Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh – Chương 32
Tiểu Dục đi rồi, Diêu Tinh Nam hơi không muốn ở lại khách sạn nữa, liên tục mấy ngày trước khi đi ngủ đều hỏi tôi khi nào có thể về nhà.
Vì không chắc liệu có còn tay săn ảnh nào đang theo dõi xung quanh hay không, trong chốc lát tôi cũng không muốn hành động hấp tấp – dù sao thì cuộc họp báo của Diêu Kế Lai cũng sắp diễn ra, tốt hơn là nên bớt gây thị phi vào lúc này.
Cứ như vậy cho đến ngày họp báo, buổi sáng dì Triệu đưa Lý Y Hợp đến khách sạn Ritz, vừa bước vào phòng Lý Y Hợp đã giơ một bông hoa thủy tiên lên đỉnh đầu.
Tôi nhận bông hoa, ngồi xổm xuống ôm thằng bé vào lòng.
Diêu Tinh Nam đứng một bên hỏi: “Anh Y Hợp, Tinh Nam không có hoa sao?”
Lý Y Hợp nhỏ thả một cánh tay đang vòng qua cổ tôi ra: “Tiền tiết kiệm của anh không đủ, cho em cái này được không?”
Nói rồi thằng bé lấy một cái kẹo trong túi ra đưa cho Diêu Tinh Nam, Diêu Tinh Nam nhận lấy rồi cười vui vẻ, xé vỏ giấy rồi cho vào miệng.
Rất nhanh liền thấy cả mặt Diêu Tinh Nam co rúm lại: “Chua quá à!”
Lý Y Hợp cười khanh khách: “Là kẹo chanh đó.”
Chơi với Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đến trưa trong khách sạn, vừa ăn trưa xong nhà tạo mẫu do Diêu Kế Lai cử đến đã tới trước cửa.
Khi nhà tạo mẫu trang điểm cho tôi, Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp mỗi đứa ôm một ly nước trái cây, ngồi ở một bên vừa nhấm nháp vừa nhìn chằm chằm vào tôi và đưa ra nhận xét.
“Mẹ thật là đẹp!” – Diêu Tinh Nam nói.
“Đẹp thật!” – Lý Y Hợp phụ họa.
Nhà tạo mẫu bị hai đứa nhỏ chọc cho cười híp mắt, đeo một cái kính râm hình lưỡi liềm màu nâu nhạt lên mặt tôi, hoàn thành bước tạo hình cuối cùng.
“Wow! Thật giống dì Lâm!” – Diêu Tinh Nam nói lớn.
“Dì Lâm là ai?” – Lý Y Hợp hỏi.
Diêu Tinh Nam lấy một tấm ảnh từ trong chiếc túi nhỏ của con bé ra và chỉ cho Lý Y Hợp.
Lý Y Hợp vừa nhìn vừa so sánh, sau đó gật đầu liên tục, rồi chỉ vào bức ảnh hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Đây là bạn mới của em, bạn ấy tên là Tiểu Dục.”
“Em có bạn mới rồi à?”
“Ừm.
Nhưng bạn ấy đi rồi.
Đợi lần sau bạn ấy đến, anh cũng có thể làm bạn với bạn ấy.
Bạn ấy rất tốt nha!”
Hai đứa nó bên hỏi bên trả lời rất sôi nổi, tôi không làm gián đoạn chúng.
Tôi đứng trước gương và nhìn tạo hình của mình, như Diêu Tinh Nam nói, thật giống Lâm Thục Tĩnh!
Kỹ thuật của nhà tạo hình rất tốt.
Ban đầu phần dưới khuôn mặt của tôi và Lâm Thục Tĩnh rất giống nhau, thông qua việc tạo khối trên khuôn mặt, nhà tạo mẫu đã làm cho hai khuôn mặt càng không thể phân biệt được.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lâm Thục Tĩnh và Tống Cẩm Du là ở đôi mắt: đôi mắt của Lâm Thục Tĩnh dài hơn, đuôi mắt xếch lên, trong khi đôi mắt của Tống Cẩm Du lại to tròn và thẳng.
Nhà tạo mẫu đã dùng phấn mắt và kẻ eyeliner để tạo thành kiểu đuôi mắt cao vút khí thế cho tôi, nếu không nhìn kỹ thì thực sự rất khó nhận ra.
Tôi nghĩ rằng nhà tạo mẫu đeo cho tôi chiếc kính râm màu cà phê nhạt, không chỉ che đi một phần sự khác nhau giữa hai đôi mắt mà còn làm giảm đi sự khác biệt của sống mũi.
Nhà tạo mẫu nhếch mày nhìn tôi trong gương, rất hài lòng với thành quả lao động của mình.
Để Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam trong phòng khách sạn cho dì Triệu chăm sóc, tôi ra ngoài cùng với nhà tạo mẫu.
Trên đường đến buổi họp báo, tôi biết được rằng nhà tạo mẫu này thường tạo hình cho Lâm Thục Tĩnh, vì vậy rất quen thuộc với ngoại hình và cách trang điểm của cô ấy.
“Có điều, tôi hơi tò mò, trước đây cô Lâm là một nhân vật quan trọng không thể thiếu trong buổi họp báo của Nội y Lan, lần này cô Lâm không tham dự buổi họp báo thì cũng thôi đi, nhưng vì sao Diêu tiên sinh vẫn muốn cô trang điểm thành cô Lâm để tham gia chứ?”
Tôi không biết Diêu Kế Lai đã nói với nhà tạo mẫu như thế nào, vì để cẩn thận nên tôi chỉ cười và không nói gì.
Nhà tạo mẫu cũng biết điều mà nói với tôi rằng sau buổi họp báo cô ấy sẽ ở lại cùng với nhân viên của Diêu Kế Lai, nếu tôi cần thì có thể gọi cho cô ấy.
Đến hội trường, sau khi chào tạm biệt nhà tạo mẫu, tôi một mình bước vào với thẻ vào của Lâm Thục Tĩnh.
Những gì trước mắt khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, rất nhanh tôi phát hiện ra rằng mình không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.
Nơi tôi đang ở là một hành lang dài rộng, hai bên hành lang là các nội dung trưng bày do ban tổ chức xây dựng.
Không khó để nhận thấy chủ đề của buổi họp báo này rất đơn giản, nó có tên là “Người tôi yêu”.
Những gì được chiếu trên tường là quá trình một cô gái lớn lên, từ thời thiếu nữ đến khi trưởng thành, mỗi thời kỳ là một hình bóng nữ tính màu hồng.
Trong tuổi dậy thì, hình ảnh của thiếu nữ là màu hồng nhạt, hướng về phía những chiếc áo lót dễ thương trẻ trung và chỉ vào một trong số chúng.
Trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, hình ảnh của cô gái là một màu hồng đậm mềm mại và tươi sáng, hướng về chiếc áo lót dễ thương và gợi cảm, che mặt một cách ngượng ngùng.
Đám cưới sắp đến, cô gái đã biến thành màu hồng rực gần như đỏ, lúc này có hai loại đồ lót tương ứng là màu trắng tinh và màu đỏ lễ hội.
Sau đám cưới là hình ảnh người phụ nữ với cái bụng nhô ra, màu sắc trở nên mềm mại hơn, lúc này đồ lót được chọn cũng đã trở thành đồ lót chuyên dụng để cho em bé bú.
Tôi dừng ở đoạn này, lặng lẽ nhìn theo đường cong của cô gái, rơi vào trạng thái ngẩn ngơ và trầm ngâm.
Tôi chưa bao giờ có em bé, nhưng do duyên số tôi đã trở thành một người mẹ.
Mặc dù chưa trải qua nỗi đau và niềm vui khi sinh con, nhưng việc chung sống với Diêu Tinh Nam nhỏ vẫn khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu này.
Hành lang vẫn tiếp diễn, phụ nữ vẫn đang trưởng thành, đồ lót mà cô ấy chọn có thể là gợi cảm hoặc cảm tính, có rất nhiều mẫu và kiểu dáng để lựa chọn, giống như trái tim phong phú của người phụ nữ.
Mỗi một phong cách đều khiến người ta không kìm được nghĩ xa xôi, người phụ nữ thích kiểu nội y này, sẽ như thế nào?
Khi đang say sưa, tôi ngạc nhiên khi thấy mình đã đi đến cuối hành lang, có nhiều người dừng ở đây hơn lúc nãy.
Nhìn lướt qua đỉnh đầu mọi người, tôi chỉ thấy một bức tường cao lớn được trưng bày trước mặt, bức tường trưng bày được bao phủ bởi đủ loại đồ lót nhiều màu sắc, mỗi bộ đồ lót, bắt đầu từ số 1, đều được đánh số rất dễ thấy.
Những người phía trước chậm rãi đi qua, tôi cũng theo đó mà tiến về phía trước, lúc này mới hiểu lý do của việc đi chậm.
Hóa ra phía trước bức tường trưng bày đồ lót có tổng cộng bảy kệ nhỏ, mỗi kệ là một hình bóng màu hồng xám, không cần nói cũng hiểu được rằng, hình ảnh màu hồng xám này tượng trưng cho phụ nữ trung niên và cao tuổi.
Những người đến đây đều được nhân viên đứng sau bóng hồng đó hướng dẫn; họ mời người tham gia đứng đằng sau kệ trên bục, theo quan điểm của họ, chọn một bộ đồ lót mà họ cho là phù hợp.
Sau khi bước xuống bục, khi qua lối vào, đến hai bên của bức tường trưng bày đồ lót thì nhập con số bản thân đã chọn vào máy bình chọn đã thiết lập sẵn, nếu không có lựa chọn nào thì nhập số 0.
Mặc dù đã biết về nhân vật chính của hội nghị này nhưng tôi vẫn vô cùng ngạc nhiên bởi thiết kế tỉ mỉ này.
Đứng ở chỗ bóng hồng xám đó, đối diện với hàng trăm mẫu nội y, tôi cẩn thận lựa chọn.
Thỉnh thoảng sẽ có những lời thì thầm sau lưng, nhưng vừa đứng trên bục này, mọi người đều không hẹn mà cùng chìm vào im lặng.
Sau khi cẩn thận xem qua bức tường đồ lót, họ mang dáng vẻ suy nghĩ bước xuống bục, nghiêm túc để lại số của mình trên máy bình chọn.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến hội trường họp báo, chưa kịp định hình xem xung quanh, tôi đã nghe thấy tiếng có người nói chuyện bên cạnh.
“Nè, lần này thật mới mẻ, lúc trước họp báo đều có sân khấu chữ T, lần này sao lại không có? Nhìn sự bày biện này, những người không biết sẽ nghĩ rằng đó là một cuộc họp qua điện thoại di động đấy!”
“Có gì mới ở đâu, anh không nhận thấy còn có điều còn kỳ lạ hơn sao? Khi nãy đi qua hành lang, tôi phát hiện ra ngoài phóng viên của một số tạp chí quần áo, có không ít phóng viên của các bản tin xã hội…”
“Bản tin xã hội?”
“Khụ! Còn không phải do những chuyện xảy ra gần đây sao?! Hứa đại tiểu thư qua đời, con trai do tiểu tam sinh của Diêu tổng bệnh nặng, v.v.
Diêu Kế Lai này bình thường rất ít khi xuất hiện, cũng không trả lời phỏng vấn, xem những bài viết xấu về mình tung tóe trên mạng cũng không có động tĩnh gì, chắc hẳn đang muốn lợi dụng cơ hội này để khai thác một cái gì đó thật lớn!”
“Hả? Đích thân Diêu Kế Lai ra mặt ở lần họp báo này sao?”
“Anh không biết à? Tôi nghe đồn rằng công ty của Diêu Kế Lai rất coi trọng buổi họp báo này, anh ta sẽ đích thân xuất hiện.”
“Vậy chẳng phải là có trò hay để xem rồi sao?”
“Ai mà biết được! Có điều, so với những lời bàn tán đó, tôi càng tò mò hơn về nội dung của buổi họp báo này.
Vừa rồi anh có bình chọn không?”
“Khụ! Đừng nhắc nữa, tôi đứng đó một hồi lâu, trong đầu nhớ về mẹ tôi mặc đồ lót như thế nào, anh nói xem, một người đàn ông 30 tuổi như tôi làm gì mà quan tâm đến cái đó chứ!”
“Tôi cũng vậy, nhưng tôi vừa hỏi một đồng nghiệp nữ, cô ấy cũng nói rằng không thể nhớ được mẹ mình đang mặc đồ lót gì.”
“Đúng vậy thật, lúc nhỏ đã nhìn thấy áo lót của mẹ treo trên ban công, nghĩ kĩ lại thì cũng có thể nhớ ra được, nhưng bây giờ mẹ tôi đến tuổi này rồi, nhất định không mặc kiểu như thế nữa.”
“Vậy anh chọn số mấy?”
“0 đó, thật ác mà, nhiều kiểu dáng như vậy, tôi đã cố gắng nghĩ nhưng thật sự không nghĩ ra bộ nào hợp với mẹ tôi.”
“Tôi cũng thế.
Anh nói trong bình hồ lô của họ bán thuốc gì, không lẽ sản phẩm mới là đồ lót cho người già?”
“Tôi thấy 8 phần là vậy, nhưng thứ này có gì hay để cần phải họp báo đâu mà phải làm lớn như thế.”
“Khó nói lắm, lát nữa xem sẽ biết thôi.”
Nghe lén được cuộc nói chuyện giữa hai người này, tôi không khỏi nhếch miệng cười thầm.
Xem ra tác dụng của sự hồi hộp này cũng rất được đó, mặc dù ai cũng có thể mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng đều không chắc chắn, như vậy vừa đẹp!
Tôi mãn nguyện đi qua đám đông để tìm chỗ ngồi của mình.
Diêu Kế Lai đã gửi một tin nhắn nói rằng chỗ ngồi của tôi ở một nơi tương đối khuất ở phía bên trái hội trường, tôi dò dẫm về phía trước, rất nhanh liền tìm được chỗ ngồi của mình.
Sau khi ngồi xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, không ai để ý đến tôi.
Ngay lúc này, một bàn tay vỗ lên vai tôi, tôi có chút ngạc nhiên quay lại.
“Xin chào, cho hỏi là cô Lâm Thục Tĩnh phải không?”
Một khuôn mặt lạ xuất hiện sau lưng tôi, có vẻ là một phóng viên.
Người đàn ông ngay sau lưng cô ta đang cầm máy quay phim chĩa thẳng vào mặt tôi..