Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về: Thiên Ma Đế Phi – Chương 12: Khởi hành về Lam Nguyệt quốc
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt, Thủy Tiên Nhi đã thấy Dạ Quân Ly nhìn nàng mỉm cười.
– Còn muốn ngủ nữa không? – Hắn vuốt lọn tóc vướng ngay mặt nàng ra.
Nàng lắc đầu, ngủ nữa thành heo mất. Dụi dụi mặt vào ngực hắn.
– Không ngủ, còn phải lên đường nữa.
– Ừ, vậy dậy thôi.
Nói rồi hắn ôm nàng ngồi dậy, nhìn con mèo lười trong ngực, hắn không khỏi cười ngọt ngào lắc đầu. Còn nói không muốn ngủ, lười đến không muốn đứng lên mà còn mạnh miệng.
Mấy năm nay được hắn cưng chiều thành quen nên nàng để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đầu tiên Dạ Quân Ly giúp nàng rửa mặt, sau đó thay y phục, chải tóc… rồi mới tới phiên hắn. Xong xuôi đâu vào đó, hắn ôm thắt lưng nàng đi ra ngoài.
Lạc Phi và Lâm Khải đã đợi sẵn bên ngoài, điểm tâm được chuẩn bị xong, thấy hai người, Lạc Phi cùng Lâm Khải liếc nhau ăn ý nói:
– Tham kiến chủ nhân, phu nhân!
Dạ Quân Ly nghe tiếng “phu nhân” này thì vui vẻ thưởng cho bọn họ, sau đó đuổi hai người ra ngoài để lại không gian cho hắn và nàng. Thủy Tiên Nhi thấy vậy cũng chỉ lắc đầu, sao trước đây nàng không biết hắn như vậy nhỉ?
Nhớ lại trước đây hắn và nàng gặp nhau chưa đến năm lần, lần nào gặp cũng là Dạ Quân Ly hắn mang cái bộ mặt than lãnh khốc nhìn người ta khiến ai cũng không dám đến gần. Chỉ có duy nhất lần đó nàng thấy hắn cười, cho đến khi nàng gặp chuyện nàng mới biết hắn có tình cảm với mình.
Haiz, đúng là chuyện đời chẳng ai biết trước được.
Thấy Thủy Tiên Nhi ngẩn ngơ, Dạ Quân Ly liền véo má nàng.
– Đau!
Nàng kháng nghị phồng má nhìn hắn. Hắn vươn tay xoa chỗ mình véo, cưng chiều nhìn nàng.
– Muốn ngẩn người thì ăn xong đã.
Bữa sáng của hai người rất nhanh đã giải quyết xong. Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi đến chiếc xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài, ôm nàng lên xe, sau đó bọn họ khởi hành về Lam Nguyệt quốc.
Làm ổ trong ngực hắn, Thủy Tiên Nhi không khỏi nghĩ đến bản thân mình mấy năm trước. Khi hắn biết thân thể nàng không thể tu luyện, Dạ Quân Ly không chút do dự liền mang Lạc Phi cùng Lâm Khải đánh đến Kỳ Lân tộc, chiếm lấy hồ Thoát Cốt của họ mà giúp nàng.
Sau ba năm điều trị, cuối cùng Thủy Tiên Nhi cũng có thể tu luyện, nhưng tốc độ tu luyện lại rất chậm, vậy là Dạ Quân Ly lại đi tìm rất nhiều kỳ trân dị bảo về giúp nàng. Cho đến mãi bây giờ nàng mới có thể tu luyện như bình thường, không chỉ vậy, hắn còn cưng chiều nàng đến tận trời, cho nên đối với nàng mà nói Dạ Quân Ly hắn đã là người không thể thiếu trong cuộc đời của THủy Tiên Nhi nàng.
– Ly, nếu sau này chàng phản bội ta…
– Tiên Nhi, đừng nói vậy, nàng biết Dạ Quân Ly ta cho dù phản bội chính mình cũng sẽ không phản bội nàng. Vì vậy đừng bao giờ nói điều này, biết chưa?
Nâng mặt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, Thủy Tiên Nhi thuận thế ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn.
– Đã biết.
Dạ Quân Ly sủng nịnh vuốt hình xăm trên mặt nàng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nhỏ xinh của nàng, nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp đập nơi tim hắn.
Bên trong là một cảnh xuân sắc, bên ngoài lại nhàn nhã nhìn ngắm xung quanh. Lạc Phi tay cầm dây cương, miệng huýt sao vu vơ, Lâm Khải bên cạnh lười biếng dựa vào khung xe ngựa, miệng ngậm cọng cỏ, híp mắt quan sát xung quanh.
Thật sự là chủ nhân và phu nhân nói gì bên trong bọn họ đều nghe thấy hết, ai bảo bây giờ tu vi của họ còn cao hơn cả chủ nhân mình. Nhưng bọn họ rất biết tự giác mà xem như không nghe thấy gì nha, chuyên tâm vào công việc, tập trung chuyên môn không sao lãng.
Trời mới biết bọn hắn sợ đến ma vực thế nào, cho nên cho dù có cái gì xảy ra trước mắt thì cũng: Mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền, mạng an toàn.
Tới chiều tối, bọn họ không tìm chỗ nghỉ trọ vì dù sao cũng không phải người thường, tất nhiên sẽ có thứ khác người.
Tìm một chỗ đất trống, Lạc Phi thành thạo thi triển mộc thuật tạo thành hai căn nhà nhỏ. Một cái cho Dạ Quân Ly và Thủy Tiên Nhi, một cái cho hai người họ. Tiếp đó là làm cơm tối, Lâm Khải và Lạc Phi không phải người nên không ăn cũng chẳng sao, nhưng dù sao Dạ Quân Ly lúc này cũng không khác người thường là mấy nên cũng đói bụng, Thủy Tiên Nhi thì khỏi phải bàn.
Thế là Dạ Quân Ly liền trổ tài là một phu quân tốt lên được nhà khách xuống được phòng bếp. Khiến Lạc Phi cùng Lâm Khải thèm thuồng mà chỉ có thể nhìn hai người ăn.
Ăn xong, Dạ Quân Ly mang Thủy Tiên Nhi đi dạo xung quanh cho tiêu cơm, hai người kia thì tuần tra một vòng xem có gì bất thường không, sau đó mới trở lại. Đi dạo xong, vào phòng hắn cùng nàng tu luyện hơn hai căn giờ mới đi ngủ.
Vừa đặt lưng nằm xuống thì bên ngoài phát ra tiếng động, có người xông vào kết giới. Dù sai bây giờ cũng không ai biết bọn họ, nên Lạc Phi cùng Lâm Khải chỉ dựng một cái kết giới hạ đẳng thôi. Nhưng so với kết giới của nhân loại dĩ nhiên là mạnh hơn.
Nên khi phát hiện có người xông vào kết giới, hai người liền nhanh chóng chạy đến chỗ người xông vào kia. Còn Dạ Quân LY và Thủy Tiên Nhi thì thản nhiên nằm ngủ.
Vì dù sao bây giờ hộ vệ còn mạnh hơn hắn thì tất nhiên hắn để cho bọn họ lo, còn nương tử hắn thì khỏi nói, nằm gọn trong chăn ngủ từ lúc nào. Cho nên tất nhiên hắn phải bồi nương tử ngủ rồi, hơi đâu mà lo mấy việc tào lao, với lại hắn nuôi hộ vệ không phải để bớt phiền sao, nếu việc gì cũng lôi hắn ra thì hắn nuôi hộ vệ làm gì?
Thản nhiên chui vào chăn ôm lấy nàng, để nàng dựa vào ngực hắn, sau đó mới nhắm mắt vui vẻ ngủ.
Bên trong thì thản nhiên ngủ như không có việc gì, bên ngoài bọn họ đang phiền muốn chết. Đây là cái quái gì nha? Đang yên đang lành lũ nhãi con này đem chọc giận yêu thú làm nó xông vào kết giới. Đã thế còn mặt dày cầu xin bọn họ ra tay giúp đỡ.
Cái khỉ gì? Tự làm tự chịu, sao lại bắt bọn hắn lo.
“Grao” tiếng rống của con yêu thú làm hai người cả kinh, má ơi, nó mà làm phiền giấc ngủ của chủ nhân và phu nhân thì toi.
Thế là hai người dùng hình tượng lạnh lùng, lãnh khốc tiêu diệt con yêu thú. Đứng trên ngọn cây nhìn xác yêu thú và đám người phía dưới, làm mấy thiếu nữ đi theo tâm không khỏi nhộn nhạo.
Thấy không còn việc gì, hai người liền rời đi, nhóm người muốn gọi lại cũng không kịp. Lạc Phi cùng Lâm Khải cũng chẳng còn tâm trạng để lập một cái kết giới nữa, việc quan trọng bây giờ là về xem chủ nhân có bị làm phiền không để còn nhận phạt, chứ để lâu thì càng ớn. Chỉ nghĩ thôi mà đã rùng mình.
Về đến nơi thì thấy hai người không có động tĩnh gì, vẫn đang an ổn ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng im lặng trở về ngôi nhà bên cạnh.
Dạ Quân Ly không phải không nghe thấy, nhưng người trong ngực bám chặt hắn không cho hắn động đậy thì hắn cũng mặc kệ ngoài kia xảy ra chuyện gì mà theo nàng ngủ. Cho nên phải nói rằng nhờ Thủy Tiên Nhi mà Lạc Phi càng Lâm Khải không phải nghe thấy hai chữ “ma vực”.