Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh – Chương 23
Bị tôi hỏi, Lưu Tử Nghiên ngây người, rõ ràng là vì lo lắng cho Diêu Tông Thịnh nên hoàn toàn chưa nghĩ đến những điều này.
“Sau khi đến bệnh viện hai người có gặp người quen nào không?” – Tôi hỏi.
“Tôi không biết, tôi…” – Lưu Tử Nghiên hỗn loạn nhớ lại – “…!không có chú ý tới.”
“Đừng gấp, từ từ nghĩ.” – Tôi nhẹ giọng an ủi cô ấy một câu.
Cô nhắm mắt lại một cách bất lực: “Tôi đáng ra nên biết rằng, một khi Hứa Kim Lan chết thì sẽ có người theo dõi Kế Lai.
Căn nhà tôi đang ở bây giờ là tài sản Kế Lai đứng tên, tôi đưa Tông Thịnh đi dạo chợ đã bị người khác chú ý, có lẽ lúc đó đã có người nhắm vào và muốn đào bới scandal của Kế Lai rồi.”
Thấy cô ấy chủ động nhắc đến Diêu Kế Lai, lúc này tôi mới hỏi: “Cô nói với Diêu Kế Lai chuyện Tông Thịnh bị bệnh chưa?”
“Chưa, nhưng chắc anh ấy đã biết rồi.” – Lưu Tử Nghiên cười khổ một tiếng – “Buổi sáng tôi bảo anh ấy cử người đến đón Tông Thịnh qua chỗ của anh, kết quả là ngay khi người bên đó vừa đến, Tông Thịnh liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, vì vậy chúng tôi mới đến bệnh viện.
Đến tối, tôi gọi điện cho anh ấy thì điện thoại anh đã tắt máy.”
Chúng tôi chìm vào im lặng, tôi biết mọi chuyện không thể dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng tôi không bỏ cuộc và luôn muốn điều tra.
Giống như Lưu Tử Nghiên nói, một khi Hứa Kim Lan chết, khẳng định sẽ có những phóng viên để mắt tới mọi thứ liên quan đến Diêu Kế Lai.
Nghĩ đến những bài viết ác ý trên internet, tôi luôn cảm thấy rằng những người nhắm vào Diêu Kế Lai không chỉ là cánh nhà báo.
Diêu Kế Lai tắt máy, chắc là không để cho phóng viên quấy rối nhỉ…
“Cảm ơn cô.” – Lưu Tử Nghiên nhìn tôi, khóe miệng có chút khó khăn nở nụ cười – “Cảm ơn cô đã sẵn lòng mạo hiểm ra ngoài lúc này.”
Tôi vỗ vai cô ấy, không nói gì.
Lý Thanh Yến trở lại, nói với chúng tôi rằng bác sĩ trưởng đang chăm sóc cho Diêu Tông Thịnh, tình hình hiện tại cũng coi như đã ổn định nhưng không thể xem nhẹ.
Khi nghe anh ấy nói những lời này, Lưu Tử Nghiên vô thức nắm lấy cánh tay tôi, sức hơi mạnh nên tôi không khỏi nhíu mày.
Lý Thanh Yến nói với Lưu Tử Nghiên xong, anh ấy nhìn về phía cánh tay tôi, đôi mắt cụp xuống.
“Cô là mẹ của Tông Thịnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh, đừng để lúc con cần mình nhất thì bị ốm.”
Lưu Tử Nghiên gật đầu, nắm cánh tay tôi chặt hơn.
Lúc này Lý Thanh Yến giống như nhìn thấy gì đó, đột nhiên đi qua giữa tôi và Lưu Tử Nghiên, Lưu Tử Nghiên không thể không buông tay tôi ra, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn thấy Lý Thanh Yến đi tới bên cửa sổ, chồm nửa người trên của mình ra một chút, hướng về phía góc của tòa nhà nói:
“Có một lối ra vào tương đối khuất ở góc đó, bình thường mọi người không đến đó, không gây náo động; nếu cô có việc cần đi ra ngoài thì đi chỗ đó.
Ra khỏi phòng bệnh này thì rẽ phải rồi đi thẳng, bỏ qua hai thang máy ở giữa, đi đến cuối thì rẽ phải, có một cửa cứu hỏa, mở cửa cứu hỏa ra là có thể thấy thang máy độc lập.”
Cửa sổ bệnh viện tương đối hẹp, để có thể nhìn rõ Lý Thanh Yến đang chỉ cái gì, Lưu Tử Nghiên cố hết sức rướn đầu nhìn, suýt chút nữa đã dán lên người Lý Thanh Yến.
Lý Thanh Yến ngẩn người một lúc, vội vàng rời khỏi cửa sổ để kéo dãn khoảng cách với cô ấy.
Ngay khi Lưu Tử Nghiên vẫn đang xác định lối vào và lối ra mà Lý Thanh Yến nói trong bóng tối, Lý Thanh Yến ngẩng đầu lên và nói với tôi:
“Ở đây không có gì để chúng ta làm cả, về nhà thôi!”
Vừa nghe anh ấy nói vậy Lưu Tử Nghiên đã vội vàng thu đầu lại, cô ấy ngại ngùng khẩn cầu tôi đừng đi, vẻ mặt cầu xin nhưng không dám nói ra.
Tôi thở dài: “Tôi ở đây cùng cô ấy một đêm, anh mau về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tôi về.”
Lưu Tử Nghiên thở phào nhẹ nhõm, Lý Thanh Yến cũng không phản đối, yên lặng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Lưu Tử Nghiên, cô ấy nhỏ giọng cảm ơn, tôi liền không khách sáo, dù sao thì việc làm này của tôi quả thực có hơi bao đồng.
Xem tình hình trước mắt, tôi và cô ấy có quan hệ gì? Tôi nên tránh xa một chút để tránh rước vạ vào thân mới đúng.
Nhưng nhìn Lưu Tử Nghiên trước mặt, tôi quả thực không chịu nổi, tôi nhớ tới lần đưa Diêu Tinh Nam đi khám bệnh đó – đối mặt với đứa con gái tự nhiên mà có tôi cũng đã rất nóng lòng, huống hồ đây còn là con trai ruột của người ta?
Có lẽ vì để giảm bớt ngại ngùng, hoặc là để thể hiện sự cảm kích, Lưu Tử Nghiên hình như có chút nhiệt tình vẫy tay với tôi biểu thị có hai cái giường trong phòng bệnh: “Cô chọn trước!”
Tôi chỉ đại một cái, dù gì cũng chỉ nằm một đêm.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên trong không gian yên tĩnh, Lưu Tử Nghiên rùng mình sợ hãi, mở to mắt nhìn tôi.
Phóng viên đã tìm ra nơi này rồi à?
“Cẩm Du, cô ngủ chưa?” – Là giọng nói của Lý Thanh Yến.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi ra mở cửa.
Chỉ thấy Lý Thanh Yến đứng ở cửa, tay trái xách một túi ni lông căng phồng, tay phải xách một cái ấm giữ nhiệt, không đợi tôi hỏi đã để đồ trong tay xuống cửa:
“Tôi tìm được một ít đồ ăn, đói rồi thì lấy ra ăn.
Đây là nước ấm tôi vừa đun, trong túi có cốc dùng một lần.”
Tôi không ngờ anh ấy rời đi để làm những việc này, tôi cảm động trong lòng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Anh ấy phớt lờ lời cảm ơn của tôi, thay vào đó nắm lấy tay tôi, tay kia lấy ra một gói đồ từ trong túi áo khoác và đặt vào tay tôi, nhẹ nhàng dặn dò:
“Lúc về nhà nhớ đeo lên, nếu gặp kẻ xấu thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, trên mặt thoáng hiện một nụ cười mỉm, không đợi tôi đáp ứng anh ấy đã rời đi.
Tôi đứng ở cửa một lúc, đợi hết ngẩn ngơ rồi mới xách mọi thứ vào phòng.
“Bác sĩ Lý đặc biệt đem đồ ăn tới à?” – Lưu Tử Nghiên hơi tò mò hỏi.
“Còn có cái này.”
Tôi đặt khẩu trang lên bàn.
Sau một ngày giày vò, Lưu Tử Nghiên có lẽ đã kiệt sức, uống chút nước xong liền nhanh chóng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Phòng bệnh tĩnh lặng, trong bóng tối thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp khó chịu của Lưu Tử Nghiên trong giấc mơ, thỉnh thoảng lại có những âm thanh ồn ào từ bên ngoài phòng, nhưng cũng rất nhanh đã lắng xuống.
Nằm trên giường bệnh, nghe những giọng nói xa gần này, tôi cảm giác như bản thân đã quay trở lại quãng thời gian thoi thóp của kiếp trước.
Lúc đó, tôi cũng như thế này, nghe giọng nói lúc có lúc không bên ngoài, ngày này qua ngày khác chìm vào giấc ngủ mê man…
***
“Cậu nghe gì chưa? Chuyện Diêu Tinh Nam là con riêng ấy?” – Một nữ sinh cao gầy hết sức phấn khởi nói.
Đây là đâu? Cô gái này nhìn thật quen?
“Cái gì? Tin tức khiến người ta vui vẻ này cậu nghe ở đâu vậy? Mau nói đi!” – Một cô nữ sinh tóc ngắn khác tò mò hỏi.
Tôi quay người lại nhìn, đây là ai? Hình như tôi quen cô ấy? Nơi này… hình như là kí túc xá đại học?!
“Không biết là ai truyền ra, nói Diêu Tinh Nam chính là con gái riêng của Diêu Kế Lai đó, mẹ cậu ta chính là tiểu tam!”
“Kịch tính như vậy sao?”
“Còn có chuyện kịch tính hơn nè!”
“Cái gì cái gì? Mau nói mau nói!”
“Aiya! Chuyện chưa chắc chắn đừng có đoán mò!” – Một cô gái khác thò đầu ra khỏi giường, ngăn hai cô gái đang nói tầm phào.
Tôi quay đầu lại nhìn, đứng hình ngay lúc đó, đó là…
Tôi???
Đây là… trong mơ?
“Chao ôi, sao thế? Nói cậu ta chứ có nói cậu đâu, cậu gấp cái gì chứ?” – Cô gái cao gầy có chút bất mãn lầu bầu.
“Aiya, nói người khác mà, hai cậu cãi nhau làm gì? Rốt cuộc chuyện kịch tính hơn là gì, mau nói đi! Tớ vẫn đang nghe đây này, đừng ngắt lời!” – Cô gái tóc ngắn cố hỏi.
Tôi ngơ ngác nhìn tôi của lúc trẻ rụt đầu trở lại giường, hình như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Tôi ở thời điểm đó hình như vẫn chưa quen Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam.
“Bọn họ nói, vợ hiện tại của Diêu Kế Lai là nhờ con trai mà kế vị, còn vợ anh ta đã chết nhiều năm trước rồi.
Mẹ của Diêu Tinh Nam vì sinh con gái nên không được thừa kế hahahaha!”
“Hahahaha mẹ quý nhờ con trai mà!” – Cô gái tóc ngắn cười lớn.
“Còn có chuyện càng càng kích thích hơn nữa!” – Cô gái lau nước mắt vì cười quá nhiều, nói tiếp – “Nghe nói mẹ của Diêu Tinh Nam vì không chiếm được ưu ái nên đã quay qua cắm sừng ba cô ta, đến với người đàn ông khác.”
“Ôi trời! Như vậy cũng quá drama rồi? Còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình!” – Cô gái tóc ngắn kinh ngạc cảm thán.
“Có câu gì nhỉ?” – Cô gái cao gầy làm biểu cảm sâu sắc – “Cướp chồng người khác sẽ bị người khác cướp lại!”
“Hahaha bị người khác cướp lại! Cậu cũng có tài quá đó!” – Cô gái tóc ngắn vừa cảm khái vừa cười lớn.
Tôi thấy tôi của lúc trẻ không chịu nổi đã ngồi dậy từ trên giường, muốn ngăn cản hai người đang cười nhạo sau lưng Diêu Tinh Nam, cô ấy mò mẫm quanh, cầm lấy một quyển sách, gõ mạnh xuống giường vài lần.
“Đùng đùng đùng!”
Tôi bật người ngồi dậy trên giường, bên kia Lưu Tử Nghiên cũng kinh ngạc bò dậy, nhờ ánh sáng bên ngoài, tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy nửa sợ hãi nửa mơ hồ, cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía cửa phòng có tiếng đùng đùng đó.
“Lưu Tử Nghiên?” – Giọng nói của một cô gái – “Đứa nhỏ tỉnh rồi, cô mau qua xem đi.”
Nghe thấy lời này, Lưu Tử Nghiên lăn xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng theo sau đó.
Thấy Diêu Tông Thịnh tỉnh lại, Lưu Tử Nghiên vừa khóc vừa cười xoa đầu và mặt thằng bé, khi Diêu Tông Thịnh được dỗ ngủ trở lại, tôi cùng cô ấy theo bác sĩ đến phòng để nghe tư vấn.
Lúc này, đầu óc tôi cứ quay cuồng, giấc mơ đó quá chân thực! Không! Chính xác mà nói, đó không phải là một giấc mơ, mà là một quá khứ đã bị khoá lại trong sâu thẳm ký ức!
Hai cô gái đó, chính là bạn cùng phòng thời đại học của tôi!
Ngày đó, tôi đã nghe thấy rồi.
Tôi đã nghe thấy câu chuyện về Diêu Tinh Nam và Tống Cẩm Du, nhưng tôi chỉ coi nó như một câu chuyện phiếm từ miệng người khác, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng nó sẽ liên quan đến bản thân mình.
Tình trạng của Diêu Tông Thịnh đã ổn định, Lưu Tử Nghiên cũng nhẹ nhõm hơn, tôi tạm biệt cô ấy, nói phải về nhà để chăm sóc cho Diêu Tinh Nam.
Sau lời cảm ơn lặp đi lặp lại của Lưu Tử Nghiên, tôi rời bệnh viện trong tình trạng xuất thần.
Khi đi đến nhà của Lý Thanh Yến, chưa tới sáu giờ, Lý Thanh Yến là người mở cửa cho tôi.
Vừa thấy là tôi, anh ấy vội vàng duỗi tay kéo tôi vào nhà rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tôi cố tình hất tay anh ấy ra, cởi chiếc mũ lưỡi trai treo lên giá đồ sau cánh cửa.
Thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi, anh ấy lo lắng hỏi: “Sao thế? Trong người không thoải mái sao?”
Nói rồi anh đưa tay sờ trán tôi, tôi lùi lại nửa bước tránh đi.
Tay anh ấy lơ lửng trong không khí: “Cô sao vậy?”
Tôi quyết định phớt lờ câu hỏi của anh ấy.
Bây giờ vẫn còn kịp!
Nếu cuộc tình chết yểu của anh ấy là Tống Cẩm Du, vậy hãy để tôi ngăn nó xảy ra!
Tôi thẫn thờ cởi áo khoác của anh ấy, im lặng treo nó lên móc áo và quay về phía phòng ngủ chính, tôi định đưa Diêu Tinh Nam rời khỏi đây.
“Đừng đi!” – Giọng Lý Thanh Yến trầm xuống, xen lẫn một chút run rẩy.
Tôi cố gắng thoát khỏi tay anh ấy, nhưng lại bị giữ chặt hơn.
Không đợi tôi bảo buông tay, chuông cửa đã vang lên.
Hai chúng tôi đều sững sờ, chẳng lẽ trên đường trở về tôi bị theo dõi sao?
Anh buông tay tôi ra, đi tới chỗ mắt mèo nhìn một cái, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa.
Ngoài cửa chẳng phải là ai khác, chính là La Thư Ngữ.
Nhìn thấy Lý Thanh Yến, trên mặt La Thư Ngữ lập tức nở nụ cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở hết thì mặt đã lạnh đi, ánh mắt cô ta lướt qua Lý Thanh Yến, rơi lên người tôi.
“Cô… sao cô lại ở đây?” – La Thư Ngữ lắp bắp hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ và phẫn uất.
“Bởi vì có một số nguyên nhân bất đắc dĩ…” – Tôi cân nhắc từ ngữ để trả lời.
“Vô sỉ!” – La Thư Ngữ cắt ngang, căm giận mắng – “Cô thật sự là không cần…”
“Là tôi mời cô ấy đến.” – Lý Thanh Yến cắt lời cô ấy – “Cậu có việc gì sao?”
Thấy Lý Thanh Yến bảo vệ tôi, viền mắt La Thư Ngữ đột nhiên đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Yến, trong chốc lát, nước mắt liền rơi xuống.
“Cô La, gây nên sự hiểu lầm cho cô, tôi rất xin lỗi.
Nhưng mà bác sĩ Lý đưa tôi đến đây chỉ đơn thuần là muốn giúp tôi và Tinh Nam, cô đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cô câu dẫn chồng người khác chưa đủ, còn đến…”
“Cô La, tôi nói lại lần nữa, cô hiểu lầm rồi, trong lòng tôi… chỉ có chồng tôi thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào La Thư Ngữ, nói chữ “Chồng tôi” thật lớn, khóe mắt tôi thấy bàn tay của Lý Thanh Yến đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
“Không làm phiền hai người nữa, tôi đi đón Diêu Tinh Nam ra.”
Nói xong, tôi quay người muốn đi, âm thanh của Lý Thanh Yến ở phía sau vang lên:
“Lý do anh giúp em… không đơn thuần.”
“Anh thích em.”.