Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi) – Chương 129: Không có người bên cạnh
editor: thao1504
Mạnh Tĩnh Nghiên chịu trả lời tin nhắn của hắn, Chu Quảng Siêu vô cùng mừng rỡ liền cùng cô nói chuyện phiếm giải buồn. Tâm tư lại đang muốn theo đuổi người ta, dĩ nhiên là muốn hiểu rõ cô hơn một chút. Đối với chuyện cô nói khi say rượu, về Lục Hoằng Văn cùng chuyện đứa nhỏ không hề nhớ rõ. Cứ như vậy, chỉ qua một hai câu thăm dò, trò chuyện không được mấy câu, Mạnh Tĩnh Nghiên đã có thể thăm dò được chuyện xảy ra hôm đó.
Nói không thở phào một cái là giả, trùng sinh a, so xuyên qua còn thần kỳ kinh dị hơn.
Năm năm sau mười năm sau, truyện xuyên không chiếm hơn phân nữa sô truyện ngôn tình của phái nữ, các nữ sinh ngày ngày trầm mê ở trong tiểu thuyết luôn nhắm mắt lại ảo tưởng mình lúc nào đó sẽ xuyên không, có thể xuyên không đến một triều đại nào đó. Nếu là khi đó khi mình say rượu không cẩn thận đã nói lộ ra, người ta chỉ coi như cô do đã coi quá nhiều tiểu thuyết nên nói xằng nói bậy mà thôi.
Nhưng ở niên đại này, các loại tiểu thuyết phức tạp như xuyên không còn chưa có lưu hành, nếu như không chú ý nói lộ ra, không chừng liền bị bắt làm chuột bạch, bắt đến một phòng thí nghiệm trên hòn đảo không biết tên để người ta có thể giải phẩu thí nghiệm. Các nhà Khoa Học Gia đều bị điên!
Chu Quảng Siêu muốn hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên một chút về chuyện Lục Hoằng Văn cùng chuyện đứa nhỏ, kết quả cô Mạnh này cư nhiên qua cầu rút ván, biết nội dung mình muốn biết, lập tức trở mặt không để ý tới hắn, lấy lý do thời gian nghỉ trưa kết thúc, lập tức phải đi học, liền chấm dứt tin nhắn giữ hai người.
Nam sinh bên kia điện thoại khó tránh khỏi không vui, nhưng chính bản thân mình cũng đã học qua lớp mười hai, cùng biết đây là thời điểm học tập rất khẩn trương, không giống như lên đại học khi vô học có nghe hay không cũng có thể, ở ngay trên bàn học chơi game trên điện thoại thầy giáo cũng sẽ không quản. Trung học đệ nhị thì không thể được, thầy giáo quản nghiêm lắm.
Liền tin cái cớ này của Mạnh Tĩnh Nghiên, uất ức trong lòng mới tản đi không ít. Chợt nhớ tới mình đã quên hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên học ở trường nào! Tên họ là gì, chiều cao, thể trọng, trường học, chuyên nghiệp cái gì, một chút cũng không biết gì, nhưng hắn trừ dùng thủ đoạn biết số điện thoại của cô bé thì cũng chỉ biết cô gọi là Mạnh Tĩnh Nghiên, vẫn là nghe bạn của cô gọi cô như vậy mới biết!
Thất sách! Thật là thất sách a!
Chu Quảng Siêu liền nhanh chóng coi lại tin nhắn, sau đó gởi tin nhắn hỏi thăm thông tin cá nhân của Mạnh Tĩnh Nghiên. Đáng tiếc, Mạnh Tĩnh Nghiên đã qua sông, cũng phá hủy kiều, điện thoại di động rung lên nhìn thấy tin nhắn của Chu Quảng Siêu gởi tới, lại cất vào trong túi quần —— không có lợi ích, không cần trả lời.
Buổi trưa đang ở trong phòng học đợi một buổi trưa, cơm trưa cũng không ăn. Bạn học ngồi cùng bàn rất thân thiếp giúp cô mua một ổ bánh mì một cây xúc xích, cùng một bình nước liền ăn.
Cô không thích ăn bánh mì, bánh bích quy loại này thức ăn khô khan, uống nước ăn cũng sợ bị nghẹn. Có mấy lần buổi sáng mẹ dậy trễ, chưa làm cơm cho cô, Thành Trạm Vũ thì sẽ gọi đến nhà hàng đặt mua nhưng món cô thích ăn trước, vừa tan học lập tức thuê xe đưa thức ăn cho cô. Chưa bao giờ sẽ để cho cô ăn bánh mì, bánh bích quy.
Rất miễn cưỡng ăn một nửa, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn nữa ổ bánh mì trong tay ngẩn người. Chỉ là cơm trưa thật đơn giản mà thôi, tại sao dường như tùy ý đều có thể thấy bóng dáng của Thành Trạm Vũ? Thật là, Địa Cầu có thể thiếu ai mà có thể dừng lại không di chuyển chứ? Chẳng lẽ không có Thành Trạm Vũ, cô không thể ăn cơm?
Đùa gì thế!
Hung hăng cắn một miếng bánh mì thật lớn, nhanh chóng nhai hai cái liền cứng rắn nuốt vào trong bụng. Bộ dạng kia nhìn đầy khổ ải cùng cừu hạn, giống như đang coi bánh mì này trở thành Thành Trạm Vũ mà đối đãi.
Tan học, cũng không có người chờ ở cửa trường học, chờ cô cùng nhau về nhà. Học bù lúc nghỉ hè không giống học kỳ bình thường mỗi ngày đều học tới vô cùng muộn mới được ra về, thời gian lên lớp vốn đã chiếm dụng ngày nghỉ của học sinh, trường học liền an bài giáo trình nhẹ một chút, chỉ học hơn hai giờ vào buổi trưa, không cho bọn học sinh áp lực quá lớn.
Khó khi hôm nay các thầy giáo có lòng từ bi, không có cho bao nhiêu bài tập, Mạnh Tĩnh Nghiên liền không muốn về nhà sớm như vậy, tan học liền đi theo dòng người đến trạm xe buýt, tìm xe buýt có tuyến đường đi đến siêu thị.
Trước khi lên xe không cảm thấy gì, đợi đến khi chen lấn đi lên, đứng ở trong đám người giống như nhân bánh quy bị kẹp lại, dẹp cả ruột gan. Đang là giờ tan trường, đang là thời điểm tan trường tan làm, trong xe có rất nhiều người, chen lấn không nói, còn có mấy cái mùi kia, đã đủ ‘ ôm cột ba ngày ’ rồi.
Trong lúc mùa hè mặt trời rực lửa, chỉ cần nhúc nhích chút là toàn thân đầy mồ hôi, trong xelại có không chú ý vệ sinh cá nhân, thật muốn đưa tay lên bóp chặt mũi! 15019281
Đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên sống trong một gia đình điều kiện không tốt, tuy nói là nữ nhi được nuông chiều, muốn xe đưa xe rước cuối cùng cũng không có điều kiện kia. Từ nhỏ đã tự mình chen trên xe buýt đi học, đi về. Vì vậy, ở chờ ở trạm xe, ngồi trên xe buýt, còn kết giao không ít bằng hữu đấy.
Hiện tại cũng không giống như vậy, ba mẹ có sự nghiệp, cho cô ăn ngon mặc đẹp không nói, tiền tiêu vặt cũng không tiếc với cô. Từ nhà cách trường học lại gần, không phải ba lái xe đưa đón, chính là cùng Thành Trạm Vũ hai người đi bộ về nhà, hẳn là lâu lắm rồi cũng không từng ngồi qua xe buýt. Không trách được cô lại không thích ứng được, thì ra là đã bị ba mẹ cùng tên khốn kia cho cưng chìu làm cho yếu ớt rồi.
Chóp mũi Mạnh Tĩnh Nghiên đau xót, thật tốt, tự nhiên nổi hứng đi siêu thị làm gì? Ngồi xe buýt làm gì! Càng đáng ghét hơn, là cho dù ngồi xe buýt, lại nâng tên khốn kia lên! Thật là đáng ghét!
Cũng may từ trường học đến siêu thị không xa, chỉ qua ba bốn trạm, liền nghe xe báo tới trạm, đi theo đám người chen lấn đến cửa sau xuống, cơ hồ không cần động đã bị dòng người chen lấn đấy cho xuống xe ——. Kinh nghiệm trước kia tự nhiên biết chuyện này, Mạnh Tĩnh Nghiên lắc đầu cười mình, không ngờ chỉ ngồi xe buýt mà thôi, còn nhớ về một thuở xa xưa nữa chứ.
Đẩy xe vào lối vào, cầm cặp học nặng nề bỏ vào trong xe đẩy, lên lầu hai nhìn thấy cái gì cũng đều để trong xe. Chờ xe đầy sẽ để từng cái từng cái về chỗ cũ. Hết cách rồi, lúc tâm tình cô không tốt chỉ thích làm như vậy, cũng không biết là bao lâu mới bỏ được tật xấu này. Nhà có hơn mười cái siêu thị, trong nhà cái gì cũng không thiếu, mua một xe đầy như vậy hồi đi về cũng không có chổ để, cũng chỉ có thể lần nữa trả lại lên giá hàng.
Sau một lần nữa để lại phân nữa đồ đã lấy, Mạnh Tĩnh Nghiên phát hiện mình bên cạnh cách đó không xa nhiều hơn một người mặc đồng phục an ninh. Vóc dáng không cao, nhưng là dáng dấp trắng trẻo, mặc đồng phục cũng có vẻ tinh thần.
Cô cười, kiểu này chắc đã coi cô là ăn trộm đi, đặc phái xuống một vị nhìn cô, chỉ cần cô có một động tác gì bất thường sẽ bắt cô lại.
An ninh này cũng rất tích cực đi, mạnh tiểu nữu nhi để các hàng hóa đặt lại chỗ cũ, mất cũng nửa giờ, hắn liền nhìn chằm chằm nửa giờ. Để lại mất một giờ, hắn liền nhìn chằm chằm một canh giờ. Mắt nhìn chằm chằm thiếu chút nữa một con gà chọi rồi
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không để ý, ba có nhân viên nghiêm túc với trách nhiệm như vậy là chuyện tốt a!
Sau khi để tất cả các thứ cuối cùng lên chỗ cuối cũ, tâm tình nhẹ nhõm không ít. Sau đó ném xe lại một chỗ giao cho tiểu bảo an kia xử lý, mình đi lên thang máy dành riêng cho nhân viên đi lên lầu đi nhìn phòng làm việc của ba một chút.
Những năm gần đây nhất siêu thị của ba càng làm càng lớn, chỉ ở Thành phố A đã mở ra mười mấy siêu thị, còn phát triển đến thành thị xung. Tất cả lớn nhỏ gần 20 chi nhánh, mỗi siêu thị đều có phòng làm việc của ba, có thể không bận rộn không? Làm lão bản sao có thể thoải mái được chứ
Không biết hôm nay ba có làm việc ở siêu thị này không? Mạnh Tĩnh Nghiên muốn vụn trộm đi lên xem một chút, cho hắn kinh hỉ.
Cũng không đợi cô lên thang máy, liền bị này tiểu an ninh ngăn lại, “Cô bé, đây là lối đi của nhân viên, khách hàng miễn vào, xin ngài đi ra bên ngoài đi thang cuốn đi lên lầu.”
“Ha ha, anh là người mới tới?” 111ct.
An ninh cứng đờ, đây là ngày đi làm đầu tiên của hắn, khó khăn lắm mới được người khác giới thiệu, đúng là mới đi làm không có vượt qua vòng đầu đâu, không biết phạm sai lầm gì mà bị một tiểu cô nương này nhìn ra, cứng rắn nói: “Lối đi công nhân viên, người không nhiệm vụ miễn vào, xin ngài phối hợp.”
Thận trongh, nghiêm túc với công việc, vẫn không quên nói năng lịch sự, không tệ!
Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy hắn làm tiểu bảo an là rất không được trọng dụng, liền muốn nói chuyện với ba một chút, đổi cho hắn cương vị tốt hơn, chợt liền nhớ lại trước khi đến hình như là tiến cử một nhân tài cho ba, bạn học kiếp trước của mình, một người rất có thủ đoạn, gọi là Tiêu Vũ Nam.
Sau khi giới thiệu Tiêu Vũ Nam với cha, cô dường như cũng không hỏi lại chuyện cô ta nữa. Không biết bây giờ cô ta thế nào, ba có vì một câu của mình mà đổi vị trí cho cô ta hay không đây?
Không thấy tiểu bảo an trước mặt, cô căn bản đã quên người Tiêu Vũ Nam này, chưa từng nhớ tới qua. Chỉ khi nào nhớ tới, liền khẩn cấp muốn trông thấy cô ta, nhìn cô ta hiện tại trãi qua như thế nào. Thật là, cô càng nghĩ càng xuất thần. Im lặng suy nghĩ.
Cũng không trách cô, người nào mà không có chút lòng hiếu kỳ chứ.
Năm đó Tiêu Vũ Nam không hề tốt nghiệp trung học đệ nhất, sau đó chính mình ở trong thương trường mướn cửa hàng buôn bán đồng phục. Hiện tại thế nào? Cô ta có thể bởi vì mình một câu nói mà thay đổi quỹ đạo cuộc sống vốn có?
Nhà khí tượng học nói tới, bươm buớm trong rừng mưa nhiệt đới xung quanh con sông Amazon thuộc lãnh thổ Nam Mỹ, thỉnh thoảng vỗ cánh mấy cái, hai tuần lễ sau có thể gây một trận lốc xoáy cho nước Mĩ.
Đây chính là hiệu ứng cánh bướm, cô chính là con bướm nhỏ này, có thể ảnh hưởng hưởng đến người khác hay không?
Tiểu bảo an ninh thấy cô chậm chạp không nói lời nào, cho là cô không phối hợp, liền kéo cánh tay của cô kéo cô ra ngoài. Mạnh Tĩnh Nghiên mới hồi phục lại tinh thần, vùng khỏi tay của tiểu bảo an, “Anh gọi điện kêu quản lý Từ đến đây, nói tôi là Mạnh Tĩnh Nghiên, là hắn biết.”
Cô biết quản lý Từ!
Chuyện như vậy liền hiểu rõ ràng, có quan hệ với quản lý Từ. Tiểu bảo an vội vàng dung bộ đàm liên lạc với quản lý Từ, quản lý Từ bên kia nghe tên của Mạnh Tĩnh Nghiên, thái độ lập tức chuyển 180°, thậm chí còn kêu hắn đưa điện thoại giao cho Mạnh Tĩnh Nghiên, vừa quan tâm tình huống học tập của cô, còn nói vợ hắn đã mua quà tặng cho cô để ở đâu, nhanh chóng đến phòng làm việc lấy một chuyến, buổi tối muốn mời cô ăn cơm tối, nói nguyên một tràng.
Khi Mạnh Tĩnh Nghiên không còn bình tĩnh, Từ quản lý mới thả cô. Đợi cô tiến vào than máy của nhân viên, thấy tiểu bảo an dùng ánh mắt ngơ ngác mình Mạnh Tĩnh Nghiên suy nghĩ, mình lúc nào thì mình đã trở thành giai cấp đặc quyền rồi?