Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 92: Không có bàn tay vàng


Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi) – Chương 92: Không có bàn tay vàng

Editor: Á bì

Nhưng chỉ có vài ngày, Mạnh Tĩnh Nghiên đã chịu không nổi, lại bao lớn bao nhỏ đuổi Mạnh Dật Hiên về nhà chú nhỏ. Nhưng cái gọi mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, Mạnh Dật Hiên ở nhà bác cả chơi vẫn chưa đủ, nếu về nhà thì phải đối mặt với sự lải nhải của mẹ nó nên nó không muốn về, la liên tục, dọa nạt và mua đồ chơi hối lộ nó, cuối cùng mới tiễn được Hỗn Thế Tiểu Ma Vương.

Từ đó ý muốn mẹ Mạnh sinh thêm em trai cho mình đã hoàn toàn bị phá hủy. Sau này lại cảm thấy sinh một cô em gái cũng rất tốt, một em gái dễ thương, người gặp người thích cũng rất vui. Nhưng ngẫm lại vẫn thấy nên bỏ qua thôi, ngộ nhỡ trông em gái mà không có, lại đưa thêm tới một thằng nhóc như Mạnh Dật Hiên thì thật sự cô sẽ chịu không nổi đâu. Chú thím nhỏ có thể dưỡng tính tình của nó lớn như vậy cũng thật không dễ dàng gì!

Bây giờ em trai và em gái đều không có, chỉ có thể ký thác hết tình yêu thương dạt dào của cô lên người của Tằng Hàm Vi. Con nhóc này lên trung học cũng là một trường quý tộc, học phí đương nhiên cũng rất mắc, gia đình bình thường đều không chịu được, mỗi ngày đều ở cùng với mấy đứa con cháu nhà giàu hay nhà giàu mới nổi, cũng may không nhiễm thói hư, vẫn rất gần gũi với cô.


Nhất là mua quần áo, không thích đi mua cùng mẹ hoặc bạn học, chỉ thích kêu chị Tiểu Mạnh đi cùng mà thôi. Ai kêu ánh mắt của chị Tiểu Mạnh tốt như vậy, mỗi lần mua quần áo đều rất đẹp, bạn học cũng rất hâm mộ. Từ nhỏ đã thích làm đẹp, lớn lên cũng không sửa được.

Đối phó với Tiểu Ma Vương thì dùng mô hình Transformers, còn đối với Tằng Hàm Vi thì sao, chỉ cần điên cuồng shopping, áo quần, còn có mũ, bao tay, dây chuyền, lắc tay, áo len, tiêu một đống tiền rồi về nhà là được. Chọn lựa chút đồ đưa cho con nhóc kia, thấy khuôn mặt vui vẻ đến đỏ bừng của cô bé, Mạnh Tĩnh Nghiên mới cảm thấy mãn nguyện với thiên chức làm chị của mình.

Hai chị em cười đùa ầm ĩ, nhưng Thành Trạm Vũ lại cười không nổi. Anh lúc nào cũng như miếng bánh bột lọc ở bên cạnh của cô, Nghiên Nghiên muốn đi dạo phố, đương nhiên anh cũng phải đi theo. Cũng đúng lúc biến thành người lao động miễn phí cho cô. Cô mua bao lớn bao nhỏ, bản thân cũng phải mang theo bao lớn bao nhỏ. Bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy, đi hai bước cũng kêu la mệt mỏi, đi dạo phố cả buổi chiều lại không thành vấn đề. Anh cũng không nhịn được mà nói, phụ nữ đúng thật là sinh vật khủng bố đó nha!

Mẹ Mạnh thấy con gái mỗi ngày đều có tâm trạng tốt nên cũng rất vui vẻ, sau khi bà thật sự buông tha cho ý nghĩ kia thì lặng lẽ nói với chồng ý của con gái. Không nghĩ tới chồng bà lại vui vẻ tiếp nhận, ngược lại làm cho mặt của mẹ Mạnh đỏ lên. Thật là tuổi lớn như vậy rồi mà còn không biết ngượng.

Tiểu Ma Vương đi rồi, nhà họ Mạnh cuối cùng cũng bình yên trở lại như cũ. Thành Trạm Vũ cũng cảm thấy vui, cuối cùng cũng không có ai chen chân vào giữa bọn họ nữa. Thằng nhóc con kia, nhìn thấy liền phiền, vẫn chưa tự biết điều, hở ra là muốn quyết đấu với anh, chỉnh nó hai lần thì cũng trở nên thành thật một chút, sau mấy lần thì cũng không còn mặt dày tiếp tục nữa. Không có thằng nhóc nó ở đây, rốt cuộc có thể sống với Nghiên Nghiên được rồi.

Học càng sâu, Mạnh Tĩnh Nghiên bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn. Dù sao kiếp trước khi đi học cô cũng chỉ thuộc dạng bình thường, cuối cùng cũng chỉ có thể đậu được trường đại học loại hai, rất nhiều kiến thức giờ đã rất mơ hồ. Hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, lần trước thi toán học cao trung cũng chưa đạt được điểm tiêu chuẩn.

Bây giờ tình huống cũng giống như vậy, kiến thức cũng Mạnh Tĩnh Nghiên rất hỗn tạp, thành tích sử và địa rất tốt, suy một ra ba, dù là cô giáo cũng rất thích cô. Toán lý hóa do vì cũng được tự học vài năm nên cũng miễn cưỡng tốt chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể so được với những bạn học có thiên phú và cố gắng kia.


Ví dụ như xếp hạng của lớp cũng bị giảm xuống, lên lớp 11 cô nhất định sẽ chọn khoa văn, chắc chắn sẽ bỏ qua khoa vật lý và hóa học. Nhưng cố tình chủ nhiệm lớp cô lại là giáo viên vật lý, mỗi lần thành tích vật lý của cô liên lụy tới tổng thành tích làm cho xếp hạng của lớp rớt xuống, chủ nhiệm đều dùng một loại ánh mắt như cô ấy đã biết trước mà nhiều cô.

Mạnh Tĩnh Nghiên cảm nhận được rất rõ ràng, cô ấy nhất định rất vui sướng khi có người gặp họa, nhất định cô ấy cho rằng do cô yêu sớm ảnh hưởng tới học tập, còn không muốn bị quản giáo, nên cô đáng đời!

Loại ánh mắt này của cô giáo, cô thật sự chịu không được. Sau khi đi về nhà, bài tập ngoại khóa cô để qua một bên, lấy bài tập của toán lý hóa ra bắt đầu làm. Không làm được? Không cần đi hỏi cô giáo, chẳng lẽ bên cạnh cô không có lấy một người giỏi?

Thấy Thành Trạm Vũ đi qua liền bắt tới hỏi, giờ anh đã là năm thứ ba rồi, phần lớn bài tập đều rất dễ.

Mạnh Tĩnh Nghiên càng hỏi càng sâu, thái độ Thành Trạm Vũ cà lơ phất phơ cũng bắt đầu nghiêm túc hơn. Anh không nghĩ tới sẽ có ngày bị Mạnh Tĩnh Nghiên đặt câu hỏi tới mức không trả lời lại được, thật sự rất mất mặt!


Chỉ cần dụng công một chút, có công mài sắt có ngày nên kim. Nhất là đầu óc bây giờ so với ngày trước cũng nhạy bén hơn, công sức cũng bỏ ra, chắc chắn thành tích cũng tự nhiên tăng cao hơn.

Tái ông mất ngựa mới lo làm chuồng không biết là phúc hay họa, nhưng bất luận ý nghĩ hay tác phong của chủ nhiệm có đúng không, tóm lại kết quả đều rất tốt. Người có lợi không riêng gì Mạnh Tĩnh Nghiên, thành tích của Thành Trạm Vũ cũng bay cao hơn hai mươi mấy cái tên.

Cũng làm cho cô giáo rớt mắt kính và thở phào ra một hơi, lên lớp 11 Mạnh Tĩnh Nghiên theo tâm nguyện của mình chọn khoa văn.

Sau khi phân lớp xong, một số


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.