Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh – Chương 44
Từ khi hai đứa nhỏ bị bắt cóc cho đến bây giờ, Lâm Thục Tĩnh và Lý Thanh Yến không trách tôi câu nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy và đau khổ, nếu tôi không cầm điện thoại của Lâm Thục Tĩnh chạy đi, nếu tôi không để Tiểu Dục mặc váy của Diêu Tinh Nam…
Vốn dĩ tôi muốn khiến tất cả mọi người đều trở nên hạnh phúc, nhưng tôi dường như… làm gì cũng không tốt.
Còn làm liên lụy tới những người vô tội.
Nghĩ đến đây tôi càng bất an hơn, ngay cả dũng khí để an ủi Lâm Thục Tĩnh cũng không có.
Trên đường đi, chúng tôi cố gắng quan sát kỹ bất kỳ phương tiện nào mà chúng tôi đi qua, đối với xe tải nhỏ thì đi gần lại để quan sát.
Thỉnh thoảng, một chiếc xe hơi đối diện đang đi tới chúng tôi cũng đưa mắt nhìn.
Nhất là một chiếc xe tải nhỏ cũ nát đang chạy đối diện chúng tôi, tôi cố gắng không quay đầu qua nhìn.
“Đó là một chiếc xe có biển số.” – Lâm Thục Tĩnh giống như nhìn thấu những gì tôi nghĩ, nhanh chóng lẩm bẩm một câu.
Cứ như vậy, xe đã chạy tới trạm kiểm soát.
Khi còn cách trạm kiểm soát một đoạn, ba chúng tôi rất vui mừng khi thấy một chiếc xe tải màu trắng đang dừng bên cạnh trạm kiểm soát.
Quan trọng hơn, cái xe tải đó không có biển số xe.
Chiếc xe của chúng tôi còn chưa đứng vững, ba người chúng tôi đã lao ra và chạy nhanh đến chỗ xe tải.
Đến bên cạnh nó, chúng tôi nóng lòng nhìn qua cửa kính, nhưng trong xe không có ai, cũng không có bóng dáng của hai đứa trẻ.
Lý Thanh Yến không nói lời nào đã chạy nhanh đến văn phòng của trạm kiểm soát, tôi và Lâm Thục Tĩnh cũng sát theo sau.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông trung niên cau mày đau đớn, bất lực giải thích với nhân viên rằng biển số xe của ông ta không biết đã rơi ra từ lúc nào.
Ngoài bọn họ còn có ba công an đứng đó, thấy chúng tôi đi vào liền nhanh chóng đi về phía chúng tôi.
“Đồng chí công an, cháu của chúng tôi đâu rồi?” – Lâm Thục Tĩnh vừa mở miệng đã hỏi.
“Cho hỏi cô là?” – Người công an dẫn đầu hỏi.
“Tôi là dì của một trong hai đứa bé bị bắt đi, anh ấy là chú của đứa nhỏ, cho hỏi đã tìm thấy cháu của chúng tôi chưa? Chiếc xe tải bên ngoài chính là chiếc chúng tôi đang muốn tìm phải không?” – Lâm Thục Tĩnh nói nhanh đến mức dường như không cho phép người khác cắt ngang.
“Cô gái này, cô bình tĩnh một chút.” – Người công an đó nói – “Chúng tôi là người của Đồn Công an gần trạm kiểm soát này, sau khi nhận được lệnh chúng tôi đã đến trạm kiểm soát rất nhanh, nhưng mà…”
Nói xong, anh ấy chỉ vào người đàn ông mặt mày cau có kia rồi nói: “Từ khi nhận được chỉ thị cho đến bây giờ chúng tôi chỉ dừng chiếc xe tải trắng không giấy phép này, như mọi người thấy đó, trên xe chỉ có một tài xế, rất khác với tình huống mọi người mô tả.”
“Chỉ có một chiếc?” – Tôi nghi ngờ hỏi.
“Cái xe này bị dừng lại lúc nào?” – Lý Thanh Yến hỏi.
“Khoảng 10 phút trước, chỉ có một chiếc này.” – Viên công an trả lời câu hỏi của hai chúng tôi – “Chúng tôi sẽ tiếp tục chú ý theo dõi các chiếc xe tình nghi đi qua, mong các vị phụ huynh hãy bình tĩnh.”
Từ trong đó đi ra, Lâm Thục Tĩnh trở nên chán nản và lo lắng hơn.
Cả ba đứng bên vệ đường lặng lẽ nhìn vài chiếc xe qua lại.
Lý Thanh Yến đột nhiên nói: “Thời gian không đúng.”
“Cái gì?” – Lâm Thục Tĩnh có chút mơ hồ.
Tôi nhìn Lý Thanh Yến, lập tức hiểu được ý của anh ấy.
Người đàn ông trung niên bị tạm giữ có lẽ chỉ là tình cờ đến đoạn đường này, anh ta sẽ không lái xe với tốc độ cao như chúng tôi, vì vậy anh ta chỉ đến sớm hơn chúng tôi mười phút.
Điều đó có nghĩa là, nếu chiếc xe thật đi qua con đường này thì chắc chắn đã đi qua đây sớm hơn rồi.
Kể từ khi chúng tôi nhận được tin báo, chắc hẳn các chốt kiểm tra đã tăng cường xem xét, vây nên chiếc xe có vấn đề chắc chắn sẽ bị tạm giữ, còn chiếc xe không bị tạm giữ không thể là do đi chậm hơn chúng tôi được.
Nhưng về mặt logic, tốc độ của anh ta sẽ không nhanh hơn tốc độ của hệ thống an ninh được.
Vì vậy khả năng lớn nhất chính là chiếc xe đã chuyển hướng ở một nơi nào đó mà chúng ta không biết.
Nghĩ đến đây, tôi nói với Lâm Thục Tĩnh: “Gọi cho Diêu Kế Lai, nói tình hình với anh ấy, hỏi thử có phát hiện gì mới không.”
Lâm Thục Tĩnh bật điện thoại di động và nhanh chóng gọi cho Diêu Kế Lai, giải thích ngắn gọn tình hình ở đây và những suy đoán của ba chúng tôi.
Diêu Kế Lai nói sẽ kiểm tra kĩ thông tin ngay bây giờ, sau đó bảo Lâm Thục Tĩnh đưa điện thoại cho tôi.
Trong lúc đang nhận điện thoại, cả ba chúng tôi lên xe, Lý Thanh Yến quay đầu xe và bắt đầu lái về phía con đường vừa nãy đến.
“Không phải nói em với Tử Nghiên bảo vệ con sao?” – Diêu Kế Lai vừa nhận đã trách móc tôi.
Tôi phớt lờ câu nói câu anh ấy, hỏi đã tìm thấy thư ký Cao chưa.
“Bây giờ tôi đang trên đường đến sân bay.” – Diêu Kế Lai nói – “Một nhân viên trong công ty cho tôi biết trước đó đã thấy thư ký Cao đặt vé máy bay đi Canada, lúc đó nhân viên này hỏi thì cậu ta nói là đi du lịch, nhưng gần đây vẫn chưa nộp đơn xin nghỉ phép.
Chúng tôi đã đến nhà cậu ta, không có ai ở nhà.
Nhưng làm thế nào em biết cậu ta có vấn đề?”
“Hầu như không ai biết chuyện tôi chuyển nhà, nhưng các tay săn ảnh trong thời gian ngắn đã tìm thấy địa chỉ nhà tôi.
Ngày Tông Thịnh bị ốm phải nhập viện, tôi nghe nói là do người của anh đưa đi, nhưng thông tin cá nhân như vậy mà gần như cùng lúc xuất hiện trên mạng, trừ khi có tay săn ảnh theo dõi 24/24, nếu không thì căn bản không có khả năng.
Kết hợp hai việc này lại, cộng thêm sáng nay khi đưa quần áo đến, thư ký Cao đã đặc biệt dặn chúng tôi mặc cho bọn trẻ, cả việc Y Hợp và Tiểu Dục bị hiểu lầm là con anh, dường như mọi thứ đều hướng về thư ký Cao, tôi không thể không nghi ngờ anh ta.
Về lý do tại sao thư ký Cao lại làm như vậy, phải đợi cho đến khi bắt được anh ta thì mới biết được.”
Nghe tôi phân tích xong, Diêu Kế Lai nói rằng anh ấy sẽ trả lời chúng tôi sớm nhất có thể về hướng đi của chiếc xe tải, liên tục dặn dò phải cẩn thận mọi thứ rồi cúp máy.
Tôi thở dài, định đưa điện thoại cho Lâm Thục Tĩnh thì lại có cuộc gọi đến.
Tôi vô tình liếc tên người gọi hiển thị trên màn hình, không khỏi thốt nhẹ: “Ba!”
***
Xe đột nhiên phanh lại, Lâm Thục Tĩnh vốn đang chồm đến trước để nghe điện thoại, mất cảnh giác đâm sầm vào ghế trước, hét lên một tiếng.
Lý Thanh Yến mở to mắt, nhìn tôi với vẻ không thể tin được, cả người tôi lập tức chết lặng, Lâm Thục Tĩnh ôm đầu và lấy điện thoại từ tay tôi.
“Alo, anh rể?” – Lâm Thục Tĩnh chào người gọi điện đến, có thể nghe ra giọng nói có chút do dự và sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn xem như là bình tĩnh – “Sao vậy ạ?”
Không biết người bên kia nói cái gì, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Thục Tĩnh: “Mắt trái của chị em giật mạnh á? Nói em chơi đủ rồi thì dẫn Tiểu Dục về sớm ạ?”
[…]
“Anh rể, chị em có đang bên cạnh anh không?”
“Vậy anh cách chị em xa một chút, đừng để chị ấy nghe chuyện mà em chuẩn bị nói.”
“Anh rể, anh bình tĩnh nghe em nói.
Tiểu Dục mất tích rồi.”
“Vâng, bây giờ bọn em vẫn chưa biết đó chỉ là một kẻ buôn người hay là…!Dù sao thì bọn em đã báo công an rồi, bây giờ đang theo dõi một chiếc xe tải màu trắng không có giấy phép.
Công an cũng đã được điều động.
Em sẽ nhắn tin cho anh ngay để giải thích tình hình, có gì mới em sẽ báo cho anh biết ngay.”
Tôi và Lý Thanh Yến nín thở lắng nghe Lâm Thục Tĩnh gọi điện thoại.
Khoảng thời gian này Lý Thanh Yến đã nhìn tôi với vẻ khó tin vài lần, đều bị tôi tránh đi.
Lúc này, tôi bàng hoàng không kém anh ấy, thậm chí nhiều hơn là đằng khác.
Tôi cố hết sức nhớ lại thời thơ ấu của mình, cuối cùng khó khăn hỏi: “Thục Tĩnh, chị của cô tên là gì?”
Cô ấy không chú ý đến sự thay đổi của tôi, vừa bận soạn tin nhắn vừa trả lời: “Lâm Ngữ Điềm.”
Một cảm giác lạnh lẽo ở khắp nơi, dâng lên từ lòng bàn chân tôi.
“Nhà của chị cô ở thành phố này sao?”
“Ừm, ở xéo thành phố giống mọi người.”
Ngay lập tức tôi cảm thấy choáng váng kiệt sức, gần như không nghe được gì.
Tôi nói một tiếng: “Mau lái xe!”
Lý Thanh Yến thấy dáng vẻ của tôi liền hiểu được chuyện gì nên không hỏi nhiều, tiếp tục khởi động xe.
Tôi căng thẳng nắm chặt tay lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tôi hiểu rồi, lý do tôi không thể nào nhớ nổi nơi mình sống lúc bé ở đâu là vì tôi không bao giờ sống ở một thành phố trong một thời gian dài.
Lúc nhỏ, nhà tôi thường xuyên chuyển nhà, ba luôn nói là vì sự thay đổi của công việc.
Mãi cho đến khi tôi đỗ vào trường đại học ở thành phố này, ba tôi mới đề cập đến một sự việc với tôi.
Khi tôi còn rất nhỏ đã xảy ra một trận hỏa hoạn, tôi không bị sao cả, nhưng từ đó trở đi mẹ tôi bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực, chỉ cần sống ở một chỗ trong một thời gian dài thì sẽ phát bệnh, sẽ hốt hoảng lo sợ, vì vậy ba tôi quyết định mỗi năm sẽ đưa cả gia đình đến sống ở một nơi khác.
Lý do khiến mẹ tôi mắc bệnh chính là…
Em gái của bà ấy, vì cứu tôi, đã chết trong trận hỏa hoạn.
Nghĩ đến đây, ngay cả dũng khí để quay đầu nhìn Lâm Thục Tĩnh tôi cũng không có.
Kiếp trước Lâm Thục Tĩnh, dì của tôi, vì cứu tôi mà mất mạng, nhưng bởi vì chuyện này xảy ra quá lâu nên lần đầu tiên gặp cô ấy và Tiểu Dục tôi đã không nhận ra.
Tiểu Dục… Tiểu Dục… Triệu Tiểu Dục!
Lúc đó tôi chưa đổi tên.
Vì nguyên nhân này mà tôi không liên hệ cô ấy với bản thân mình!
Ba đã từng nhắc rồi! Ông ấy đã nói cho tôi rồi! Sao tôi lại quên được?!
Vì để an ủi mẹ, cũng để tưởng niệm dì nhỏ, ba đã đổi tên tôi thành Lâm Tiểu Dục, sao tôi có thể quên được chứ? Thế mà tôi lại quên đi một chuyện quan trọng như thế này!
Không, không phải quên, tôi nhớ lúc đó có người hỏi sao không lấy họ Triệu của ba, vì ngại phiền phức nên tôi chỉ nói là lấy họ của mẹ.
Thêm nữa, dì tôi đi quá sớm, dần dà trong tâm trí tôi cũng không còn bóng dáng của dì nữa!
Đều tại tôi!
Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay, không ngừng tự trách bản thân!
Xe chạy chậm hơn nhiều so với lúc đi, chúng tôi kỳ vọng, chờ đợi tin tức từ Diêu Kế Lai.
Không phụ sự mong đợi của ba người, Diêu Kế Lai cũng nhanh chóng gọi đến.
“Người bạn ở Cục Công an nói rằng có tổng cộng bốn cái camera giám sát trên đoạn đường đó, nhưng một cái đã bị hỏng, một cái bị thứ gì đó che mất, may mà chiếc còn lại cũng quay được một ít.
Chiếc xe chuyển sang con đường tên là Dụ Hưng cách trạm kiểm soát 5km.”
“Ngoài ra, thư ký Cao đã bị chúng tôi khống chế rồi, thằng nhóc này tuy không trung thành nhưng cũng không phản kháng đánh người.
Cậu ta không biết nhiều nhưng cậu ta nói đã nghe tên họ Trương nói cái gì mà đưa đến quê.
Thật trùng hợp, chiếc xe đang đi hướng đường Dụ Hưng, ra khỏi thành phố đi bộ một đoạn ngắn là sẽ đến quê của tên họ Trương.
Hai đứa nhỏ chắc là đi về hướng đó rồi.”
“Tôi đã nói rõ mọi thứ với Cục Công an bên đó rồi, họ đã cử công an gần nhất qua đó rồi.”
Thông tin mà Diêu Kế Lai đem tới chắc chắn là một liều thuốc trợ tim cho chúng tôi.
Xác định được tuyến đường, chúng tôi ngay lập tức lái xe về phía trước.
Qua thông tin Diêu Kế Lai gửi sau đó, kết hợp với nội dung có thể tìm thấy trên internet, Lý Thanh Yến lái xe về phía trước dưới sự chỉ dẫn của Lâm Thục Tĩnh.
Tôi ở một bên im lặng, cẩn thận quan sát đường xá, không ngừng nghĩ trong đầu: Tại sao Trương Niệm Chi muốn bắt cóc Diêu Tông Thịnh và Diêu Tinh Nam?
Đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ kể từ khi hai đứa nhỏ bị bắt đi, bọn chúng bây giờ thật sự đang ở quê anh ta sao?
Trương Niệm Chi đưa hai đứa nhỏ về quê mình làm gì?
Trương Niệm Chi vì sao lại hận Diêu Kế Lai như vậy? Là vì Diêu Kế Lai nhận được sự đồng tình của ông Hứa và sự yêu mến của Hứa Kim Lan sao?
Không, không chỉ như vậy!
Nhiều năm như vậy, anh ta luôn tràn đầy sự thù địch với Diêu Kế Lai, chắc phải có nguyên nhân sâu xa hơn.
Là gì?
Là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì?
Tôi chưa tiếp xúc với anh ta nhiều, những chuyện liên quan đến anh ta tôi càng không biết.
Chỉ có ngày họp báo đó mới xem như là có một khoảng thời gian giao tiếp.
Ngày đó, sự coi thường và thờ ơ mà Trương Niệm Chi lộ ra sau khi uống rượu, những lời anh ta nói trong xe cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi…
“Diêu Kế Lai, anh ta ngược lại không quên cội nguồn của mình…”
“Diêu Kế Lai, anh ta ngược lại không quên cội nguồn của mình…”
“Diêu Kế Lai, anh ta ngược lại không quên cội nguồn của mình…”
Giống như có một dòng điện xẹt qua trong đầu… Không phải quê của anh ta! Là quê nhà của Diêu Kế Lai!
Tôi hô lớn: “Mau gọi điện cho Diêu Kế Lai!”
Lâm Thục Tĩnh nhanh chóng bấm số và đưa đieejn thoại cho tôi.
“Diêu Kế Lai, quê anh ở đâu?”
“Diêu Gia Trang.
Sao vậy? Có phát hiện mới hả?”
“Tôi cho rằng Trương Niệm Chi đưa bọn nhỏ đến quê của anh, không còn thời gian giải thích cho anh nữa, bây giờ chúng tôi chuẩn bị đi hướng quê của anh.
Còn về quê của Trương Niệm Chi, dù gì công an cũng sẽ nhanh hơn chúng tôi một bước, vì vậy chúng ta có thể phải cược một ván!”
Diêu Kế Lai nghe vậy thì nhanh chóng nói rằng anh ấy sẽ phản hồi tình hình với Cục Công an.
Tôi trả điện thoại lại cho Lâm Thục Tĩnh.
Cô ấy vừa lên mạng tìm kiếm tuyến đường đến quê Diêu Kế Lai, vừa vô cùng lo lắng nói:
“Cẩm Du, cô chắc chắn chúng ta nên đi quê của Diêu tổng sao? Dù gì cái xe tải đó…”
“Tôi… Tôi không chắc chắn.” – Tôi quay qua nhìn cô ấy, một ý nghĩ nảy ra – “Chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm đi quê của Trương Niệm Chi, còn lại đi Diêu Gia Trang.”
Nghe tôi nói vậy, Lý Thanh Yến lập tức tỏ rõ ý kiến: “Tôi tin vào trực giác của Cẩm Du, tôi đi Diêu Gia Trang.”
Nghe vậy, Lâm Thục Tĩnh do dự, tôi vội vàng nói thêm: “Chúng ta chia thành hai nhóm, người đến quê nhà của Trương Niệm Chi để tụ họp với công an, một mặt bảo đảm an toàn, mặt khác đảm bảo thông tin của chúng ta được thông suốt.”
Như để thúc đẩy cho kiến nghị của tôi, một chiếc xe công an đuổi theo ở phía sau, nhanh chóng chạy ngang với chúng tôi.
Cửa sổ xe trượt xuống, chính là người dẫn đầu ở trạm kiểm soát khi nãy.
Chúng tôi dừng xe, nói rõ tình hình, cuối cùng quyết định để Lâm Thục Tĩnh cùng công an đến quê của Trương Niệm Chi.
Sau khi trao đổi số điện thoại, chúng tôi chia ra hành động.
Khi chỉ còn tôi và Lý Thanh Yến trên xe, sau khi quay đầu xe lần nữa, Thanh Yến đột nhiên hỏi tôi một câu: “Em cố ý để cô Lâm đi phải không?”
Tôi cầm điện thoại của anh ấy, yên lặng lên mạng tìm đường, xem như im lặng là đồng ý.
“Vì sao?”
“Chắc là vì để… Cứu cô ấy một mạng.”
Quãng đường tiếp theo, hai chúng tôi không có gì để nói ngoài việc trao đổi với nhau về hướng đi.
Diêu Gia Trang cách thành phố khá xa, hoang vu hẻo lánh, càng gần điểm đến càng khó đi, dân cư cũng thưa dần, đường cũng ngày càng khó đi.
Tuy nhiên, điều khiến người ta suy sụp hơn là khi chúng tôi chuẩn bị vào Diêu Gia Trang, chiếc xe đã tắt máy vì hết nhiên liệu!
Lý Thanh Yến tức giận đập mạnh lên vô lăng!
Không còn nhiều thời gian nữa, cả hai nhanh chóng ra khỏi xe, chuẩn bị đi bộ vào.
Hoàng hôn đã gần đến chân trời, xung quanh là những ngọn đồi thấp xen kẽ và một số khu đất canh tác lộn xộn, phía trước là một mảnh nhà tranh màu vàng đất, tôi và Lý Thanh Yến liếc nhau rồi định đi về phía trước.
“Chờ chút!” – Lý Thanh Yến đột nhiên gọi tôi lại, chỉ trên mặt đất – “Có vết bánh xe!”
Tôi vội vàng nhìn theo, quả nhiên có vết hằn khá rõ trên con đường đất, quan trọng nhất là không có dấu vết của những bánh xe khác xung quanh nó.
Tôi nhìn ngôi làng cách đó không xa, nơi đây cũng không giống như thường xuyên có xe cộ qua lại.
Điều này làm tăng thêm sự tự tin của tôi.
Không do dự nữa, mượn ánh sáng của hoàng hôn, chúng tôi đi theo vết bánh xe đó.
Con đường này khúc khuỷu gập ghềnh, vết bánh xe cũng rất rối loạn, có thể hình dung được lái xe ở đây không thuận lợi.
Trời đã tối hơn một chút so với lúc nãy, dù vậy chúng tôi không dám dùng điện thoại để soi đường vì sợ hết điện vào lúc này.
Trời không phụ lòng người, chúng tôi đi thêm hơn 20 phút thì đâm vào một chiếc xe tải đang đậu bên đường.
Chiếc xe đã cũ nát, chúng tôi bật điện thoại lên, dùng đèn pin soi vào bên trong xe.
Trống trơn.
Cả hai chúng tôi đi loanh quanh chiếc xe mà không thể tin được là chẳng có phát hiện gì.
Ngay khi sắp thất vọng thì tôi nhìn thấy biển số của nó!
Tôi đã từng thấy chiếc xe này! Trên đường đến trạm kiểm soát, tôi đã nhìn thấy nó!
Tôi gay lập tức nói điều này cho Lý Thanh Yến, Lý Thanh Yến ban đầu rất vui mừng nhưng ngay sau đó lông mày của anh càng nhíu chặt hơn…
Nếu đúng như dự đoán của chúng tôi, Trương Niệm Chi đưa hai đứa nhỏ đến đây…
Chắc chắn sẽ không có điều gì tốt đẹp xảy ra!.