Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 127: Đề nghị vô trách nhiệm!


Đọc truyện Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi) – Chương 127: Đề nghị vô trách nhiệm!

Cái gì, đến đồn cảnh sát đón người???”

Thành Trạm Vũ hỏi đi hỏi lại hai lần, sau khi cả hai lần đều nghe được đáp án chính xác, mới tin lời người ở đầu dây bên kia, nghiêm túc ghi nhớ địa chỉ và số điện thoại của đồn công an, vừa cúp điện thoại còn chửi thề một câu. Chú Mạc quả nhiên có  năng lực, vừa xuống xe, chỉ vài bước nữa là đến cửa khách sạn thế mà còn người ta mang tới đồn công an.

Lúc nhìn thấy Mạc Băng, người này hiển nhiên không còn chút phong lưu tiêu sái nào, sợ hãi rụt rè, dùng cặp công văn che đi bộ phận dưới thân, cúi đầu, nhìn chung quanh, ánh mắt như kẻ trộm, nếu bị ai liếc một cái, liền lập tức cúi đầu, không dám đối diện với người ta.

Đúng vậy, hiện tại càng giống ăn trộm hơn rồi. Người chung quanh liền vội vàng tránh ra, sợ trên người lại mất đi gì đó thì chết.

“Chú Mạc, có thể nhanh hơn chút được không? Với tốc độ này của chú, cháu đến khách sạn từ lâu rồi mà chú thì lại mới từ đồn công an ra ngoài!”. Tâm tình Thành Trạm Vũ không tốt, lại còn bị gọi đến đây lại càng thêm nóng nảy, giọng nói cũng khó chịu hơn bình thường.

Nếu là trước kia, Thành Trạm Vũ mà nói chuyện với Mạc Băng như vậy, thì đã sớm bị giáo huấn từ lâu. Nhưng hôm nay bác sĩ Mạc Băng chỉ xấu hổ ngẩng đầu nhìn Thành Trạm Vũ một cái, càng rảo bước nhanh hơn, chậm rãi vượt qua. Nhưng hai tay ôm cặp công văn, thủy chung vẫn chưa rời khỏi vị trí cũ.

Có điều ——

Khẽ kéo cặp công văn ra một chút xíu, ánh mắt theo khe hở kia nhìn xuống, hơ, khóa quần còn chưa kéo, đúng là quá bất hạnh.

Mẹ nó chứ, đời này từ lúc bắt đầu đi học mẫu giáo đến giờ ông chưa từng bị mất mặt như vậy! Ngượng chết người! Đường đường là một bác sĩ ngoại khoa, lại bị người ta xem như một tên biến thái, thả chim đi dạo trước mặt mọi người! Lại còn ở trước mặt thế hệ con cháu như Thành Trạm Vũ mới càng xấu hổ!

Có điều, bác sĩ Mạc Băng của chũng ta đã hết căng thẳng, thằng nhóc Thành Trạm Vũ thật là quá đáng. Phải nói ông bị lộ hàng ở trước mặt mọi người, khả năng duy nhất là trong lúc đi vệ sinh ở nhà Thành Trạm Vũ mình đã quên kéo khóa quần.


Từ nhà Thành Trạm Vũ ra ngoài, một đường lái xe đến khách sạn, chí ít phải hơn nửa tiếng, đừng nói là thằng nhóc này không nhìn thấy gì hết. Thế mà nó lại cứ thế trơ mắt nhìn không thèm nhắc nhở mình một tiếng?

Bác sĩ Mạc Băng quả thật hận đến ngứa răng, nếu có thể lột da rút gân thì ông đã sớm làm từ lâu rồi!

Ồ ồ ồ, Thành Trạm Vũ  lại nhìn qua đây!!! Mạc Băng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc nào đó, quả nhiên chột dạ mà, ông sợ phải nhìn thấy sự khinh bỉ trần trụi bắn ra từ đó!

Cho nên mới nói, bác sĩ Mạc tuy nói muốn trả thù, nhưng tuyệt đối chỉ dám nghĩ mà không dám làm. Bản thân ông là người coi trọng thể diện, chẳng lẽ còn không sợ Thành Trạm Vũ tố cáo việc này cho những người khác sao?

Bạn học của chúng ta mới vừa tốt nghiệp trung học, cũng vừa tròn mười tám tuổi, đã trở thành một người trưởng thành rồi. Vì sao bác sĩ Mạc gọi điện cho cậu đến đồn công an đón người, mà không gọi cho trợ lý của mình ở phòng khám tới đón chứ? Còn không phải là vì sợ mất mặt, sợ bị người thứ ba biết chuyện? Một đồn mười, mười đồn trăm, sau này ông sao có thể làm người đây? Đủ các thể loại con giáp nhảy vào, nào là gà, nghĩ như thế nào? Vịt, nghĩ như thế nào? Con ngỗng nghĩ như thế nào?

Biết bao nhiêu hậu quả khó có thể dự liệu, cho nên hắn mới thà mặt dày gọi cho Thành Trạm Vũ tới đón. Bạn học nào đó chỉ cần nắm bí mật này, về sau xem như đã được bác sĩ Mạc Băng ở trong tay, muốn nắn thế nào thì nắn thế ấy.

Nếu chuyện này bị những người khác biết, ông thà tìm đường quyên sinh còn hơn.

Bác sĩ Mạc xấu hổ muốn chết, trong đầu ảo tưởng đủ các trường hợp mất mặt thì Thành Trạm Vũ lại chưa từng nhìn ông một lần. Toàn bộ suy nghĩ của cậu đều đặt trên người Nghiên Nghiên, làm gì có thời gian chú ý đến việc vớ vẩn này?

Một lần nữa đứng trước cửa khách sạn, lúc này dù có nói gì thì bác sĩ Mạc cũng sẽ không chịu ở lại chỗ này. Chui vào trong xe, bảo Thành Trạm Vũ đi trả phòng, còn mình ở đây chờ. Thành Trạm Vũ tuy không thích nhưng nghĩ tới còn phải dựa vào người này bày mưu tính kế giúp mình nên liền nhịn. Đi lên lầu lấy đồ đạc, trả phòng, sau đó đi cùng bác sĩ Mạc đến một khách sạn gần đấy.


Mà trong lúc này, bác sĩ Mạc ở trong xe cứ hết kéo khóa lên rồi lại kéo khóa xuống, kiểm tra xem nó có bị hỏng hay không. Trước khi xuống xe, lại tiếp tục cúi đầu kiểm tra một lần nữa.

Bởi vì chuyện này, bác sĩ Mạc Băng rất có khả năng sẽ phải mắc chứng ám ảnh ‘ thời thời khắc khắc đều cảm giác khóa quần của mình chưa cài’. Nhất là khi làm thủ tục thuê phòng ánh mắt của nữ nhân viên tiếp tân nhìn ông chẳng nào nào đang nhìn một tên biến thái!

Làm hại người nào đó vội vàng cúi đầu, từng bước từng bước đi theo sau Thành Trạm Vũ, không dám nhìn người khác một cái. Thật ra thì tất cả mọi người đang bận việc riêng của mình ai hơi đâu dòm ngó đến ông chư? Nhưng bác sĩ Mạc cứ cảm thấy cả người ngứa râm ran, khó chịu vô cùng.

Cuối cùng cũng vào phòng, không gian kín đáo, không phải chịu đưng những ghét bỏ của người đời, bác sĩ Mạc mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tiếp tục kiểm tra khóa quần xem đã kéo lên chưa —— thật may là vẫn nguyên xi.

Thành Trạm Vũ móc điện thoại ra liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều rồi. Mùa hè ban ngày rất dài, nên đến giờ ăn cơm tối rồi mà ngoài trời vẫn sáng trưng. Cả ngày nay cậu không ăn một hột cơm nào, nhưng bụng lại không hề thấy đói, chỉ lo Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ trốn mình.

Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung đã từng viết chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì không thể đổi ý sao!

Nhưng mắt thấy thái độ chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mính của Nghiên Nghiên  Cậu phải làm thế nào đây? Nên làm gì chứ? Ngẫm lại Nghiên Nghiên luôn miệng nói rằng không không hài lòng, muốn trả lại hàng thì lòng tin của Thành Trạm Vũ càng thêm hóa thành bọt nước, chỉ cần gió nhẹ nhàng thổi một cái liền tiêu tán.

“Chú Mạc, chú mau nghĩ cách giúp cháu đi, cháu với Nghiên Nghiên……”


Lúc này Thành Trạm Vũ đang rối như tơ vò, cứ đi qua lại đi lại, bác sĩ Mạc là tâm phúc của cậu, nên vô cùng khát vọng người này sẽ nghĩ ra cách nào đó để một lần nữa Nghiên Nghiên sẽ trở lại bên cạnh mình.

Ừm, hình như dùng từ sai rồi. Mạnh Tĩnh Nghiên chưa từng ở bên cạnh cậu. Nhưng tối thiểu so với trước đây biết nhau thì quan hệ của hai người họ vẫn tốt hơn gấp trăm lần, nghìn lần, gấp vạn lần so với hiện tại. A trời ạ, còn có thể có cái gì bết bát hơn lúc này nữa chứ?

Đáp án hiển nhiên là không. 

“Cái gì? A đúng rồi, có phải là chuyện sau khi hai người xảy ra quan hệ cô bé kia không muốn gặp cậu nữa phải không? Tôi biết rồi, biết rồi, vậy thì cứ để cho cô ấy thanh thản một thời gian, cậu cứ mãi ở bên cạnh thì cô nhóc ấy sẽ không biết giá trị của cậu thế nào. Khoảng cách sẽ gợi nên tình cảm, trong khoảng thời gian này cũng không nên đi tìm Nghiên Nghiên, đi đến nơi khác học đại học, để cho con bé không tìm được, sẽ cuống cuồng lên, một năm sau, đợi đến khi tốt nghiệp, cậu lại như kỳ tích xuất hiện ở trước mặt là được!”.

Miệng Mạc Băng cứ như bắn súng liên thanh, nói một tràng giang đại hải, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu một câu: “Tin tưởng lời của tôi, không có ai hiểu rõ phụ nữ hơn tôi đâu!”.

Nói xong, thấy Thành Trạm Vũ rơi vào trầm tư, người nào đó nhẹ nhàng đứng lên, thận trọng thối lui đến bên khung cửa, lặng lẽ mở ra, đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ đóng cửa lại. Ôi trời ơi, ông muốn lập tức về nhà, tắm, sau đó đến nhà yêu tinh Chu Tư Tư đánh nhau một phen, giải tỏa stress! Về phần Thành Trạm Vũ……  mới vừa rồi nói cái gì cũng không nhớ?

Đã không nhớ được thì thôi vậy, dù sao hai người họ từ năm ba tuổi đến khi mười tám tuổi, mười sáu năm lăn lộn ở chung một chỗ, sẽ không vì chuyện này mà tách ra! Để cho bọn họ tự mình xử lý đi! Bác sĩ Mạc không mảy may để ý bước nhanh rời khỏi khách sạn. Ông tuyệt đối không tưởng tượng nổi chỉ đôi câu nói kia của mình đã ảnh hưởng lớn thế nào đến tình cảm giữa Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ.

Bởi vì ban ngày con gái cãi nhau với thằng nhóc thối kia, tâm trạng không vui, cho nên cha Mạnh mẹ Mạnh tan làm thật sớm, về nhà an ủi cô nhóc. Mẹ Mạnh đi chợ mua năm cân sườn, kèm một con cá lớn, chuẩn bị làm sườn kho cùng với canh cá hầm cách thủy. Cha Mạnh cũng đặc biệt mua cho con gái diệu một cái ví Chanel, cô nhóc nhà ông rất thích thương hiệu này, mua còn chưa đeo lần nào toàn để ở nhà bám bụi.

Từ trước đến giờ cha Mạnh không thích Mạnh Tĩnh Nghiên mua những thứ chỉ đẹp mà không thiết thực thế này, đã thế còn đắt chết người, cũng nhìn không ra có điểm nào tốt. Nhưng ai bảo con gái ông hôm nay tâm tình không tốt, phải dỗ cô nhóc vui lên một chút.

Thường ngày chỉ cần cô ở nhà, mỗi khi ba mẹ tan tầm nhất định sẽ vọt ra giúp hai người cầm dép, treo áo khoác ngoài, quả nhiên là một áo bông nhỏ thân thiết. Nhưng hôm nay, cả căn phòng đều yên ắng, buồn bực giam mình ở trong phòng. Cha mẹ Mạnh liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương thấy một tin tức quan trọng: xem ra hôm nay tâm tình con gái đặc biệt không tốt.

Bốn mặn một canh, cơm tối thơm nức nở được bày lên bàn ăn, mẹ Mạnh đi đến phòng Mạnh Tĩnh Nghiên gõ cửa gọi cô ra ăn cơm.


Trong mắt bọn họ cô vẫn là một cô bé, nhưng hiện tại người nào đó đã hoàn thành lột xác, từ thiếu nữ thành đàn bà. Cô không có chút khẩu vị nào, nhưng vì không muốn cho ba mẹ lo lắng, vẫn phải đi ra ngoài làm dáng một chút.

Đặc biệt soi gương, trên người là một chiếc váy ngủ cổ tròn bảo thủ, dấu vết hoàn toàn bị che kín, ngay cả xương quai xanh cũng không thấy được. Trên cổ không có dấu vết rõ ràng lắm, có mấy chỗ tím bầm đã dùng trứng luộc lăn qua lăn lại nên cũng mờ đi nhiều, không thể nào nhìn ra đêm qua cô đã trải qua một buổi tối hoang đường đến thế nào.

Ai oán than một tiếng, mới mở cửa đi ra ngoài ăn cơm tối.

“À, Nghiên Nghiên, con mặc nhiều như vậy, không nóng sao?”

“Không nóng, còn hơi cảm thấy lạnh ạ!”

“Có phải bị cảm không?”, cha mẹ Mạnh bị bộ dạng suy sụp tinh thần này của cô hù dọa, nhưng lại mạnh mẽ giả bộ không hề phát hiện điều gì, bảo con gái rửa tay ăn cơm. Sau đó lại đi gõ cửa phòng Thành Trạm Vũ, còn hơi lên giọng hơn so với khi gọi Mạnh Tĩnh Nghiên, sợ cậu nhóc ở trong phòng ngủ thiếp đi không nghe thấy.

Bưng bát canh cá nóng hổi lên uống một hớp, Mạnh Tĩnh Nghiên mới xem như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không cần gõ đâu, mẹ!”

“Cái gì?”

“Bị con mắng đuổi đi rồi, sau này sẽ không trở lại nữa —— a! Đau quá!!!”. Một cái xương cá mắc vào trong cổ họng, đau đến chảy cả nước mắt.

Hoặc giả là do một nguyên nhân nào khác? Ai có thể nói rõ ràng đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.