Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 22: Hạ Đồng Thay Đổi Suy Nghĩ


Bạn đang đọc Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa – Chương 22: Hạ Đồng Thay Đổi Suy Nghĩ


Mặc dù đã là diễn viên, nhưng trên thực tế lại không có có tác phẩm gì nổi bật, nên dù không đeo khẩu trang, ngang nhiên đi lại giữa chốn đông người, Hạ Đồng cũng sẽ không sợ hãi chính mình bị người khác nhận ra.

Về phần dự án Phù Sinh Nhược Mộng, bởi vì chỉ đóng vai phụ, nên Hạ Đồng hôm nay cũng đã chính thức rời đoàn, thành công sát thanh.

Vương Chính lái xe, Hạ Đồng thì ngồi ở phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Mãi cho đến khi mở mắt ra, nhìn thấy nơi mà cậu ta ngừng lại là ở đâu, hai mắt cô mới chợt cảm thấy cay xè, đáy lòng hỗn loạn tưng bừng.

Trung tâm thương mại Hạ Nam – đã từng là sản nghiệp của gia đình Hạ Đồng.

Trước kia, khi tập đoàn còn chưa phá sản, cha cô rất thường đưa cô và mẹ đến nơi này tham quan mua sắm.

Kiếp trước, sau khi lấy Cố Thiên Thừa, thời gian đầu đều ở yên trong nhà không ra ngoài, thời gian sau, bởi vì trở thành diễn viên, không còn thời gian và tâm sức, Hạ Đồng cũng đã rất lâu không ghé qua nơi này.

Bây giờ nhìn lại, mới chợt giật mình phát hiện, thì ra, chỉ mới thoáng đó, cũng đã trôi qua mấy đời.


“Nhị phu nhân, gia chủ đã đặc biệt căn dặn, một lát nữa ngài vào trong, chỉ cần ưa thích thứ gì liền cứ việc lấy đi, không cần ngại quá đắt mà ủy khuất chính mình…”
“Vương quản gia, ông chủ mới của trung tâm thương mại này không đổi tên nó lại sao? Tại sao vẫn giữ nguyên cái tên Hạ Nam này vậy?”
“Nhị phu nhân, ngài không biết sao? Người thu mua trung tâm thương mại này, chính là gia chủ nhà chúng ta! Về phần tại sao lại không đổi tên…cái này…” Suy nghĩ một lúc, Vương Chính mới chậm rãi nói ra đáp án.

“Gia chủ cảm thấy cha của nhị phu nhân là một người tài giỏi, xứng đáng được tôn trọng.

Cho nên, gia chủ mới không đổi tên của những sản nghiệp này, xem như là sự tôn kính đối với tâm huyết cả đời của ông ấy.”
Nói đến Cố Thiên Kỳ, lòng ngưỡng mộ liền bắt đầu giống như nước sông liên miên chảy hoài không dứt, không cần Hạ Đồng hỏi tiếp, Vương Chính cũng đã tràn đầy tự hào nói:”Không chỉ riêng trung tâm thương mại này…”
“Nhị phu nhân, ngài nhìn đi, cả con phố này, có gần một nửa cũng đều đã là sản nghiệp của Cố gia.”
“Về phần gia sản của tập đoàn Hạ thị mà cha ngài bán ra cách đây không lâu, gia chủ cũng đã sớm ra giá cao, đem tất cả thu mua lại từ trong tay người khác.”
“Còn có chuyện này sao?” Lần này, sự kinh ngạc biểu hiện ra bên ngoài của Hạ Đồng cũng không còn là giả vờ nữa, mà là thật sự phát ra từ nội tâm.

Song, rất nhanh, cô cũng đã hỏi thêm một câu:”Vương quản gia, đây là chuyện xảy ra khi nào?”
“Cũng đã khá lâu rồi thưa nhị phu nhân, hình như là trước khi ngài tổ chức hôn lễ với nhị gia thì phải…” Đối với thời gian cụ thể, Vương Chính cũng không thể xác định một cách chính xác được.

Không phải bởi vì bù đắp cho cô sao?
Chuyện này xảy ra trước cả khi cô và hắn phát sinh quan hệ, thậm chí, là trong khi cô và hắn còn chưa quen biết nhau!
Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Hạ Đồng biết được việc này.

Thật ra, kiếp trước, Hạ Đồng cùng Cố Thiên Kỳ cũng không hề thân thiết một chút nào.

Thậm chí, sinh sống ở đó đều sắp được mười năm, số lần cô và hắn nói chuyện với nhau cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Càng đừng nói chi là tìm hiểu xem hắn đã làm gì.

Kiếp trước, khi Hạ Đồng từ giã cõi đời, nuốt hận ra đi, Cố Thiên Kỳ thật ra vẫn còn sống.

Chỉ là không biết, kết cục cuối cùng của hắn sẽ là gì…!

Là bị đôi cẩu nam nữ đó ám toán, hại chết.

Hay là kịp thời phát hiện được, phản sát lại bọn họ…!
Nhưng mặc kệ kết cục là gì, thì thời khắc này, nhìn xem hai chữ Hạ Nam to lớn trước cửa trung tâm thương mại kia, trong lòng Hạ Đồng phảng phất cũng đã xuất hiện biến hóa vô hình gì đó.

Nếu nói trước kia, cô ở bên cạnh hắn, chỉ là vì tìm kiếm trợ lực, lợi dụng hắn đối phó Cố Thiên Thừa và Tô Sở Sở.

Thì hiện tại, dù cho vẫn phải tiếp tục lừa dối hắn, nhưng cô cũng sẽ cố gắng dùng hết sức mình đi bảo hộ hắn.

Tuyệt đối không để người tốt như hắn rơi vào kết cục thê thảm giống như cô ở kiếp trước!
Người tốt, nhất định phải có hảo báo!
Lần này đi mua sắm, Hạ Đồng cam đoan, bản thân quả thật là không hề mang theo bất kì mưu tính gì.

Nhưng cũng không biết có phải ông trời cũng đang giúp cô hay không, trong lúc mua sắm vòng tay, Hạ Đồng lại vô tình gặp được một vị quý nhân.

Đối phương là một người phụ nữ tuổi gần năm mươi, mặc một bộ váy dài cao cấp, quanh thân đều quanh quẩn một cỗ khí chất của người có tiền.

Chỉ có điều, dù cho cố gắng ăn mặc, trang điểm như thế nào, thì đối phương vẫn như cũ không thể che lấp được dấu vết mà thời gian lưu lại trên mặt mình.

“Lâm phu nhân, trùng hợp thật, không ngờ được lại có thể gặp được bà ở đây.”

Đang tràn ngập hứng thú đánh giá trang sức bên trong tủ kính, bên tai lại truyền tới âm thanh mừng rỡ của người xa lạ, Lâm phu nhân liền không khỏi ngẩng đầu:”Cô là?”
“À, xin giới thiệu một chút, tôi là Cố gia – Cố phu nhân.” Ý cười không giảm, nụ cười vẫn rực rỡ, lóa mắt, song, khi nói chuyện, Hạ Đồng cũng đã chủ động đem chữ nhị vốn nên tồn tại kia xóa đi.

Mà nghe thấy thân phận của Hạ Đồng, một chút cảnh giác vừa mới xuất hiện của Lâm phu nhân cũng liền đã cấp tốc vơi đi, thay vào đó là nụ cười lấy lòng:”Thì ra là Cố phu nhân, hôm nay cô cũng đến đây mua sắm à?”
Đừng hỏi tại sao Lâm phu nhân lại không nhận ra Hạ Đồng.

Bởi vì sao? Tuy rằng cũng là phu nhân, nhưng bối cảnh của Lâm phu nhân, đừng nói là so với quái vật khổng lồ như Cố gia, thì bọn họ thậm chí đều không được tính là tầng lớp thượng lưu.

Ngay cả buổi tiệc mấy ngày trước, nhà họ Lâm đều không có tư cách đến dự.

Cho nên, càng đừng nói chi là nhìn thấy Hạ Đồng.

**Đi làm về trễ vẫn gõ chữ đây, hơi bớt cảm rồi, yêu mọi người.

‎(* ´з)(ε` *).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.