Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về: Thiên Ma Đế Phi – Chương 7: Tỷ đệ
Mặt Thủy Tiên Nhi bị đập mạnh xuống đất đến chảy máu.
“Bốp” bà ta đạp thẳng bụng nàng, cơn đau ập đến làm nàng không khỏi ói ra một ngụm máu.
– Súc sinh, còn dám ói, đồ đáng chết dơ bẩn, đồ tiện nô, ta đánh chết ngươi.
Vừa chửi bà ta vừa đánh nàng càng ác liệt hơn. Bên cạnh những tiếng chửi rủa không ngừng, làm lòng nàng chẳng còn tí cảm xúc nào. Chỉ mong tiểu Lân nhi đừng để bị phát hiện…
Nghe những lời chửi rủa không bằng súc vật của họ, nàng không khỏi cười lạnh. Thủy Tiên Nhi nàng đã ở đây nhiều năm, vậy mà lại chẳng ai hay biết, bọn họ chỉ nghĩ nàng lẻn vào phủ này ăn trộm.
Ha, thật không ngờ, cho dù ở thiên giới hay nhân giới cũng chỉ là cái dạng này mà thôi, chỉ khác một cái ở trên mấy tầng mây, một cái ở dưới đất thôi, không đúng sao?
“Chát” một bạt tai đánh thẳng vào khuôn mặt đầy vết thương của nàng làm nàng tỉnh táo lại.
Người đánh nàng không ai khác chính là đại phu nhân không biết đã tới đây từ lúc nào. Bà ta nhìn nàng bị tát ngã dưới đất mà khinh bỉ ghét bỏ. Lau tay bằng chiếc khăn người hầu đưa tới rồi ném thẳng vào mặt nàng.
– Hừ, các ngươi làm ăn kiểu gì lại để nghiệt súc này lấy trộm thức ăn hả?
– Đại phu nhân thứ lỗi, là do nô tỳ bất cẩn không chông coi cẩn thận.
– Hừ, tháng này ngươi không cần lấy tiền thưởng.
– Cám ơn đại phu nhân.
– Được rồi, lui ra.
Nghe vậy mấy ma ma lui ra một bên, mấy tên nô tài mang tới ghế quý phi, bà ta ưu nhã rồi xuống, nhận ly trà từ người hầu uống một ngụm rồi ghét bỏ nhìn Thủy Tiên Nhi nằm rạp dưới đất.
Nếu không phải hôm nay có người nói phát hiện kẻ trộm thức ăn chạy về Lãnh viện thì bà ta cũng quên mất là còn một súc sinh sống ở đó.
Nhìn thấy súc sinh kia nằm dưới đất bà ta cười kinh miệt, con của tiện nhân thì cũng là nghiệt súc đáng chết.
Nàng không còn tí hơi sức nào mà đứng dậy nữa rồi. Cả người đau đớn khiến nàng muốn hôn mê, đầu cùng mặt đau rát như lột một lớp ra, thêm nữa phía mặt bị thương úp xuống đất toàn đá làm nàng cảm giác như đang cắt thịt ra vậy.
Tay chân bị người khác chà đạp đến muốn gãy, cả người đau như từng khúc xương dần dần nứt toát rồi vỡ ra. Bụng đau quạnh không như bị đạp nát làm nàng không khỏi phun ra một ngụm máu nữa.
Đầu nàng choáng váng đến mờ mắt. Đôi mắt mờ mờ lạnh băng nhìn xuyên qua mái tóc nhìn về phía bọn họ. Mối nhục này, nàng nhất định trả gấp trăm lần…
Lúc này từ cửa viện đi vào một bóng dáng thiếu nữ nhỏ nhắn, nàng ta khoảng 13 14 tuổi, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, nàng ta nhìn đại phu nhân vui vẻ gọi.
– Nương.
– Tâm nhi, sao con lại đến đây? – Đại phu nhân yêu chiều hỏi.
– Còn không phải con đến xem nương bắt được tên trộm thức ăn của con sao? – Nàng nũng nụi nói.
– Nha đầu con, ở đằng kia. – Đại phu nhân chỉ tay về phía nàng.
Thấy vậy, Vũ Như Tâm nhìn về phía nàng bằng ánh mắt kinh miệt chán ghét.
– Tâm nhi, chắc con không nhớ nhỉ, nương nói con nghe, đứa trẻ nằm kia chính là đứa súc sinh năm đó Lam di nương sinh ra là tỷ tỷ của tiểu Lân nhi.
– Không thể nào, tiểu Lân nhi chắc chắn không có tỷ tỷ xấu như vậy, còn là một kẻ trộm nữa, nói ra thật mất mặt Hầu phủ nha. – Vũ Như Tâm vẻ mặt kinh ngạc thoáng qua sau đó càng khinh miệt hơn.
– Haiz, nương cũng đâu muốn thừa nhận, chẳng qua chuyện xảy ra trước mắt thì làm sao đây? – Đại phy nhân vẻ mặt chán nản nói.
– Nương, việc này để Tâm nhi lo, người không cần lo lắng.
– Đúng là nữ nhi tốt của nương, nương mệt mỏi, con xử lý đi, đừng làm mất thể diện tứ tiểu thư Hầu phủ.
Nói xong bà đứng dậy trở về viện của mình. Bà ta vừa đi, Vũ Như Tâm liền không còn dáng vẻ điềm đạm vừa rồi, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn.
– Treo lên!
Nàng ta ra lệnh người hầu treo Thủy Tiên Nhi lên, ngay lập tức nàng bị hai tên nô tài trói lại treo lên cây to gần đó.
Nàng mệt mỏi nhìn Vũ Như Tâm sau đó nhắm mắt lại. Nàng mệt lắm rồi.
Thấy Thủy Tiên Nhi không chút sợ hãi bị treo lên đó, nàng ta tức giận, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng run rẩy khóc lóc của nàng ta. Hừ, nàng không tin nàng ta có thể im lặng mãi được.
Lấy từ tay nô tỳ một chiếc roi gai có tẩm ớt và muối, nàng ta nhìn Thủy Tiên Nhi rồi cười lạnh.
Vũ Như Tâm vung tay lên “vút” “chát” một roi quất vào người nàng làm nàng đau đớn thở dốc, trên người nàng chỗ bị đánh vào rách ra chảy máu thật kinh khủng, thêm trên roi có tẩm ớt và muối làm nàng đau đến choáng váng, “chát” lại một roi nữa quất lên người làm nàng không nhịn được kêu lên một tiếng.
Như tìm được cảm giác vui sướng, nàng ta quất một roi lại một roi.
Đau đớn làm nàng không nhịn được mà kêu lên, bị hành hạ đến đau đớn như muốn ngất mà không được, nàng không khỏi cảm thấy vô dụng. Nếu cứ tiếp tục, nàng nhất định sẽ bị đánh chết.
Vết thương trên người càng ngày càng nhiều, cả người bây giờ bê bết máu cùng vết thương nhìn thật kinh khủng. Đau đớn thấm vào tận xương làm nàng không khỏi run rẩy, khóe miệng thấm máu. Lúc này trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh một người, nàng không chịu nổi sự tra tấn như vậy nữa rồi. Đôi mắt mờ dần, miệng nàng nói thầm tên một người, như gọi mà cũng như nỉ non nhớ nhung càng thêm uất ức.
– Dạ Quân Ly!
Rồi nàng chìm vào bóng tối, trước khi bất tỉnh hoàn toàn, nàng nghe có tiếng trẻ con vừa khóc vừa gọi nàng “tỷ tỷ…”.
Nghe tiếng đánh chửi và tiếng kêu đau đớn của Thủy Tiên Nhi, tiểu Lân nhi sợ hãi nhưng khi lén nhìn qua khe cửa thấy nàng bị treo lên rồi đánh. Tiểu Lân nhi liền vừa đau vừa sợ chạy ra đến chỗ nàng.