Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh – Chương 1
Tôi xuyên không rồi.
Còn xuyên thành mẹ của Diêu Tinh Nam — người phụ nữ mà cô ấy hận cả đời.
Cho dù Diêu Tinh Nam dùng cả đời hận bà ấy, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Chỉ là trong tình huống này, thay vì nói tôi xuyên không, chi bằng nói… quỷ nhập(trùng sinh)?!
Tôi đã chết rồi, rõ ràng là đã chết! Vào năm 60 tuổi, căn bệnh ung thư đã tước đi chút hơi thở cuối cùng của tôi.
Nhưng bây giờ tôi thật sự sống lại rồi!
Linh hồn của tôi lẽ ra phải biến mất, nhưng không biết vì sao lại trôi dạt mấy thập kỷ, rồi đáp xuống người của mẹ Diêu Tinh Nam.
Đôi bàn tay nhỏ như chiếc mochi nằm trong tay tôi, ấm ấm mềm mềm, nó nhắc nhở tôi rằng, đây chính là nhiệt độ ấm áp của sự sống.
“Mẹ ơi.” — Giọng nói non nớt của của cô bé Diêu Tinh Nam ba tuổi vừa dễ thương vừa mềm mại.
“Hả?” — Tôi vẫn chưa thích ứng lắm với cách xưng hô này.
Suy cho cùng, cuộc đời mà tôi đã sống không hề có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, huống hồ cô gái nhỏ trước mặt này còn chính là trà xanh đã phá hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi.
“Mẹ ơi,” — Ánh mắt của nó rụt rè, lại có chút mong chờ — “Hôm nay con có thể ăn cơm trưa với ba không?”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cô bé ba tuổi Diêu Tinh Nam vui đến nỗi mặt đỏ bừng, trẻ con chính là đơn thuần như vậy, có tâm trạng gì cũng đều viết lên trên mặt.
Thế giới của con bé so với cuộc sống mà tôi từng sống một chút cũng không giống.
Thang máy lên tới tầng trên cùng của tòa nhà, cửa mở ra, một cô gái trang điểm tinh tế đã sớm đứng ở đó.
“Cô Tống, Diêu tổng bây giờ đang có khách, hai người đợi ở đây một lát nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi nắm tay Tinh Nam nhỏ ra khỏi thang máy, đến phòng chờ của khách ngồi dưới sự chỉ dẫn của cô gái kia.
Cô ấy bưng hai ly nước đến trước mặt chúng tôi, lúc khom người, quang cảnh trước mắt không có có gì cản trở.
Tôi nói một tiếng cảm ơn, đem tầm mắt hướng ra chỗ khác, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của Tinh Nam nhỏ.
Đôi mắt hạnh nhân tròn tròn, trực tiếp chăm chú người phụ nữ gợi cảm trước mắt không rời, cho đến khi người phụ nữ đó rời khỏi phòng chờ.
Tôi gọi con bé một tiếng, nó giống như đang trong cơn mê loạn thì giật mình tỉnh lại, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rời rạc dần dần tập trung lại, hình như phải gần một lúc nó mới nhìn rõ là tôi.
“Mẹ!” — Nó cười ngọt ngào, có chút lấy lòng gọi tôi một tiếng.
“Khát nước không?” Tôi hỏi.
“Có ạ.” — Con bé dùng lực gật đầu, ngoan ngoãn bưng ly nước lên uống một ngụm.
Đôi má thật phúng phính, tôi muốn giơ tay véo một phát cho biết, nhưng dù gì cũng không phải con của mình nên không thể xuống tay.
Sáng sớm nó vào phòng ngủ của tôi, nhắc nhở tôi hôm nay là “ngày đi thăm ba”, tôi mới chợt nhận ra, nó cũng có ba.
Những năm chúng tôi làm bạn, Diêu Tinh Nam không chỉ một lần nhắc đến ba mình có tiền như thế nào, thương cô ấy, yêu cô ấy ra sao.
Nhưng tôi lại chưa bao giờ gặp được người ba trong lời đồn đó.
Còn mẹ của cô ấy thì thỉnh thoảng có gặp qua.
Nếu không phải vô tình biết được quan hệ của ba mẹ cô ấy, tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới cô ấy là con riêng, mẹ cô ấy chỉ là một trong vô số tình nhân của ba cô ấy, chỉ vậy mà thôi.
Không ngờ rằng lần đầu tiên gặp ba cô ấy lại là với tư cách mẹ của cô ấy, một cô tình nhân.
Một tiếng ly rơi làm gián đoạn hồi ức của tôi, Tinh Nam nhỏ đột nhiên òa khóc: “Mẹ ơi, con đau, oaaa…”
Nghe con bé nói đau, tôi bỗng chốc luống cuống, đôi tay nhỏ bé của nó bưng lấy mặt, tôi cũng không dám tùy tiện đụng vào nó, chỉ đành sốt ruột hỏi: “Đau chỗ nào?”
Con bé chỉ nức nở khóc nấc lên, lời nói cũng không rõ ràng.
Cô gái bưng nước khi nãy bây giờ cũng vội vàng chạy lại hỏi có chuyện gì, tôi chỉ có thể nói rằng đứa trẻ la lên kêu đau, chứ cũng không biết có chuyện gì.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” — Là giọng nói uy nghiêm của người đàn ông.
“Ba ơi!” — Tinh Nam nhỏ thút thít gọi một tiếng, vòng qua bàn bổ nhào đến chân người đàn ông nọ.
Anh ta ngừng một lát, cúi xuống xoa đầu nhỏ của con bé: “Sao Tinh Nam lại khóc?”
Tuy lời nói quan tâm, nhưng giọng nói lại không có chút độ ấm nào.
Tôi đứng dậy, không lên tiếng.
Một là tôi thật sự không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, hai là tôi không chắc bản thân nên dùng thái độ nào để đối mặt với người đàn ông này.
“Ba ơi, Tinh Nam bị bỏng rồi.” — Tinh Nam nhỏ nói xong còn duỗi một cánh tay ngắn mập mạp chỉ về phía ly nước bị đổ.
“Cô coi con kiểu gì thế?!”
Tôi sững sờ trong giây lát, mới ý thức được câu nói đó là nói với mình.
“Tôi…”
“Ba ơi, ba đừng trách mẹ!”
Tinh Nam nhỏ vội vàng lắc lắc chân người đàn ông, làm tôi ngay lập tức nghĩ đến một câu thành ngữ: “Lấy trứng chọi đá”.
“Ba ơi, là dì kia không tốt, dì đó lấy nước nóng cho Tinh Nam.” — Tinh Nam nhỏ tiếp tục nói.
“Xin…xin lỗi! Diêu tổng, tôi… tôi không phải cố ý đâu ạ.” — Người phụ nữ gợi cảm đột nhiên bị đổ trách nhiệm, giật mình sợ hãi, liên tục nói xin lỗi.
“Có chút việc mà làm cũng không xong!” — Người đàn ông lạnh lùng buông một câu, cũng không nhiều lời, quay sang ra lệnh cho tôi — “Đến phòng làm việc của tôi!”
Nói xong, nhấc chân hất Tinh Nam nhỏ ra.
Tôi đứng im tại chỗ, cảm thấy không thoải mái vì chuyện vừa xảy ra.
Cô gái đó bưng hai ly nước đến, ly của tôi độ ấm vừa phải, không lý nào ly kia là nước nóng được.
Cúi đầu nhìn một chút, ly nước Tinh Nam làm đổ vẫn còn nằm trên bàn.
Lại đi đến xem Tinh Nam, trên khuôn mặt nhỏ rõ ràng ngấn lệ.
Người đàn ông đó quay người liền rời đi, hoàn toàn không nhìn đến động tác đưa tay ra muốn ôm của Tinh Nam nhỏ.
Tôi đi lên trước, kéo lấy tay của con bé.
…
Phòng làm việc của người đàn ông nọ được trang trí rất tinh xảo, to lớn lạnh lẽo.
Tôi để Tinh Nam nhỏ ngồi trên sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh.
Người đàn ông ngược lại ngồi trên chiếc ghế cao cao tại thượng của ông chủ ở phía xa.
“Tôi nghe bảo mẫu nói mấy ngày trước cô lại uống say, cô không sợ dọa đến con sao?” — Người đàn ông rút một điếu xì gà từ ngăn kéo dưới bàn, thờ ơ gõ gõ.
“Không phải đâu ba, mẹ gần đây không có uống rượu nữa, đúng không mẹ? Khụ khụ…” — Tinh Nam nhỏ vội vàng lao đến thanh minh cho tôi.
Người đàn ông nhả ra một vòng khói: “Lần này đến có việc gì?”
Trong lòng bối rối, nhưng tôi vẫn trả lời một cách bình tĩnh: “Tinh Nam muốn cùng anh ăn bữa cơm.”
“Ồ? Lần này lại khá mới mẻ.” — Người đàn ông gạt tàn thuốc, quay qua Tinh Nam nhỏ — “Tinh Nam muốn ăn gì nào?”
Thấy cuối cùng anh ta cũng mở miệng hỏi nó, Tinh Nam nhỏ vui mừng hớn hở, giọng nói lanh lảnh: “Con muốn ăn ở nhà hàng Lộc Dã mới mở trên đường Hồng Dương, con thích món bánh Soufflé ở đó, còn mẹ thích ăn bánh phô mai.”
Trên mặt người đàn ông cuối cùng cũng hiện lên một ý cười, ngữ khí cũng ôn hòa hơn một chút: “Vậy ba thích cái gì Tinh Nam có biết không?”
“Ba thích bò bít tết, mẹ nói cho Tinh Nam biết đó ạ.” — Nói xong Tinh Nam nịnh hót nhìn sang tôi — “Đúng không mẹ?”
Người đàn ông tâm tình cực kỳ tốt, nhấn phím điện thoại: “Gọi cho nhà hàng Lộc Dã trên đường Hồng Dương hẹn bao một phòng cho ba người dùng bữa.
Lát nữa cho tài xế đến công ty đón chúng tôi.”
“Vâng thưa Diêu tổng.”— Là giọng nói của cô gái gợi cảm đó.
Người đàn ông hình như nghĩ đến điều gì, liền nói: “Thôi, để thư kí Ninh sắp xếp việc này.
Cô không cần làm nữa.”
“Diêu tổng, tôi…”
Người đàn ông không nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.
“Mẹ ơi, ba đồng ý đi ăn trưa với chúng ta rồi!”
Có thể nhìn ra Tinh Nam nhỏ rất vui, phấn khích đến nỗi nói chuyện có chút dồn dập.
Thấy con bé vui như vậy, tôi cũng không nỡ làm nó mất hứng, mặc dù tôi không muốn đi cùng nhưng vẫn gật đầu với Tinh Nam nhỏ.
“Tinh Nam vui như vậy sao? Có phải lâu rồi không ra ngoài ăn?” — Người đàn ông hỏi.
“Không phải, mẹ thường… thường dẫn con ra ngoài ăn đồ ăn ngon ạ!”
“Có thể cùng ba ăn cơm, con rất vui!” — Tinh Nam nhỏ nói tiếp.
“Ba ơi, chúng ta ăn cơm xong có thể đi mua sắm không?” — Con bé nói liên tục.
“Có thể.
Muốn mua gì ba đều mua cho con.” — Người đàn ông sảng khoái đáp ứng.
“Con muốn ba mua túi xách cho mẹ!” — Tinh Nam nhỏ nói lớn.
Bầu không khí vừa mới ấm áp một chút trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé của Tinh Nam giơ qua đỉnh đầu vẫn chưa hạ xuống đã trở nên cứng nhắc trên không trung.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Đây chính là mục đích?”
Tôi bị ánh mắt khinh bỉ của anh ta làm cho khó chịu, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải ý của tôi, tôi không biết!”
Tinh Nam nhỏ nhạy bén phát hiện sự biến đổi trong phòng, đột nhiên trở nên căng thẳng, tôi nhìn thấy đôi tay của con bé nắm chặt lại, ra sức gảy gảy ngón tay của mình.
Động tác nhỏ này làm thần kinh của tôi như bị kim châm — những năm quen biết Diêu Tinh Nam tôi đã quá quen với động tác này rồi — những lúc cảm thấy ngại ngùng hay căng thẳng, cô ấy sẽ gảy móng tay của mình trong vô thức, gảy cho đến khi chúng chảy máu mới thôi.
Lúc quan hệ của chúng tôi trở nên không còn cách nào hòa giải, tôi đã từng rất chán ghét, ghê tởm động tác đó của cô ấy.
Nhưng bây giờ thấy toàn thân của đứa trẻ ba tuổi nhỏ bé vì lo lắng mà lại gảy móng tay của mình, một ngọn lửa bốc lên trên đầu tôi.
Tôi giơ tay giữ chặt tay con bé, nắm ở trong tay, quay qua trừng mắt nhìn người đàn ông: “Tôi không quan tâm anh nghĩ tôi như thế nào.
Hôm nay đưa con bé tới đây cũng không phải do tôi muốn, là con bé muốn gặp anh, tôi không có lý do gì để mà ngăn cản.
Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, tôi thật sự rất hối hận khi đến đây!”
“Hối hận?” — Người đàn ông cười giễu cợt, hút một hơi xì gà, lấy một thứ từ trong ngăn kéo và ném qua cho tôi — “Cầm đi, trong này có 20 vạn, đủ cho cô mua túi rồi.”
“Anh!”
“Nhà hàng đã đặt rồi, cô tự đưa con bé đi đi.
Tôi rất bận, không đi hầu được.”
Bàn tay nhỏ trong tay tôi run lên, tôi liếc nhìn sắc mặt của Tinh Nam, chỉ thấy mặt của con bé lúc đỏ lúc trắng, trên mặt viết đầy nỗi sợ hãi.
Tôi thở gấp, thả tay con bé ra, tiến tới chỗ tấm thẻ.
Sự khinh thường trên mặt người đàn ông càng rõ ràng.
Tôi nhặt tấm thẻ lên, đi đến trước bàn, nhìn thoáng qua danh thiếp trên bàn, sau đó vứt thẻ vào người anh ta:
“Diêu Kế Lai! 20 vạn mua một giờ của anh, cùng con bé đi ăn!”
Người đàn ông rõ ràng không ngờ đến tôi sẽ làm như vậy, ngẩn người trong giây lát, hỏi ngược lại: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ tìm cho con bé một người ba mới sẵn lòng đi ăn cùng nó!”.