Trùng Sinh Trở Về: Thiên Ma Đế Phi

Chương 2.2: Trùng sinh


Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về: Thiên Ma Đế Phi – Chương 2.2: Trùng sinh

– Đem bỏ đi. – Phụ nhân lạnh giọng lên tiếng.
Nghe vậy, tay bà vú run rẩy, Lam di nương này…haiz, đứa bé đáng thương.
– Vâng.
Bà vú cụp mắt, tuy trước giờ bà vẫn biết Lam di nương không phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ…
Vừa xoay người đi, bên ngoài đã có giọng nói cao vút vọng vào.
– Muội muội, chúc mừng ngươi, thế nào rồi, đứa bé là trai hay gái.
Bước vào cửa là một đám người, dẫn đầu là một phụ nhân xinh đẹp nhưng ánh mắt đã tố cáo đây cũng chẳng phải người tốt lành gì. Phía sau cũng có ,ấy phụ nhân theo sau, ai nấy cũng mang vẻ mặt xem kịch vui.
– Đại phu nhân…- Bà vú định nói gì đó nhưng bị phụ nhân phía sau ngăn lại.

Đại phu nhân dẫn đầu, bước lại gần bà vú nhìn nàng, vẻ mặt đầy chán ghét không chút che dấu, sau đó môi cười lạnh nói với người đang nằm trên giường.
– Ta còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn đứa bé như quỷ này ta thật đồng tình với muội muội. Nhưng mà…muội cũng biết đó, dù sao đứa bé cũng là cốt nhục của lão gia, đâu thể nào nói vứt là vứt…
– Ngươi… – Lam di nương trừng mắt nhìn đại phu nhân.
Không để nàng ta nói xong, nàng đã phất tay nói:
– Bà vú, ngươi đem đứa bé đến Lãnh viện đi, nuôi cho tốt, nếu để ta biết đứa bé có việc gì…
– Vâng, nô tỳ hiểu, thưa đại phu nhân.
– Đi đi.
Sau đó bà vú bế nàng vòng vèo mấy lần, cuối cùng cũng đến một nơi hẻo lánh, cỏ mọc um tùm, giữa đám cỏ có một ngôi nhà, không phải nói nó chẳng khác gì cái chòi rách nát. Xem ra nàng sẽ phải ở đây.
Về phía những phụ nhân kia, sau khi bà vú rời đi, đại phu nhân cùng các di nương khác cũng cười khẩy rời đi. Để lại Lam di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
– Súc sinh, sao ta lại sinh ra một đứa người không ra người,quỷ không ra quỷ. Không, chắc chắn là tiện nhân đó hại ta, tiện nhân, tưởng là đại phu nhân thì ta không làm được gì ngươi sao ? Lăng Hinh, tiện nhân, ta nhất định không tha cho ngươi. Còn súc sinh kia, khốn khiếp, biết thế bóp chết còn hơn.
Bước vào cái chòi, bà vú đặt nàng trên chiếc giường cũ rồi ra ngoài. Ngước mắt nhìn trần nhà cũ nát như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Nàng cũng chẳng có tâm trạng quan tâm.
Dạ Quân Ly, đồ ngốc nhà ngươi, tại sao lại cứu nàng ? Hắn có biết, nếu thất bại ngay cả hắn cũng biến mất không ? Có biết cho dù thành công hắn cũng bị thương nghiêm trọng hay không ? Thậm chí trở thành phế vật, hắn biết hay không ?
Tại sao lại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng không đáng. Nghĩ tới đây, lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, hốc mắt cay cay. Dạ Quân Ly, nếu chúng ta gặp lại, nếu ta có thể trở về, ta nhất định sẽ ở bên ngươi, không cần quan tâm bất cứ việc gì, ta chắc chắn sẽ ở bên ngươi.
****

Trong hoàng cung ma giới. Một nam tử tựa trích tiên, thân mặc tử y, đang đi qua đi lại trước cửa một gian phòng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng cũng mở ra, thanh y nam tử bước ra ngoài. Nhìn qua nam tử này có thể thấy hai người chắc chắn là huynh đệ.
– Văn, Ly sao rồi ? – Dạ Quân Hiên lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Dạ Quân Văn thở dài một hơi.
– Tu vi mất gần hết, hồn phách bị tổn thương, may mắn là vẫn có thể khôi phục. Chỉ là…
– Chỉ là gì ?
– Không biết đến khi nào nhị ca mới có thể tỉnh lại.
– Vậy…
– Để tự nhiên thôi.
Nghe thế, Dạ Quân Hiên lắc đầu.

– Haiz, cũng vì một chữ tình.
– Đó là lựa chọn của nhị ca, chúng ta không có quyền can thiệp, với lại, Thủy Tiên Nhi cũng có ơn với chúng ta.
– Ta biết, ta chỉ tức là không ngờ một đám tự cho là đúng như Thiên giới lại làm cái trò bỉ ổi hèn hạ này. Hừ, ta nhất định không để chúng yên.
– Muốn làm gì thì cũng đợi nhị ca tỉnh lại rồi quyết định. Việc trước mắt là tìm nơi Thủy Tiên Nhi sống lại kìa.
– Ách, đệ biết ở đâu sao ?
– Không biết, cho nên mới phải đi tìm. – Dạ Quân Văn quăng cho hắn ánh mắt xem thường.
– Tìm thì tìm. – Hắn sờ sờ mũi, có cần nhìn hắn như vậy không, hắn dù sao cũng là đại ca nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.