đó liền thay một số điện thoại khác gọi cho cảnh sát báo trong quán bar X có người sử dụng chất cấm trái phép .
Sở dĩ cảnh sát có thể điều tra ra được, là do trên gói thuốc có dấu vân tay của quản lý, mà lại không có vân tay của Nhậm Hàn Canh, lại thêm chiếc sim kia có đăng kí người dùng là bạn gái của tên quản lý, cho nên mọi việc liền sáng tỏ.
Lại nói quản lý của Nhậm Hàn Canh là một thanh niên lần đầu làm việc xấu, nói đúng hơn là một tên ngốc, cư nhiên tiếc tiền mua sim rác, lại đi dùng sim có sẵn của bạn gái cho, bằng chứng rõ ràng, anh ta có muốn chối cũng không được.
Sau khi được giải oan, Nhậm Hàn Canh càng trở nên nổi tiếng, anh phát biểu với báo chí muốn tìm một công ty quản lý tốt, có thể bảo vệ nghệ sĩ của mình.
Các công ty giải trí lớn nhỏ hiển nhiên đều muốn có được ‘ngôi sao rating’ này, cho nên không tiếc lời mời cùng với những điều kiện vô cùng hấp dẫn. Nhậm Hàn Canh ra vẻ phân vân, nhưng cuối cùng vẫn là chọn công ty giải trí Lăng thị.
Có thể không chọn được sao? Nếu không phải nhờ Lăng Ảnh, sợ là bây giờ Nhậm Hàn Canh còn đang trốn ở trong nhà, danh tiếng càng ngày càng thối.
Kì thật ở kiếp trước, không bao lâu sau chuyện này cũng lộ ra, nhưng là khi Lăng thị nhúng tay vào. Ở kiếp này Lăng Ảnh nhanh tay đi trước một bước, cô đưa cho cảnh sát một số tiền, bảo bọn họ điều tra vân tay của gói thuốc và số sim kia. Nếu gói thuốc không có vân tay của Nhậm Hàn Canh, thì cũng có thể giải oan được cho anh ta phần nào.
Lại nói Nhậm Hàn Canh thật là ngây thơ, anh ta nghe cảnh sát bảo nhất định sẽ tìm lại công bằng cho người bị hại, liền im lặng chờ đợi được giải oan.
Lăng Ảnh sống hai đời, ở trong mặt tối của xã hội, làm sao có thể tin mấy lời này?
Không cho bọn họ một chút tiền, làm sao có thể đẩy nhanh tiến độ điều tra đến chóng mặt như vậy?
Cô không ra tay, sợ là phải mấy tháng sau cảnh sát mới đưa kết quả .
Lăng Thiên đối với khả năng giải quyết sự việc của Lăng Ảnh đã có chút tin tưởng, ông ta liền đáp ứng yêu cầu của cô, để cho cô gián tiếp quản lý Nhậm Hàn Canh, hơn nữa còn ra điều kiện nếu Lăng Ảnh có thể cướp được các diễn viên trẻ triển vọng khác về Lăng thị, những người đó đều sẽ để cho Lăng Ảnh gián tiếp quản lý.
Một người quản lý trong bóng tối, chiêu mộ nghệ sĩ cho Lăng Thiên, nói như thế nào ông ta cũng quá lời rồi, không cần trả công cho Lăng Ảnh, không làm nó nổi tiếng, ngược lại có thể dùng điều này làm mồi nhử, cho nó danh vọng, rồi uy hiếp nó làm việc cho ông ta, vừa đấm vừa xoa, cực kì hiệu quả !
Chỉ là Lăng Thiên không biết rằng ông ta đã đi sai một bước, trượt cả con đường…
…………………
Làm quản lý ngầm cho Nhậm Hàn Canh kì thật cũng không có gì bận rộn, nói trắng ra là giống như người hữu danh vô thực.
Lăng Thiên chỉ cho cô một cái danh phận mơ hồ, cũng không bắt cô phải làm gì, thế nhưng chuyện luyện tập để debut nhóm nhạc ông ta lại cực kì nghiêm khắc. Cho nên mỗi ngày cô vẫn phải đến công ty Hoa Mỹ để luyện đánh trống.
“Lăng Ảnh, cô lại có hoa !”
Tả Từ nháy mắt với Lăng Ảnh, sau lần bị quản lý mắng, Lăng Ảnh chủ động luyện tập cho Tả Từ, làm cho cô ấy rất cảm kích, vì vậy liền chủ động kết thân với Lăng Ảnh.
Lại nói Lăng Ảnh không giống như kiếp trước lúc nào cũng lạnh lùng, không muốn kết thân với ai. Cô bây giờ đối xử với ai cũng tốt, rất hay giúp đỡ thực tập sinh những việc nhỏ nhặt, lại làm hết mình, điều này làm cho bọn họ không ngừng có thiện cảm với cô.
Đây đều là học từ Lăng Ca, muốn làm một ác quỷ chân chính, phải bắt đầu từ việc cải trang chính mình thật hoàn hảo, cái mặt nạ người tốt này chính là vũ khí lợi hại nhất.
Lăng Ảnh mỉm cười, nhận lấy bó hoa từ tay Tả Từ, chân mày khẽ nhếch…
“Là của Diêu Thần Địch à?”
Sau sự việc Diêu Thần Địch bị Lăng Ảnh lạnh lùng, anh ta liền không thèm để ý đến cô nữa, còn cố tình ghét bỏ cô, Lăng Ảnh đang lo việc của Nhậm Hàn Canh cho nên cũng không mấy quan tâm.
Bị ngó lơ như vậy, Diêu Thần Địch bắt đầu nảy sinh hứng thú chinh phục Lăng Ảnh, còn công khai với mọi người trong công ty rằng anh ta muốn theo đuổi cô.
Vì vậy, anh ta liền hỏi xin lịch tập của Lăng Ảnh từ quản lý, đúng mỗi sáng liền gửi hoa tới. Hoa Mỹ không cấm đoán chuyện nghệ sĩ yêu đương, nhưng cũng sẽ theo dõi hành động của bọn họ gắt gao, tùy trường hợp sẽ xử lý sao cho đúng.
Diêu Thần Địch có thế lực, lại đẹp trai, đa số nữ nhân thấy sẽ động tâm, anh ta chính là quen với cảm giác được nữ nhân ái mộ , Lăng Ảnh lại đi ngược lại với dự kiến của anh ta, cho nên ‘nhất thời nảy sinh hứng thú’ cũng là điều đương nhiên.
Bản tính của đàn ông, luôn thích chinh phục , Lăng Ảnh ngược lại cũng xem Diêu Thần Địch là một con mồi, tùy thời phải biết co dãn.
“Thật là ghen tị với cậu !”
Tả Từ hâm mộ nói.
“Anh ta chỉ là nhất thời nảy sinh hứng thú với mình thôi, không phải là yêu !”
Lăng Ảnh đặt bó hoa xuống, cũng không liếc nhìn nó thêm lần nào nữa, cô kéo Tả Từ đi tập trống, sau đó cũng tự mình đánh một bài. Vừa đánh xong liền có tiếng vỗ tay vang lên, một bóng dáng cao ngất đứng ở ngoài cửa , tay chống lên thành cửa, mái tóc màu nâu hạt dẻ dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng lấp lánh trông thật đẹp.
Tả Từ nhìn thấy Diêu Thần Địch, mặt đã sớm đỏ bừng, Lăng Ảnh lại không có tia cảm xúc nào, cô nói với Tả Từ lên luyện tập lại, sau đó thong dong bỏ ra ngoài, không nhìn Diêu Thần Địch lấy một cái.
“Lăng Ảnh, đợi đã !”
Diêu Thần Địch vội vàng đuổi theo, không quên gọi tên cô.
Lăng Ảnh đang đưa lưng về phía Diêu Thần Địch, khẽ mỉm cười…
Anh ta rốt cuộc cũng gọi tên cô.
“Anh gọi tôi có việc gì sao?”
Lăng Ảnh xoay người lại, đôi mắt cong cong, con ngươi dưới ánh sáng có chút lấp lánh, trông cô tựa như một thiên sứ vừa rơi xuống trần gian.
Diêu Thần Địch bị vẻ đẹp của Lăng Ảnh làm cho ngẩn người, anh thất thần hồi lâu, một lúc sao mới hồi phục tinh thần, bối rối nói.
“Vì sao em cứ luôn né tránh anh?”
Lăng Ảnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diêu Thần Địch, chậm rãi nói.
“Diêu Thần Địch, chúng ta không quen biết, cũng chưa từng tiếp xúc, vì sao anh lại theo đuổi tôi? Chuyện này chẳng phải quá hoang đường sao?”
“Thì làm sao? Anh vừa gặp liền thích em! “
Lăng Ảnh giống như nghe được chuyện cười, rất không khách khí nói thẳng.
“Tôi không tin vào tình yêu sét đánh, chuyện đó chỉ có trong phim thần tượng mà thôi!”
“Nếu em không thích nhanh như vậy, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, miễn sao em không né tránh anh là được !”
Diêu Thần Địch lưu loát nói, khuôn mặt có hơi đỏ lên..rõ ràng anh ta đang cố tỏ ra mình tự tin thành thục.
Muốn chinh phục một người, thì ít nhất cũng phải có thời gian gần gũi nhau. Lăng Ảnh cứ luôn né tránh làm anh ta không có cơ hội tiếp cận, chỉ cần cô đồng ý, thì coi như anh cũng có được 50% cơ hội.
Lăng Ảnh cảm thấy khoảng thời gian này cũng vừa đủ, có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi. Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì đã có một giọng nói trong trẻo nũng nịu khác vang lên.
“Chị Ảnh, rốt cuộc cũng tìm được chị !”
Lăng Ảnh thầm khen, con mèo nhỏ đúng là đánh hơi thật nhanh..