Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 8: Cô Thôn Kinh Hồn


Đọc truyện Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL – Chương 8: Cô Thôn Kinh Hồn


Chương 8: cô thôn kinh hồn
Edit: Tramhuong3890
[ Bạn hoàn thành nhiệm vụ tân thủ: Điều tra dị trạng đại học Hoa Nam ].
[ Bạn đạt được 500 kinh nghiệm ].
[ Bạn đạt được 100 đồng vàng ].
[ Chúc mừng bạn trở thành một thành viên của trò chơi chân thật ].
[ Bạn đã mở ra không gian dị độ ].
[ Bạn mở ra kênh công cộng ].
[ ….!].
Lúc Tiêu Vũ Hiết tỉnh lại, bên tai đinh đinh không dứt, cô nằm ở mặt đất cứng rắn lạnh lẽo một chút rồi bò lên, kiểm tra thuộc tính thân thể, sờ đến những cái kén do luyện kiếm quen thuộc trên tay, đây đúng là thân thể của cô.
Sơn động này nằm sâu giữa núi, duỗi tay không thấy năm ngón, cũng không biết thân thể không ăn uống gì của cô có thể bảo trì sinh cơ không, trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng gió nhỏ ở xa, cô vận chuyển tâm pháp Linh Tố, thanh âm kia đã lớn hơn rất nhiều, tìm theo tiếng gió, cô đi về phía trước.
Khoảng 5 phút sau, nơi xa có một quầng sáng, theo bước chân cô càng lúc càng gần, quầng sáng cũng ngày càng lớn, có lẽ trong bóng tối lâu quá, khi đến cửa động, cô bị ánh nắng đâm chói mắt, phải nhắm lại thư giãn một chút mới mở mắt ra nhìn lại.
Trước mắt dãy núi chập trùng, toàn đồi núi một màu xanh, che lấy ánh nắng vàng kim, bầu trời lam giống như bị trát lên một tầng sơn vậy, trước mắt là vách đá xanh um tươi tốt, cô đề khí nhảy lên, thân mình gập lại, giống đóa hoa mềm nhẹ mà rơi xuống mặt đất.
Cú nhảy này cơ hồ hao hết thể lực của cô, cô leo lên một cây thụ lớn, ngồi trên một cành to, nhắm mắt điều tức.
Lúc trước cô phải mất nửa tháng mới ra khỏi núi lớn, cũng may khi đó không gian dị độ mở ra, có thể trao đổi thức ăn nước uống, nhưng hiện tại cô sớm quên nên đi hướng nào.

Thấy thể lực chậm rãi khôi phục một nửa, cô nhìn vị trí của mặt trời, hiện tại là sáng sớm.

Nhận rõ phương hướng, Tiêu Vũ Hiết từ trên cây bay xuống, hướng Bắc bước đi.
Núi lớn mênh mang, không biết khi nào mới có thể ra ngoài, cô không đem theo vật gì, chỉ phải hái chút hoa quả dại, săn bắn, ban ngày lên đường, buổi tối ngủ trên cây, cô cũng nghĩ xem có nên xin đồng đội giúp đỡ, nhưng lại thôi – sự tình chưa tới mức sơn cùng thủy tận – cô không muốn quấy rầy người khác, ngày thứ ba, Tiêu Vũ Hiết tìm được một dòng suối nhỏ, có suối thì chắc sẽ có người.

Theo dòng suối nhỏ bước đi mười ngày, quần áo của cô đã sớm dơ đến mức mất đi hình dạng ban đầu, tóc cũng lộn xộn, rất giống một dã nhân, mặt cùng thân mình thì sạch sẽ, giữa trưa hôm nay, cô bò lên cây nghỉ ngơi, xa xa trông thấy khói bếp lượn lờ, ngẩng đầu nhìn mặt trời, cô nhớ kỹ vị trí khói bếp.
Hướng phía đó đi khoảng dăm ba bữa, Tiêu Vũ Hiết cuối cùng cũng thấy khói bếp dâng lên thôn xóm, cô sửa sang quần áo một chút, buộc tóc lại, nhấc chân hướng về thôn.
Nói là một thôn nhỏ, kỳ thực chỉ có mười mấy nhà, ở chân núi đều là phòng ở gằng gỗ, nghe thấy tiếng gà vịt heo chó kêu to, trong thôn xóm có một con đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh duỗi hướng xa.
Mới bước vào thôn nhỏ, bên tai cô đã nghe tiếng trò chơi nhắc nhở:
[ Bạn đang ở trước phó bản nhiệm vụ: Cô thôn trong núi.

Vào hay không vào? ].
Tiêu Vũ Hiết dừng chân giữa không trung, sau một lúc lâu mới thu hồi, cô xoay người vào trong rừng cây, trèo lên cây một cách thuần thục, từ trên cao nhìn xuống xóm nhỏ an tĩnh này.
Không nghĩ tới, thôn xóm nhỏ này lại là một phó bản nhiệm vụ.
Phó bản nhiệm vụ là nơi một tiểu đôi khác đang tiến hành nhiệm vụ, giống như khi Tiêu Vũ Hiết cùng Thẩm Nhiên, tt điều tra dị trạng đại họa Hoa Nam, nếu có người chơi đi qua thì sẽ nhận được nhắc nhở như vậy.

Nếu muốn vào sẽ tự động gia nhập tiểu đội nhưng khen thưởng nhiệm vụ giảm nửa, trừ khi được hơn nửa người trong tiểu đội đồng ý là đồng đội mới.
Khi mọi người nhận được nhắc nhở này, thường là nước giếng không phạm nước sông, trừ khi nhiệm vụ trò chơi chia làm 2 tiểu đội trở lên, nếu không rất ít người sẽ tốn công vô ích giúp người hoàn thành nhiệm vụ, nguyên bản Tiêu Vũ Hiết cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, cô rất muốn tắm rửa ngủ trên giường một giấc.
Thông qua kênh trò chơi, cô hướng tiểu đội đang làm nhiệm vụ tiến hành đối thoại.
“Chào mọi người” lần đầu chủ động cùng người xa lạ chào hỏi, Tiêu Vũ Hiết có chút thấp thỏm, “Xin hỏi, mọi người làm nhiệm vụ ở đây sao?”
“Sao tôi lại nghe được âm thanh của người khác?” Im lặng một lát, một giọng nữ sang sảng vang lên, “Không phải tiểu đội chỉ có 3 người chúng ta sao?”
“Tôi là đi ngang qua” cô nói thật, “Muốn vào thôn nghỉ ngơi”.
“Cô không sợ sao?” Tuy nói là có 3 người, nhưng chỉ có giọng nữ này cùng cô giao lưu, hai người kia hình như rất cẩn thận, “Trò chơi này nhắc nhở có thể sẽ nguy hiểm tới sinh mệnh”.
Nguy hiểm tới sinh mệnh?
Mắt Tiêu Vũ Hiết trừng lớn, cô có thể xác định mình là nhóm người đàu tiên tiến vào trò chơi, cho nên tiểu đội này chắc cũng là lần đầu tiên, nhắc nhở hệ thống nói vậy có nghĩa là đây không phải nhiệm vụ tân thủ mà đã là nhiệm vụ 1 sao khi tiến hành nhiệm vụ lần 2.

Tình huống như thế nào sẽ làm cho nhiệm vụ tân thủ thăng cấp lên?
Trừ phi trong đội ngũ có một người thuộc tính rất cao, kéo lên cấp bậc của các đồng đội còn lại, cho nên nhiệm vụ tự động tăng một bậc, thuộc tính bình quân của Tiêu Vũ Hiết từ 4 đến 5, lực lượng cùng cảm giác khi vận chuyển tâm pháp nội công sẽ tăng đến 10, ở trong trò chơi đã thuộc về phát huy siêu trình độ thì không tính.

Hoàn thành nhiệm vụ tân thủ sẽ đạt được 3 điểm thuộc tính, như vậy sẽ ở khoảng 5 điểm, vậy ý nghĩa, thuộc tính bình quân của người kia cao hơn 5 rất nhiều, nếu không trò chơi chỉ nhét vào một kẻ kéo chân sâu mà không phải tăng lên cấp độ nhiệm vụ.
Cho nên, thôn nhỏ này cô có nên vào hay không?
“Ngay từ đầu cô đã hỏi chúng tôi có phải đang làm nhiệm vụ hay không”, khi cô đang lưỡng lự, một thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon của nam nhân chậm rãi nói, “Chứng minh cô đã hoàn thành nhiệm vụ một lần, biết có khả năng sẽ có nguy hiểm, nhưng cô không nói gì, chẳng phải là rất không tầm thường sao? Tôi đoán một chút, có lẽ nhiệm vụ của cô khá đơn giản, khả năng cô sẽ nghĩ tại sao nhiệm vụ lại tăng khó khăng lên? Còn có muốn lưu lại trong thôn hay không, đúng không?”
“Nếu tôi là cô”, tựa hồ anh ta có thể thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Tiêu Vũ Hiết, trong trọng nói mang theo chút ý cười, “Cô sẽ đoán được, khó khăn nhiệm vụ tăng lên phải có nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất đơn giản là do thành viên của tiểu đội, chúng chính là tôi, đúng vậy, nếu tôi là cô, hiện tại sẽ vào trong thôn, gia nhập tiểu đội chúng tôi, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, rốt cục, một người có thuộc tính cao có thể làm tăng lên khó khăn nhiệm vụ, cô cũng rất muốn quen biết đi? Tôi là Diệp Vân Khinh”.
Tiêu Vũ Hiết lắc đầu, “Anh nói rất đúng”.

Cô nói, “Thuộc tính cao nhất của anh, là trí lực?”
Đối phương cười nhẹ nhàng.
“Diệp Vân Khinh”, cô nhảy từ trên cây xuống, nhấc chân hướng vào thôn, “Tôi đã xin nhập đội”.
[ Bạn gia nhập tiểu đội ].
[ Bạn đã tiến vào phó bản: Cô thôn trong núi ].
Cô mở ra màn hình nhân vật, dòng trên cùng là chữ [ Nhiệm vụ một sao ] sáng lấp lánh: Điều tra dị trạng cô thôn, thời hạn 10 ngày.
Thôn có một đường nhỏ, phòng ốc đan xen ở hai bên đường, một người đàn ông trung niên đang đứng ở một gian phòng nhỏ trong vườn, anh nhìn lại đây, khóe mắt cong cong, ở kênh Đội Ngũ nói, “Chào mừng cô, đồng đội mới”.

Ngoài miệng thì vừa kinh vừa hét dùng giọng điệu nửa mùa kêu lên, “Cô gái nhỏ, cô vào bằng cách nào?”
Tiếng kêu kia có sự nghẹn ngào bởi lâu chưa nói gì, cùng thanh âm ở kênh Đội Ngũ đối lập nhau, Tiêu Vũ Hiết phối hợp lộ ra thần sắc vô tội, “Thực xin lỗi, tôi cùng đội leo núi tách ra, lạc đường, muốn hỏi ra ngoài như thế nào.”

Nghe thấy âm thanh, nhà gỗ ở hai bên đường thi nhau mở ra, cả trai lẫn gái tò mò mà ngó sang, có một ông lão già chống gậy lưng còng đi ra, nghe được câu chuyện Tiêu Vũ Hiết bịa ra, sờ sờ bộ râu hoa râm, nói giọng đặc địa phương: “Cô gái nhỏ, cách thôn chúng tôi gần nhất đều phải đi một ngày, đi trấn trên thì cần hai ba bữa mới có quốc lộ, hay là cô nghỉ ở đây một đêm, ngày mai thì đi?”
Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn lặp lại một lần, Tiêu Vũ Hiết gật đầu, “Vậy thật cám ơn mọi người”.
Vì thế, Tiêu Vũ Hiết liền được an trí vào một phòng trống của nhà người phụ nữ đó, vị đại thẩm này đúng là một thành viên tiểu đội, người có giọng nói sang sảng ban đầu, tên là Quách Niệm Thanh, nhanh nhẹn lấy ra một chăn bông trông tủ quần áo cũ, lấy tay phủi vài lần, ngôi nhà đã không lớn liền bị che kín tro bụi nhỏ, chị ta một bên sặc một bên thì ôm chăn ra phòng, đi đến lan can trong vườn sau, dùng gậy trúc đập đập vào.
Vị đại tỷ này, làm việc rất thuần thục, dường như đã quen hằng ngày.
“Chị Quách cô đã biết rồi”, Diệp Vân Khinh chậm rì rì phổ cập khoa học cho cô ở kênh Đội Ngũ, “Còn có một đồng đội, chính là cô bé đứng sau trưởng thôn, Đường Cầm”.
Vậy chỉ có ba người trong đội ngũ, hai người khác là rời khỏi trò chơi sao?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, tiếng Diệp Vân Khinh cũng thấp xuống, “Bọn họ đã chết, tử trạng thê thảm, thi thể chôn sau núi, đến nỗi Đường Cầm bị dọa không dám nói lời nào.”
Tiêu Vũ Hiết: Meo meo meo?
Dường như mình đã có một quyết định sai lầm.
“Ha ha ha, lừa gạt cô đấy”, Diệp Vân Khinh cười to, “Bọn họ đã rời khỏi trò chơi”.
“Xin lỗi”, tựa hồ nhìn ra Tiêu Vũ Hiết không nói được lời nào, phong cách của anh vừa đổi, lại khôi phục trạng thái ban đầu, “Cô vừa gia nhập, nói đùa một chút, mọi người liền quen thuộc, đúng không?”.
Tiêu Vũ Hiết biểu hiện ra bộ mặt lạnh nhạt.
Cơ mà nếu bọn họ biết có thể rời khỏi trò chơi…
“Cô muốn biết tại sao chị Quách và em gái Đường còn ở nơi này hả?” Diệp Vân Khinh giống như có thuật đọc tâm vậy, dễ dàng nhìn ra sự nghi hoặc của cô, “Chị Quách nói không yên tâm chúng ta ở tại núi sâu rừng già này, còn Đường Cầm, nó muốn chết nên lui hay không cũng chả sao.”
Thì ra là thế, khó trách đối phương muốn cô gia nhập như vậy, hóa ra là gặp được 2 đồng đội không đáng tin cậy.
Cách thôn nhỏ không xa là dòng suối nhỏ Tiêu Vũ Hiết đi dọc theo lúc trước, cô muốn gội đầu tắm rửa thay quần áo, Quách đại tỷ đặc biệt nhiệt tâm giúp cô gánh nước, xem chị ta gánh không chút cố sức thì biết thể chất có lẽ là không thấp.
Hai xô nước vững vàng bưng đến sau vườn, Quách đại tỷ đổ nước vào thùng, dẫn theo 2 thùng không lại đi gánh tiếp, Tiêu Vũ Hiết chui vào bếp, từ trước cô sinh hoạt một mình, nhóm lửa rất thuần thục, chỉ một lát, bếp dâng lên một ngọn lửa nhỏ, cô vứt vào chút lá cây làm chất dẫn cháy, lại thêm mấy que củi, khói tạt vào mặt biến thành màu đen.
“Ôi, sao em lại tự mình làm việc này?” Quách đại tỷ thấy cô ở trong bếp, vội chạy lại kéo ra, “Sao em có thể làm được việc như thế này? Nhanh nhanh, đi rửa mặt sạch đi, để chị làm là được.”
Cô bị “đuổi ra” khỏi phòng bếp, đôi tay múc chút nước lạnh vỗ vào mặt, tẩy đi tầng khói bụi kia.
Đun nước khoảng nửa giờ, trong thôn không chậu tắm, chỉ có một chậu tròn lớn màu đỏ plastic, Quách đại tỷ lấy từ tủ quần áo ra khăn lông và một bộ quần áo vải sạch sẽ, treo trên ghế, đem nước ấm đổ vào thùng rồi thêm nước lạnh, thử xem đã ấm chưa, xong đóng cửa lại đi ra ngoài, làm cô tắm trong phòng.
Tiêu Vũ Hiết đem tóc buộc lên, sau ngọ ánh nắng ấm áp chiếu vào, cô đứng trong chậu tròn, cầm gáo múc nước đổ lên người, chưa đầy năm phút, cô thấy cả người đã sạch sẽ liền dùng khăn lông lau khô người, thay quần áo rồi gội đầu bồ kết.
Đột nhiên, đang ngồi xổm gội đầu thì cô nghe được âm thanh trên nóc nhà, một tay cầm tóc, cô sát bớt bọt trên trán rồi hướng lên trên xem.
Trong thôn nóc nhà đều làm bằng ngói, giữa khe hở mái ngói đen sì, cô đối mặt với môt đôi mắt lạnh lùng có màu xanh nhạt.
Dù cho kiến thức rộng rãi, giờ phút này cô cũng thấy tim đập mau hơn rất nhiều, lại nháy mắt, đôi mắt kia biến mất, chỉ còn một khe hở nhỏ có ánh sáng xuyên qua, phía trên là bầu trời lam lam.

Tiêu Vũ Hiết hít một hơi thật sâu, đem nhịp tim chậm rãi bình thường lại, trấn định tự nhiên gội đầu xong, cầm khăn lông quấn lên rồi bưng chậu nước đi đổ vào dưới cây bồ kết, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Quách đại tỷ đến sau núi đốn củi, cô chuyển đến ngồi ghế nhỏ, trong sân làm khô tóc, Diệp Vân Khinh ở cách vách đang kết dây thừng, nghe được chuyện cô gặp phải, một bên suy nghĩ, một bên còn không quên kết dây, “Mắt xanh?”
“Ừm” Cô kéo tóc ướt chạm mắt ra, liếc mắt nhìn thấy lưỡi liềm cạnh nhà, không đợi Diệp Vân Khinh phản ứng lại đã chạy qua cầm lấy, đem tóc cắt đến vai vẫn còn chưa thỏa mãn, cố tiếp tục cắt càng ngắn hơn một chút.
Diệp Vân Khinh nhìn cô đem lưỡi liềm lớn như vậy để cắt tóc thì bất đắc dĩ lắc đầu, ở kênh Đội Ngũ cười nói, “Được rồi, cô cẩn thận chút, đừng để bản thân bị thương.”
Chủ yếu là không có gương, không nhìn thấy mặt sau, thử vài lần, Tiêu Vũ Hiết ngượng ngùng đem lưỡi liềm buông, ngồi ở dưới ánh nắng rực rỡ tiếp tục phơi tóc khô, lúc này tóc khô rất nhanh, không chờ Diệp Vân Khinh kết dây thừng xong, cơ hồ tóc cô đã khô rồi.
“Là mèo đi”, cô đang muốn đi vào, Diệp Vân Khinh nói ra phỏng đoán của mình, “Đôi mắt xanh biếc, nóc nhà, mái ngói, nghĩ đến chỉ có khả năng này.”
“Nhưng có lẽ là con mèo khác lạ”, anh lầm bầm lầu bầu, thanh âm nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy, lai như một cây chuông cảnh báo đem Tiêu Vũ Hiết gõ vang.
Mà Diệp Vân Khinh nhạy bén không có bỏ qua manh mối này, anh ở trong đn nhấn mạnh muốn tránh đi tất cả động vật, gòm gà vịt heo chó, đem dây thừng ném sang bên cạnh, tùy tay cầm mũ rơm đội lên, đi về hường nhà trưởng thôn.
Không biết anh ta đã nói gì, tóm lại sau bữa cơm chiều anh trở về, trong đội ngũ ba người liền biết trong thôn có 2 con heo, một chó, một con mèo hoang tự kiếm ăn sau khi chủ nhân chết không ai quản, sáu con gà vịt, thậm chí cả bản đồ cũng vẽ tốt, heo ở đối diện, chó ở phía đông, gà vịt phía tây, nhìn qua thì quả thực bọn họ bị động vật vây quanh.
“Tôi tin là những sự việc trò chơi sắp đặt đều có ý nghĩa của nó”, Diệp Vân Khinh tìm lấy cớ đến ăn chực tỏ vẻ nghiêm túc lên, “Nó sắp đặt con mèo xuất hiện, đó là cảnh cáo chúng ta trò chơi bắt đầu, nói đến mèo, mọi người nghĩ đến điều gì? Động vật.

Mọi người có tin là một con mèo sẽ tự trèo lên nóc nhà, nhấc ngói ra, nhìn lén trong phòng sao?”
Tiêu Vũ Hiết bị anh ta nói khiến lông tơ dựng thẳng lên.
“Đúng vậy, ngay từ đầu tôi cũng không tin”, kênh Đội Ngũ, thanh âm Diệp Vân Khinh không lớn lại làm người tin phục, “Nhưng chỉ có một khả năng này, tôi cho rằng, đối mặt chúng ta có thể là một con mèo có trí tuệ, thậm chí, không chỉ là mèo.”
“Còn lý do nó muốn rình coi cô”, anh lấy đũa gõ gõ bát, “Có lẽ vì cô là kẻ ngoại lai, nó nhận thấy uy hiếp nên mới quan sát một phen, cô phát hiện nó, rất có khả năng nó cho rằng cô có thực lực uy hiếp được nó.”
Đây cũng là lý do anh vội vã tìm cớ tới liên hoan, cho dù phỏng đoán này vớ vẩn thế nào, ngay cả Quách đại tỷ cùng dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần mà nhìn anh, Tiêu Vũ Hiết lại cả kinh, trong lòng vô cùng tin tưởng.
“Đêm nay cô cẩn thận một chút,” ngón tay anh linh hoạt mà dùng đũa gắp một viên đậu xào, cho vào miệng, “Quan trọng là cửa sổ, đề cao cảnh giác, nếu cô sợ hãi, tôi kiến nghị cô có thể giấu trong tủ quần áo hoặc hầm, đương nhiên, nhìn bộ dáng sảng khoái vào thôn của cô, thực lực chắc là không thấp, nếu cô ở trong phòng, cẩn thận nóc nhà và cửa sổ.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Thấy thần sắc hai người trịnh trọng, Quách đại tỷ cũng bị lây nhiễm không khí khẩn trương, “Nếu không, chị ngủ cùng em?”
“Đừng”
“Không cần.”
Hai người chối từ cùng một lúc, Diệp Vân Khinh liếc cô một cái rồi cười, “Chị đừng lo lắng cho cô ấy, cô ấy là nhân vật tàn nhẫn đã thông qua môt lần nhiệm vụ rồi đấy.”
Mắt Tiêu Vũ Hiết trợn trắng, chỉ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.