Đọc truyện Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL – Chương 98: Cuối Địa Đạo
Tiêu Vũ Hiết mở đèn pin ra, một chùm ánh sáng trắng đâm rách hắc ám, một đoàn người đã quen với bóng tối bị tầng bạch quang này đâm vào mắt không mở ra được, một lát sau mới dựa vào ánh sáng đèn pin nhìn thấy rõ ràng cuối con đường.
Trước mắt đoàn người là một cái hố to, đáy hố lẳng lặng nằm một tòa kiến trúc, hiện lên hình bán cầu, dưới ánh sáng đèn pin cầm tay, tầng kiến trúc này như được phủ sương mù mông lung, trông như được tạo ra từ thép sắt.
“Cảm giác giống như là tình tiết trong phim khoa học viễn tưởng vậy.” Thẩm Nhiên không khỏi châm chọc; “Giấu sâu dưới lòng đất là sở nghiên cứu, thật tốt thật mạnh mẽ.”
“Nếu như đây thật sự là sở nghiên cứu nào đó.” Diệp Vân Khinh chau mày, lấy đèn pin từ trong tay Tiêu Vũ Hiết, đánh giá tòa kiến trúc băng lãnh này từ trên xuống dưới; “Tại sao chúng ta cùng nhau đi tới thuận lợi như vậy?”
Không sai, nếu như trong đó thật sự có nghiên cứu trọng yếu nào đó, thủ đoạn bảo đảm an toàn nhất định vượt qua khỏi sự tưởng tượng của người bình thường, không lý nào mà cùng nhau đi tới lại chỉ tổn thất một người.
“Trước đi xuống xem sao?” Thẩm Nhiễm cân nhắc khoảng cách từ mặt đất đến đáy hố, cao khoảng một thước, hầu như người chơi đã tăng cường thuộc tính đều có thể nhảy xuống.
Diệp Vân Khinh chần chừ nhìn về phía Tiêu Vũ Hiết, dù trong đội ngũ có mấy thích khách, nhưng gặp được tình huống chưa hiểu rõ thế này, người trước tiên anh ta nghĩ tới vẫn là cô.
“Tôi đi xem một chút.” Tiêu Vũ Hiết vỗ bả vai Thẩm Nhiễm: “Mọi người ở đây chờ tin tức của tôi.”
Cô đi tới biên giới đất bằng, hơi hạ thấp người, chân dùng lực, rơi xuống đáy hố nhẹ nhàng như một sợi lông vũ, cô vừa đi một bước về phía trước thì trong tai cả đoàn người bỗng vang lên thanh âm thông báo của hệ thống.
“Bạn đang tiến vào phó bản nhiệm vụ: Sở nghiên cứu dưới mặt đất.
Có vào hay không?”
Đời này, lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này chính là lần gặp phải Diệp Vân Khinh trong núi.
Nhưng cô không nghĩ tới, sở nghiên cứu này cũng là một phó bản nhiệm vụ, điều này nói rõ bên trong đang có một đội ngũ tiến hành nhiệm vụ, cũng khó trách bọn họ cùng nhau đi tới nhưng không có nguy hiểm gì.
Cô dừng bước lại, chờ các đội hữu ở phía trên làm ra quyết định.
“Nên đi vào sao?” Thẩm Nhiên hỏi, anh ta phân tích theo thói quen: “Chúng ta lúc vào cũng không thấy dấu vết hoạt động của nhân loại, đội ngũ đang làm nhiệm vụ có thể là tiến vào từ một con đường khác, không thể biết được bọn họ có bao nhiêu người, nhiệm vụ này có độ khó ra sao?”
“Tôi có khuynh hướng đi vào.” Diệp Vân Khinh nhìn về phía tòa sở nghiên cứu ẩn tàng trong bóng tối: “Trò chơi chân thật đặc biệt để địa điểm tiến hành nhiệm vụ bắt buộc ở chỗ này, bên trong nhất định có thứ đáng giá tìm tòi.”
Khi hai người bọn họ nhất trí với nhau, phương hướng của toàn đội ngũ cũng được xác định xuống.
Trong khu nam năm và dọc theo con đường này, hầu như tất cả mọi người đều tán đồng với việc Diệp Vân Khinh là người cầm đầu đội ngũ này.
Vì thế khi bọn họ quyết định muốn vào trong hỗ trợ, những người khác tất nhiên cũng tuân theo đề nghị này.
Có mấy người không muốn mạo hiểm nhưng theo tâm lý số đông cũng đành đồng ý.
Bọn họ cũng không muốn một mình đối mặt với bóng tối như mực, và với mê cung phảng phất vĩnh viễn không ra được này.
Sau khi quyết định, bọn họ từng bước nhảy xuống hố, sau khi nhắc nhở của trò chơi vang lên lần nữa, bọn họ nhao nhao chọn “Tiến vào”
[“Kiểm tra bạn đã có đội ngũ, có lấy hình thức đội ngũ trước mắt tiến vào phó bản không?”]
Mọi người đều chọn “Đồng ý”.
[Bạn đã tiến vào phó bản; Sở nghiên cứu dưới mặt đất]
Tiêu Vũ Hiết mở ra bảng nhiệm vụ:
Nội dung nhiệm vụ: Điều tra sở nghiên cứu dưới mặt đất,
Thời hạn: 20 ngày.
Bởi vì nhân số tiến vào phó bản quá nhiều, giao diện đội ngũ từ hình thức “tiểu đội” khuếch trương thành “đoàn đội”, bọn họ đồng thời có được “Kênh đội ngũ” và “Kênh đoàn đội”, Tiêu Vũ Hiết đếm sơ lược nhân số đoàn đội, có hết thảy ba mươi bốn người.
Trừ hai mươi mốt người vừa gia nhập đội ngũ, đội ngũ nguyên bản ở trong phó bản là mười ba người.
“Chào các bạn, tôi là Vân Khinh.” Diệp Vân Khinh chào hỏi trong kênh đoàn đội trước tiên: “Chúng tôi đi ngang qua, xin hỏi tình trạng hiện tại của các bạn là thế nào?”
“Xin chào, tôi là Sở Ca.” Giọng nói này có chút quen tai: “Chúng tôi đang nghiên cứu phòng thí nghiệm chỗ công cộng.”
Sở Ca, hồi ức của Tiêu Vũ Hiết thức tỉnh lại – là đồng đội trong nhiệm vụ bắt buộc Vườn cây, may mắn có hắn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc.
Còn có lần trước sau khi bị quân đội đuổi phải tách ra, cũng gặp được hắn ở nửa đường.
Thẩm Nhiên cũng có chút ấn tượng đối với việc này.
Đã là người quen, hai đội ngũ cũng liền quen thuộc lên, Diệp Vân Khinh ngửi được mùi máu tươi từ trong giọng nói vân đạm phong khinh của đối phương.
Trong đội ngũ của bọn họ vốn có hai mươi người, trong đó điểm tích lỹ của ba người đủ để thoát khỏi trừng phạt nhiệm vụ, nhưng mọi người đều vô cùng tò mò với tin tức ẩn tàng trong sở nghiên cứu nên không ai rời đi.
Vì thế cả đoàn hai mươi người bọn họ tiến vào sở nghiên cứu, hiện tại chỉ còn có mười ba người.
“Đó là sở nghiên cứu sinh vật.” Giọng nói Sở Ca mang theo vẻ rã rời: “Được thành lập trước khi tận thế tới, sau tận thế tiếp tục vận hành một thời gian, không biết nguyên do gì mà…!bên trong chết rất nhiều người…!Chúng tôi gặp phải zombie, còn có một số thứ…, tóm lại, bên trong sở nghiên cứu hẳn là không có người sống.”
“Một vài thứ?” Diệp Vân Khinh mẫn cảm bắt được từ mấu chốt này.
Sở Ca không trả lời, những người khác trong đoàn đội cũng không nói gì, bọn họ giống như đồng loạt đều không phát ra lời.
Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bọn họ quyết định vào xem, mọi người đứng theo trận hình từ trong thông đạo đi tới.
Hai thích khách trong đội ngũ đi trước dẫn đường, Tiêu Vũ Hiết không yên lòng năng lực chuyên môn của thích khách phía trước, cũng không yên lòng giao hai pháp sư yếu ớt là Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên cho những người khác chăm sóc, cuối cùng suy nghĩ một lát, vẫn là đi bên cạnh Diệp Vân Khinh.
Từ nhiệm vụ vườn cây thì cô cũng có chút hiểu về Sở Ca.
Hắn hẳn là người có một nói một, có hai nói hai, ngay cả hắn cũng không biết “một vài thứ” là cái gì, điều này khiến Tiêu Vũ Hiết sinh ra dự cảm nguy hiểm.
Còn có mười ba người đồng đội của hắn, đến cùng bọn họ đột nhiên gặp công kích nên không thể nghĩ ra điều gì để giải thích rõ ràng, là ngất đi, hay phải chết? Điều này cũng không hợp lý, mười ba người đồng thời gặp công kích sao?
Toàn bộ sở nghiên cứu phảng phất như được bao trùm trong những tầng sương mù mông lung, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Thích khách dò đường đằng trước tìm được cửa vào, ánh đèn pin phản xạ ra những vết tích dấu chân xốc xếch, có thể suy đoán bọn họ chính là từ chỗ này tiến vào bên trong sở nghiên cứu.
Theo lý mà nói, khi đối phương rất có thể đang tác chiến với zombie hoặc những nguy hiểm khác, người bình thường rất ít sẽ mở miệng quấy rầy, dù sao nói chuyện riêng trong kênh sẽ trực tiếp vang lên trong tai mọi người, rất dễ khiến người ta phân tâm.
Bình thường đều sẽ nhắn lại, chờ đối phương rảnh thì sẽ giao lưu, nhưng Sở Ca chưa phải là bạn tốt của Diệp Vân Khinh, liền bảo Tiêu Vũ Hiết nói cho hắn biết rằng bọn họ sẽ lập tức vào sở nghiên cứu.
Tiêu Vũ Hiết nói xong thì bỗng nhiên kênh đoàn đội vang lên tiếng nói của Sở Ca.
“Xin chào, tôi là Sở Ca, hiện tại chúng tôi đang ở trong phòng thí nghiệm công cộng của sở nghiên cứu.”