Đọc truyện Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường – Chương 10: Nam cặn bã, điềm báo tang thi hóa?
Editor: Linh Phan
Trong mạt thế có một cách nói như thế này, người thức tỉnh dị năng hệ phổ thông, về cơ bản thì đời này cứ như vậy, mà dị năng giả hệ nguyên tố lại có thể kèm theo đủ loại dị năng phổ thông. Bởi vậy không lâu sau dị năng giả hệ phổ thông nổi tiếng bậc nhất đầu mạt thế cũng sẽ bị khinh thường, bởi vì tiềm năng của họ đã hết, người bình thường còn có hi vọng trở thành cường giả hơn bọn họ.
Đám người không có gì cũng tự tìm việc, thả ra đầy trời bát quái -“Ban biên tập Thủ đô” từng dùng hai cụm từ “hoàng hoa đại khuê nữ*” và “nhân thê*” để so sánh người bình thường và dị năng giả hệ phổ thông, nhất châm kiến huyết* vạch ra sự khác biệt to lớn về tương lai của hai bên.
Năm, sáu năm sau mạt thế, nếu anh không có dị năng hệ Tinh thần, vậy anh cũng đừng không biết xấu hổ mà tự xưng mình là cường giả.
Đang xuất thần, bên kia phát ra tiếng hoan hô, hóa ra sau khi hai người bị nôn mửa gia nhập, rất nhanh dđle”quyDon tang thi đã bị đánh bại, nữ sinh bị nôn mửa sùng bái nói với nam sinh nhỏ gầy: “A Đức, cậu thật lợi hại, tớ đã thấy hết, cơ bản tang thi là do cậu đánh chết.”
Lời này nói ra trên mặt những người khác đều có chút khó coi, nam sinh nhỏ gầy vội vàng khiêm tốn vài câu. Nam sinh cầu cứu cười cười, đi về phía Biên Trường Hi: “Thật sự rất cám ơn cô, nếu không có cô trợ giúp chúng tôi cũng không thể chống đỡ thêm được bao lâu, những con quái vật này quá mạnh mẽ, chúng tôi đối phó với một con cũng đã có chút miễn cưỡng.”
Dừng một chút, hắn lại nhanh chóng tự giới thiệu: “Tôi là Thành Hải Tuấn, sinh viên đại học A, là đội trưởng của tiểu đội này, nam sinh nhỏ gầy kia tên là Chu Đức, đồng học của tôi, lúc nãy tình huống khẩn cấp, hắn nhất thời bị kích thích, hi vọng cô không để trong lòng. Nam sinh đeo mắt kính là Ngô Kiệt, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa là Tương Tuệ.”
Ngô Kiệt là nam sinh bị nôn mửa, tướng mạo phổ thông tính cách hay xấu hổ. Tương Tuệ vẫn luôn đi bên cạnh Thành Hải Tuấn, lúc đối phó tang thi vô cùng chuyên tâm cố gắng, cho nên cả người đầy mồ hôi, tuy chật vật nhưng mặt đỏ bừng, nhìn dễ chịu, bọn họ đều là đồng học của Thành Hải Tuấn, cùng nhau chạy ra từ trường học.
Hai người còn lại, nữ sinh bị nôn mửa là Vương Diễm, người còn lại chính là Trương Dục Văn.
Biên Trường Hi giới thiệu với Thành Hải Tuấn xong, nhìn thoáng qua những người còn lại, nói câu “Chào mọi người, hẹn gặp lại”, sau đó trước khi Trương Dục Văn tới gần leo lên mô tô, khởi động xe.
“Cô…” Thành Hải Tuấn kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Biên Trường Hi lại dứt khoát như vậy. Trương Dục Văn lại càng ngoài ý muốn, vội vàng nói: “Trường Hi, sao em lại ở đây, lúc trốn ra từ trường học anh đi tìm em khắp nơi mà không thấy, làm anh lo lắng muốn chết.”
Hắn âm thầm liếc mắt ra hiệu với Vương Diễm.
Vương Diễm hiểu ý. Vừa rồi Biên Trường Hi biểu hiện sức chiến đấu không tệ, chính là điều mà tiểu đội bọn họ đang cần, mà bây giờ bọn họ đang bám vào đội ngũ đại học A, Biên Trường Hi lại là người đại học S, nếu có thể giữ lại cô ta, địa vị của hai người sẽ cao lên rất nhiều.
Tuy trong lòng cực kỳ không tình nguyện những trên mặt vẫn cười nói: “Đúng vậy, Trường Hi, Dục Văn tìm cậu rất vất vả, nếu không phải chúng tớ cứng rắn kéo anh ấy đi thì bây giờ anh ấy vẫn còn đang ở trong trường học đấy, hai ngày này cậu đi đâu, lại còn biến thành cái dạng này? Một mình rất nguy hiểm, hay là cùng đi với bọn tớ.”
Vừa nói vừa đi tới muốn thân thiết cầm tay cô.
Biên Trường Hi như cười như không nhìn cô ta, cô gái này thật có ý tứ, rõ ràng trong mắt ghen tị muốn chết, khó chịu đến không chịu được, lại cứ gắng giả bộ như thân thiết với mình lắm, khóe mắt liếc qua những người khác, lại có cảm giác cùng hưởng vinh yên, thật sự là vừa mâu thuẫn vừa buồn cười.
Còn có Trương Dục Văn kia, hắn nói mấy câu như vậy, cô lại có chút ấn tượng rồi. Kiếp trước quả thật hắn đã chạy khỏi trường học từ rất sớm, cùng một nhóm người với cô, lúc đó tất cả mọi người mặt xám mày tro chỉ lo chạy trối chết, ngay cả người bên cạnh lớn lên như thế nào cũng không nhìn kĩ, cô ở trong đám người, nghe phía trước có người hỏi Trương Dục Văn có phải hắn có một người bạn gái hay không, không cần đi tìm sao?
Lúc ấy hắn đáp lại như thế nào? A…hình như là: “Tôi cũng sắp mất mạng, lại còn phải quan tâm cô ta? Loại ma ốm như cô ta sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng chết sớm chút, đỡ phải liên lụy đến người khác!”
Cô cũng không tức giận một chút nào, thật sự, dù sao người yêu cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, cô chỉ cần một người có thể khiến cô giống như loại người không biết làm việc đàng hoàng.
Trương Dục Văn lại nghĩ đã kết giao được với thiên kim Biên thị, do đó khoe khoang, đối với hắn, ngay cả một cái nắm tay cô cùng chưa từng, vậy thì nói chuyện yêu đương như thế nào.
Chỉ là bây giờ hắn trợn mắt nói lời bịa đặt, thật sự là quá ghê tởm.
Cô nhẹ nhàng tránh khỏi tay Vương Diễm, thản nhiên nói: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, đi trước.” Sau đó gật đầu với Thành Hải Tuấn, nổ máy nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối ngay cả cái liếc mắt cũng không cho Trương Dục Văn.
Thấy cô dứt khoát rời đi, mấy người đều ngẩn ra. Vương Diễm đụng nhẹ Trương Dục Văn: “Cô ta sao thế? Anh dạy dỗ bạn gái như thế nào, không có giáo dưỡng như vậy!”
Trương Dục Văn trừng mắt nhìn cô ta, quay đầu cười xin lỗi với Thành Hải Tuấn: “Ngại quá, tính tình Trường Hi không tốt, sau này nhất định tôi sẽ nói cô ấy, để cô ấy giải thích với mọi người.” Sau đó lại cực kỳ kín đáo liếc nhìn Chu Đức một cái.
Tuy Thành Hải Tuấn cảm thấy Biên Trường Hi hoàn toàn không quan tâm Trương Dục Văn, nhưng thấy hắn nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng có chút khó xác định, đành phải cười nói: “Qúa lời rồi.” Lại thấy hắn nhìn Chu Đức, nghĩ thầm, cũng có thể là do Chu Đức chọc giận người ta, cô ấy mới không nể mặt như vậy.
Hắn nói: “Đồ ăn đã lấy được, chúng ta đi nhanh thôi, tránh lại gặp thêm mấy con tang thi chũng ta liền xong. Đúng rồi, Dục Văn, vị vừa nãy là bạn gái cậu? Tôi thấy thân thủ cô ấy không tệ, trước kia cô ấy làm gì?”
“Cô ấy à, có thể làm gì chứ, vẫn còn là sinh viên năm thứ hai, chính là lúc bình thường cùng nhau đi chơi luôn quấn lấy tôi, muốn tôi dạy một ít thuật phòng thân, chỉ là chút trò trẻ con.” Trương Dục Văn nói khoác không sợ gặp bão (chém gió thành bão =)))
Thành Hải Tuấn lộ ra vẻ mặt không tin tưởng lắm, Tương Tuệ lại càng thẳng thắn, “phù” một tiếng bật cười: “Kỹ thuật lái xe dùng búa của cô ấy học từ cậu? Sao tôi lại thấy không giống lắm nhỉ??”
Trong lòng Trương Dục Văn thầm bực, trên mặt lại cười cười không giải thích, Thành Hải Tuấn vội cười hòa giải, một nhóm sáu người nhanh chóng rời đi.
Biên Trường Hi tìm nơi trống trải yên tĩnh dừng xe, một chân chống xuống đất tạo thành tư thế tùy thời có thể lái xe, tiếp theo cẩn thận vén tay áo lên.
Băng vài màu trắng đã bị máu thấm ra ướt đẫm, cả cánh tay trái của cô vừa lạnh vừa đau, thỉnh thoảng còn có cảm giác giật giật, thật sự là cực kỳ khó chịu.
Mà đầu cô cực kì nặng cực kì choáng váng, còn có cảm giác muốn phát sốt.
Từ đêm qua trở đi, miệng vết thương chẳng những không khép lại, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều triệu chứng không tốt đã xuất hiện, thỉnh thoảng sẽ phát tác rất mạnh mẽ, giống như vừa nãy vậy.
Lúc này Biên Trường Hi mới nhớ lại một việc: Kiếp trước cô nghe những dị năng giả thức tỉnh trong ba ngày đầu nói, quá trình thức tỉnh của bọn họ không hề thuận lợi, thậm chí có thể dùng “thống khổ” để hình dung, các loại cảm giác đau đớn không thoải mái, có người còn đau đến không muốn sống.
Đó là quá trình mà phần lớn người bình thường thức tỉnh đều phải trải qua.
Vốn nên chú ý, nhưng Biên Trường Hi không có kinh nghiệm, dị năng của cô giống như vòng ngọc không gian vậy, tới bất chợt không một điềm báo, giống như sau một đêm liền có, cho nên cô hoàn toàn không có cảm giác gì. Lại cộng thêm ý nghĩ muốn nhanh chóng có được dị năng quá mãnh liệt, cô mới có thể không suy nghĩ chuẩn bị nhiều mà hành động như vậy.
Hối hận cũng không kịp nữa, bây giờ vấn đề quan trọng nhất là, rốt cuộc loại tình huống này của cô là điềm báo thức tỉnh hay là điềm báo tang thi hóa? Còn kéo dài bao lâu, cô có thể kiên trì hay không?
*hoàng hoa đại khuê nữ: con gái chưa gả ra ngoài
nhân thê: vợ người ta
nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngữa, nói trúng tim đen