Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh – Chương 30
“Nghe nói cô và bác sỹ Lý…” – Lưu Tử Nghiên ngập ngừng hỏi.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
“Cô nói có tình cờ không, ngày mà chúng tôi chuyển qua đây đã gặp bác sĩ Lý rồi.
Tôi nghe các y tá nói rằng, người ngồi trên xe lăn tên La Thư Ngữ, làm việc ở bệnh viện này, bọn họ đều nói cô ấy là đối tượng của bác sỹ Lý.
Cô có biết chuyện này không?”
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Tôi biết cô ấy là bác sĩ, nhưng không biết là ở bệnh viện này.”
Lưu Tử Nghiên khua tay trái: “Tôi có hỏi cô chuyện đó đâu! Tôi muốn nói là… Haizz, bỏ đi.
Có điều, con người tôi hơi nhiều chuyện, cũng có nghe ngóng một chút, nghe nói La Thư Ngữ mấy ngày trước bị tai nạn xe cộ.
Tôi cũng tò mò tại sao ngoài bác sĩ Lý thì không có người nhà nào đến chăm sóc…”
Tôi nhìn Lý Thanh Yến từ xa, nhưng tai vẫn nghe Lưu Tử Nghiên nói.
“Không hỏi thì không biết, tôi nghe nói cô gái này là người địa phương, nhà cũng khá giả, gia đình không đồng ý cho cô ấy và bác sĩ Lý ở bên nhau nên cô ấy dằn mặt gia đình, đến đây ở một mình.
Lần này bị tai nạn ô tô, cô ấy cứ vậy không nói với gia đình.”
“Là vì bác sĩ Lý dẫn theo một đứa nhỏ sao?”
“Này, cô đoán cái gì vậy, không phải!”
“Vậy thì vì sao?”
Tôi thực sự ngạc nhiên.
Theo tôi thấy, bác sĩ Lý có ngoại hình nổi bật, công việc tốt, tính cách cũng rất dễ chịu hiếm có, ngoại trừ chưa cưới mà đã dẫn theo một đứa bé thì thật sự không có gì phải kén chọn.
“Kể ra cũng lạ, mấy cô y tá đó nói cũng không rõ, hình như nói, bác sĩ Lý là trẻ mồ côi?”
***
“Mẹ ơi, mẹ có thể đeo lên giúp con không?”
Nghe thấy giọng nói của Diêu Tinh Nam, tôi thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy trong tay Diêu Tinh Nam là kẹp tóc mà Lưu Tư Nghiên tặng, mắt long lanh nhìn tôi.
“Có thể nha.”
Tôi cầm kẹp tóc, đỡ lấy đầu nhỏ của con bé, vuốt một lọn tóc mái, xoắn vài vòng rồi dùng kẹp tóc cố định lại.
“Mẹ ơi, có đẹp không?”
“Đẹp lắm, rất là đẹp luôn.”
“Mẹ ơi, dì Lưu nói, con gái lợi hại hơi con trai nhiều!”
“Tại sao vậy?”
“Dì Lưu nói, con gái có thể mặc quần cũng có thể mặc váy, nhưng con trai thì chỉ được mặc quần, vì vậy con gái lợi hại hơn con trai!”
Tôi cười vuốt vuốt tóc con bé, không nói gì.
Đầu óc tôi đang rối bời, câu nói “Bác sĩ Lý là trẻ mồ côi” của Lưu Tử Nghiên cứ liên tục vang lên, còn có câu “Anh hoàn toàn không phải là chú của thằng bé” mà La Thư Ngữ từng nói.
Anh ấy lại là trẻ mồ côi?
Anh ấy lại không phải là chú của Lý Y Hợp?
Nếu anh ấy không phải là chú của Lý Y Hợp, vậy tại sao anh ấy lại nuôi Lý Y Hợp?
Rất nhiều câu hỏi quay cuồng trong đầu, tôi thực sự ước mình có thể kéo Lý Thanh Yến đến trước mặt hỏi cho rõ ràng.
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta vẫn phải quay về khách sạn? Con muốn về nhà!” – Diêu Tinh Nam lầu bầu, bám lên cửa xe.
Tôi cũng nhìn ra cửa kính ô tô phía con bé một lần nữa.
Bầu trời ngày càng tối, mây mù dày đặc, có vẻ như sắp có một trận mưa xối xả.
Tôi gọi điện cho dì Triệu, nghe dì Triệu nói dì ấy đang ở nhà Lý Y Hợp nấu ăn cho thằng bé, bác sĩ Lý tối mới về.
Tôi cố hết sức để kiềm chế không hỏi Lý Y Hợp những điều mà tôi đang thắc mắc, sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Phong cảnh bên ngoài thoáng qua, Diêu Tinh Nam ở trong xe thỉnh thoảng lớn tiếng báo cáo những gì nó nhìn thấy.
Xe taxi dừng đèn đỏ, đến khi đèn xanh bật lên thì không thể nổ máy.
Tài xế loay hoay một hồi cũng không được, chỉ đành phải xin lỗi và bảo chúng tôi xuống xe.
Tôi và Diêu Tinh Nam xuống xe, tài xế nói với chúng tôi, còn khoảng 2km nữa mới đến khách sạn.
Tôi cố gắng bắt xe nhưng không thành công.
Từng chiếc xe chạy như bay, đều chở những người đang vội vã về nhà trước khi cơn mưa ập xuống.
Nhìn đám mây đang thấp dần trên đỉnh đầu, tôi ôm Diêu Tinh Nam lên.
“Chúng ta đi bộ về nhé?”
Con bé ôm chặt cổ tôi, gật đầu: “Dạ!”
Đi dọc con đường phía trước, Diêu Tinh Nam ôm chặt cổ tôi, cười khúc khích: “Mẹ ơi, con thích đi dạo với mẹ.”
Tôi chọc con bé: “Con một bước cũng chưa đi, cũng tính là đi dạo à?!”
Con bé cười khanh khách, dùng tóc quét vào mặt tôi.
Tóc con bé vốn đã mềm, cộng thêm không khí ẩm làm nó mượt mà hơn, quét trên mặt tôi vừa mát vừa mềm.
Tôi không khỏi có chút hưởng thụ hành động của con bé, hít một hơi sâu: “Ôi, Tinh Nam, cái con bé trứng thối này!”
Con bé đã chơi đùa với Diêu Tông Thịnh khá lâu, mồ hôi đổ rất nhiều, có mùi chua trên tóc nó.
Thấy tôi chê cười, nó càng cười vui vẻ, cố gắng quét mạnh lên mặt tôi.
Vừa làm xong điều này, một giọt nước mưa rớt ngay dưới mắt tôi.
Diêu Tinh Nam sững sờ, duỗi tay lau, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ khóc rồi.”
“Là vì mẹ muốn có em trai nhỏ sao?”
Tôi lắc đầu, ôm con bé càng chặt hơn: “Mẹ có con là đủ rồi.”
Hạt mưa rơi xuống ngày càng nhiều, tôi cởi áo khoác trùm lên đầu và người con bé rồi chạy thật nhanh.
Người đi bộ vội vàng lướt qua, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của xe cộ một chút.
Trong cơn mưa lớn, tôi có thể nhìn thấy khách sạn cách đó không còn xa nữa, vì vậy tôi bế Tinh Nam lên một chút.
Một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh chúng tôi, cửa sau mở ra, một người đàn ông thò đầu ra: “Lên xe.”
Tôi nhìn một cái, là Trương Niệm Chi.
Thấy tôi do dự, anh ấy nói: “Về khách sạn đúng không, tôi đưa hai người qua, mưa lớn như vậy trẻ con sẽ bị cảm lạnh đấy!”
Nghe anh ấy nói vậy, tôi không bận tâm nữa, ôm Diêu Tinh Nam lên xe.
“Cảm ơn.” – Tôi cởi chiếc áo khoác đang quấn Diêu Tinh Nam ra, gấp lại.
“Cảm ơn chú ạ.” – Diêu Tinh Nam ngọt ngào nói.
“Không có gì.” – Trương Niệm Chi mỉm cười đáp – “Vừa nhìn thấy cô đội mũ, tôi đã nhận ra liền.”
“Hả?” – Đầu óc tôi đờ ra trong giây lát, hơi ngượng ngùng sờ lên mũ mới nhớ ra lần đầu tiên gặp Trương Niệm Chi trong khách sạn, tôi đã đội chiếc mũ này của Lý Thanh Yến.
Trương Niệm Chi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Xe rất nhanh đã đến ga-ra của khách sạn, tôi và Diêu Tinh Nam liên tục cảm ơn Trương Niệm Chi.
“Nếu đã cảm kích như vậy, chi bằng ngày khác cùng nhau ăn bữa cơm.” – Trương Niệm Chi cười nói – “Nhân đây tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Trương Niệm Chi, là người quen cũ của Kế Lai.
Vẫn chưa biết họ tên của cô?”
“Mẹ con tên …”
“Tinh Nam, chúng ta sẽ mời chú ăn gì nhỉ?”
“Mẹ con nói sườn cừu non ở khách sạn này rất ngon, mời chú ăn sườn cừu non!” – Diêu Tinh Nam lớn tiếng đề nghị.
“Tôi họ Lâm, cũng là một người bạn của Kế Lai.”
“Nói như vậy, chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi.” – Trương Niệm Chi dáng vẻ như bừng tỉnh, đồng thời đưa danh thiếp – “Bên trên có phương thức liên hệ của tôi, hôm nào tiện thì cùng nhau ăn sườn cừu non.”
Anh ấy vẫy tay chào tạm biệt với Diêu Tinh Nam rồi đóng cửa xe.
Xe lăn bánh rời đi, Diêu Tinh Nam thở “phù” một hơi.
“Mẹ ơi, chú đó là người xấu sao?”
Tôi sững sờ, không nghĩ con bé lại đột nhiên hỏi như vậy: “Sao thế?”
“Mẹ nói dối rồi.”
Về đến phòng, tôi tắm nước ấm cho Diêu Tinh Nam, dỗ con bé ngủ, rồi một mình chìm sâu vào suy nghĩ.
Tại sao lại nói dối Trương Niệm Chi?
Tôi cũng không rõ.
Cho đến hôm nay, tôi đã thích nghi cuộc sống dưới thân phận Tống Cẩm Du, cố gắng làm một người mẹ, cố gắng thoát khỏi những xiềng xích trói buộc Tống Cẩm Du bằng chính khả năng của mình.
Lúc đầu, tôi không hiểu rốt cuộc tại sao ông trời lại khiến tôi lâm vào tình cảnh khó khăn này.
Thời gian trôi qua, tôi dần dần bỏ đi những vướng bận vô ích đó, bình tĩnh đón nhận Diêu Tinh Nam, hài lòng chăm sóc Lý Y Hợp, cùng Lý Thanh Yến đối mặt với những mâu thuẫn…
Tôi sắp quên mất bản thân mình là ai rồi.
Cho đến hôm nay Trương Niệm Chi hỏi tên của tôi.
Gần như theo bản năng, tôi nói dối.
Trong tiềm thức, tôi không muốn làm quen với Trương Niệm Chi bằng cái tên Tống Cẩm Du này, mặc dù không thể nói được lý do, tôi cũng biết rằng với tình hình hiện tại, không khó để Trương Niệm Chi vạch trần lời nói dối này, nhưng tôi vẫn làm như vậy.
Tôi tốn công tìm kiếm câu trả lời trong lòng, cảm thấy bản thân rõ ràng sắp nhìn thấy câu trả lời, nhưng câu trả lời lại giống như một làn khói bay đi trước mắt tôi.
Lúc 3, 4 giờ, Lâm Thục Tĩnh đưa Tiểu Dục sang phòng chơi, thuận tiện tạm biệt chúng tôi.
Vì lý do công việc, Lâm Thục Tĩnh sẽ ra nước ngoài một chuyến, còn Tiểu Dục thì muốn về với mẹ.
Nhìn Diêu Tinh Nam và Tiểu Dục đang chơi đồ chơi trong góc, Lâm Thục Tĩnh nói: “Trước đây tôi đã láng máng nghe nói Diêu tổng chống lại ý kiến của mọi người mà chọn tôi trong một loạt người mẫu, là do tôi trông giống một người.
Tôi không tin điều đó và cũng rất tức giận.
Lần này gặp cô, tôi mới hiểu tại sao lại có tin đồn như vậy.”
“Không giấu gì cô, trong những năm tôi làm người phát ngôn cho Lan, tôi đã động tâm với Diêu tổng, và vẫn không ngừng thích anh ấy.
Tôi muốn chứng minh với anh ấy rằng, tôi ưu tú hơn và quyến rũ hơn người anh ấy thích.”
“Quen biết một thời gian dài, tôi phát hiện Diêu tổng thực sự là một người rất khổ, cũng rất nhàm chán.
Đối với anh ấy, ngoài công việc thì thế giới này chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi khá hoài nghi liệu anh ấy có thực sự thích một người không.”
“Vậy nên tôi đã bỏ cuộc rồi.
Tôi còn trẻ như này, không có lý do gì để chìm vào tình yêu đơn phương cay đắng như vậy; hơn nữa, ngay cả khi chứng minh rằng tôi hấp dẫn trong mắt anh ấy, vậy thì có thể như thế nào?”
“Anh ấy có vợ, có tình nhân, có con, tôi còn lâu mới đi vào vũng bùn này.”
“Nhưng mà…”
Cô ấy ngừng lại, môi hơi run, khóe mắt hơi đỏ.
Thấy tôi đang nhìn, cô ấy vội vàng cầm ly nước uống mạnh.
“Nhưng mà, cô vẫn có chút không cam lòng.” – Tôi cụp mắt xuống, vờ như không nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô ấy – “Cô đã từng nghe qua câu nói đại khái như “Người anh yêu đều giống như em” chưa?”
Cô ấy gật đầu.
“Tôi, sống cả một đời người, ghét nhất chính là câu nói này!”
“Tại sao?”
“Là như thế này, theo tôi, việc một người chọn sống chung với mẫu người nào hay thích mẫu người như thế nào, thật ra chẳng liên quan gì đến việc đối phương là ai.
Người chúng ta chọn, là kiểu mà chúng ta thích! Không ai giống ai, mà tất cả người anh ta thích đều thuộc một kiểu đó!”
“Đây là cách nghĩ của tôi.
Vì vậy, cô không cần phải đắn đo về những tin đồn vô nghĩa đó.
Theo tôi, cô và tôi, chẳng qua đều là những người như vậy mà thôi, có thể là ngoại hình, có thể là tính cách, đều có khả năng.”
“Nhưng có một điều không cần nghi ngờ, đó là cô được chọn, nhất định là vì sự xuất sắc của cô.”
“Hoặc là, Kế Lai vừa hay là mẫu người mà cô thích, chỉ thế mà thôi.
Cô còn trẻ, nên cho mình nhiều cơ hội hơn.”
Nghe tôi nói những điều này xong, cô ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn và mỉm cười: “Cô không sợ tôi giành anh ấy với cô?”
“Hahaha, cô có thể đưa anh ấy đi nhanh đi!”
“Thôi xin, lão nương đẹp như vậy, không thể để anh ấy được hời được!”
Hai người đang cười với nhau thì điện thoại trên bàn kêu lên, tôi nhấc máy: “Alo, dì Triệu, có chuyện gì không ạ?”
“Cẩm Du à, bây giờ dì đang ở nhà bác sĩ Lý, có một người muốn gặp con, con có thể đến một chuyến không?”
“Bác sĩ Lý sao? Anh ấy đã về đến nhà rồi ạ?”
“Không phải, là bà ngoại của Y Hợp.”.