Đọc truyện Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL – Chương 118: Nơi Tránh Nạn 3
Giống như ông lão lúc nãy thần thần bí bí dặn dò, sau đó Tiêu Vũ Hiết nhận ra, nhân dân cấp thấp muốn khởi nghĩa cũng phải là chuyện hiếm gì.
Ngược lại, tại tầng âm 150 trở xuống đều biết.
“Không phải chỉ là tạo phản thôi sao.” Vị đồng sự Trần Di chẳng có chút kinh ngạc nào: “Bọn họ còn tưởng rằng đó là bí mật to lớn à? Đùa, trong chỗ tránh nạn là không có bí mật.”
Có lẽ dưới cái nhìn của chị ta, giai cấp cấp thấp phản kháng là chuyện cười, cũng không biết chị ta tin tưởng như thế là do đâu.
Hai đồng đội kia cho cô đáp án: “Nói là nhà trọ tổ ong, thật ra chỗ ở của chúng ta cũng chẳng khác gì ngục giam cả.”
Mỗi người một khung làm việc, chỉ có một chiếc giường, đi rửa mặt, ăn cơm đều phải xếp hàng trước mắt nhân viên giám thị.
Vì đồ ăn đế sinh tồn mà lao động chân tay từ sáng tới tối, nếu nói là muốn vượt ngục thì có lẽ bọn họ còn có thể tin tưởng, muốn khởi nghĩa sao? Không có cửa đâu.
Cho nên, dù những người lãnh đạo ở tầng âm 150 trở xuống đều biết bọn họ đang âm mưu việc này, nhưng căn bản chẳng có ai xem là thật, không người tin tưởng bọn họ sẽ thành công.
“Có lẽ đây chính là đầu mối mà nhiệm vụ muốn mọi người điều tra.” Diệp Vân Khinh nói: “Trò chơi đã ném mọi người tới đó, vậy thì chỗ tránh nạn nhất định tồn tại một nguy cơ nào đó.
Đến lúc này, trước mặt em là hai manh mối, nhân dân cấp thấp nhất phản kháng và bí mật tầng âm 200 trở xuống.”
Tiêu Vũ Hiết nghĩ ngợi nhìn hồ sơ trên tay mình.
Cô vừa sửa sang lại, vừa cố gắng tìm xem có tin tức có ích gì từ đó hay không.
Đáng tiếc những văn kiện này cũ kỹ rách nát, cô chỉ có thể tìm được những manh mối rải rác.
Trước khi chỗ này trở thành nơi tránh nạn thì là chỗ của sở nghiên cứu, điều này cô đã biết được từ các tài liệu trên tay nguyên chủ.
Nhưng cô lần đầu tiên phát hiện, trước khi tận thế bộc phát khoảng một năm, sở nghiên cứu mới thành lập.
Nửa năm sau cải tiến thành chỗ tránh nạn tận thế.
Từ tình hình tận thế mà cô hiểu rõ thì ngay lúc nơi tránh nạn xây dựng xong, đoạn thời gian mà các nhà khoa học và các phú hào chuyển vào ở, chính là lúc mà virus ký sinh hoành hành, nhưng lại vẫn là lúc chưa chính thức bộc phát.
Nói cách khác, trước khi virus bộc phát trên phạm vi lớn thì họ đã chuyển vào chỗ tránh nạn rồi.
Mà khi thậm chí virus còn chưa xuất hiện thì sở nghiên cứu đã đổi thành chỗ tránh nạn.
Có lẽ, nhân quả lô gic của cô có sai lầm, Tiêu Vũ Hiết nắm chặt túi hồ sơ trên tay, nhất thời không dám tin tưởng vào suy đoán của mình.
Điều này ẩn dấu một suy đoán đáng sợ.
“Không thể nào.” Ngay cả Diệp Vân Khinh cũng không dám xác định: “Virus ký sinh còn chưa tính, thời tiết thì sao? Cũng không thể là nhân tạo chứ?”
Tiêu Vũ Hiết phủi tro bụi trên túi hồ sơ, vết tích chữ màu đen trên tờ giấy trắng mang theo dấu vết năm tháng: “Thế nhưng mà, thật sự rất khả nghi.”
Đúng là như vậy, Diệp Vân Khinh không thể không thừa nhận suy đoán của cô rất có lý, nhưng mà: “Điều tra thêm mấy ngày nữa đi.” Anh ta vẫn không thể quên được những lời nói của Triệu giáo sư: “Em cẩn thận một chút, theo anh thấy, khó khăn của nhiệm vụ này nhất định có liên hệ với động thực vật.
Hơn nữa lại không thể bại lộ mục đích của mình, cùng với những người khác tìm tình báo cần thiết.”
Nhưng lần này, Diệp Vân Khinh đã đoán sai.
Tiêu Vũ Hiết kết thúc công việc, cùng đồng nghiệp đi ăn tối.
Vì bảo đảm an toàn của nhân sĩ cấp cao và tiết kiệm lực lượng bảo an, nhà ăn được sắp xếp tại tầng âm 150.
Đại sảnh tầng này trưng bày hơn hai mươi cái bàn tròn lớn, trên bàn bày biện buffee, bên trái là cơm trưa, bên phải cơm tây.
Đèn ở giữa nhà ăn nở rộ từng đoa mẫu đơn thủy tinh nhiều tầng nhiều lớp, chiếu đại sảnh rực rỡ như ban ngày, vô cùng lộng lẫy, chẳng khác gì đại tiệc cao cấp trước tận thế, không có mảy may dấu vết hắc ám và khẩn trương của thời tận thế.
“Hôm nay có cá.” Đồng sự Trần Di thuần thục dùng đũa kẹp một miếng cá hồi chín: “Mặc dù được bảo tồn lạnh, không tươi mới nhưng lúc này cũng không thể quá soi mói, lấp đầy dạ dày là được.”
Tiêu Vũ Hiết luôn luôn cảnh giác với đồ ăn, cô nếm thử một miếng thịt bò.
Dù cô không biết nó tươi mới hay không, nhưng hương vị cảm giác cũng không tệ, không phải là loại thịt mà vừa nghe đã rợn người –thịt người.
Nơi tránh nạn có nhiều tồn trữ như vậy sao? Cô vừa nhai đồ ăn mà mình quen thuộc, vừa suy nghĩ về vấn đề dự trữ đồ ăn.
Dù có nhiều đồ ăn hơn nữa, nhưng mỗi ngày phải nuôi nấng nhiều người như vậy..
Không đúng, tầng âm 150 trở xuống là tự mình dùng cơm trong phòng, dân nghèo từ tầng 100 trở lên dùng bình dinh dưỡng.
Thế thì xem ra, người phải nuôi dưỡng cũng không quá nhiều, đồ ăn dự trữ ở đây hẳn là còn có thể duy trì một thời gian nữa.
Chất thịt mềm mại, canh thơm ngọt cơ hồ chinh phục vị giác của cô.
Sau khi liên tục ăn mấy năm lương khô trong không gian dị độ, lại nếm thử những đồ ăn “bình thường” này, khiến cô có cảm giác mừng muốn khóc.
Đương nhiên, cô vẫn giấu giếm sự cảnh giác rất tốt, chí ít những đồng nghiệp khác không nhận ra được.
Ăn cơm trưa xong, mọi người đều đi ngủ trưa.
Mọi người có thể chọn dựa ngủ gục trên làm việc, hoặc trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ Hiết muốn quan sát nơi tránh nạn này nên lựa chọn về phòng.
Lại một lần nữa đi thang máy, cuối cùng cô cũng trở lại cửa phòng nguyên chủ, trao đổi với những đồng đội về các phát hiện đã đạt được.
“Cô nói là, những đại nhân vật kia đã sớm biết chúng ta muốn tạo phản sao?” Nhận được tình báo của Tiêu Vũ Hiết, hai đồng đội ở tầng 100 trở lên đều có chút uể oải.
Bọn họ lao động vất vả tới trưa, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Về phần nội dung lao động, hình như là giặt tất, rửa chén, quét dọn vệ sinh cho những người tầng dưới, vô cùng vất vả: “Tôi đã biết là cùng bọn họ là không có tiền đồ mà.”
“Nhưng mà.” Đội viên là có thân phận “chồng” thuộc giai cấp tư sản nói: “Người những tầng này của chúng tôi…!phải nói thế nào đây nhỉ.” Hắn dừng một chút rồi mới sắp xếp lại từ ngữ: “Có một đám người trẻ tuổi rất đồng tình các cậu, thậm chí còn gia nhập đội ngũ các cậu.
Hai đứa bé nhà tôi chính là như vậy, tôi nhìn trộm nhật ký của bọn họ, tôi biết thế là không đúng, nhưng mà hết cách rồi.”
Nhật ký cũng được xem là một thủ đoạn thu hoạch tình báo đơn giản rõ ràng.
“Về phần vợ tôi, cô ta theo đạo, trong nơi tránh nạn này có đạo Cơ Đốc, cô ta là tín đồ thành kính.
Mỗi sáng sớm vừa thức dậy là phải cầu nguyện, cũng may không kéo theo tôi làm cùng.” Đội viên này chần chừ nói: ” Người theo đạo này cũng không ít, tôi định quen thuộc nơi này một chút rồi thử thăm hỏi xem thế nào.”
“Vậy anh phải cẩn thận đó.” Tiêu Vũ Hiết căn dặn: “Phú hào, anh thì sao?”
Giọng “phú hào” lộ ra ủ rũ: “Tôi? Tôi còn chưa rời giường đấy.”