Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc

Chương 9393


Đọc truyện Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc – Chương 9393


Edit: windy

Mục Nhã Huệ là mang theo nhiệm vụ tới thành Vân Đô.
Sau khi giải quyết chuyện Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương xong, Mục Nhã Huệ kéo Mạc Như Nghiên vào thư phòng.


“Mạc tỷ tỷ, Hoàng Hậu nương nương bảo muội truyền cho tỷ, nổi gió rồi.” Mục Nhã Huệ cũng không hiểu thâm ý lời này lắm.
Tuy loáng thoáng đoán được một chút, nhưng lại không dám nghĩ sâu.


Sắc mặt Mạc Như Nghiên thay đổi, nhìn về phía Mục Nhã Huệ: “Nhã Huệ, Hoàng hậu nương nương có khỏe không? Tình hình ở hậu cung thế nào, có gặp phải uy hiếp gì không?”

“Cái này…” Mục Nhã Huệ do dự một chút, nghĩ một lát rồi vẫn nói, “Kỳ thật muội cũng không rõ lắm.
Mạc tỷ tỷ tỷ có biết không, từ hai năm trước hoàng huynh đã chiêu mộ hậu cung, rất nhiều điều đã thay đổi.
Muội chỉ có thể xác định một điều là, đến nay, Hoàng Hậu nương nương không có điểm vào để bị hoàng huynh lấy cớ khó dễ cả.”

Đến Nhã Huệ cũng cảm thấy có nguy hiểm, nhắc tới bị làm khó dễ, tình cảnh của Mộ Dung Quân thật sự tốt sao? Mạc Như Nghiên xoay người, ngó ra ngoài cửa sổ, không nhịn được lộ ra nụ cười cười khổ.


Quả nhiên, vẫn không thể kiên trì quá mười năm! Mạc Như Nghiên vốn cho rằng, với giao tình của tân hoàng và Hạ Trăn, có một số việc có thể trì hoãn, ít nhất cũng không đến nhanh như vậy.


Nhưng mà hiện nay, chỉ mới năm năm mà thôi, mưa gió Đế đô, đã tới rồi.


“Còn có, Mạc tỷ tỷ, mục đích lần này muội tới, chủ yếu là phụng mệnh ý chỉ của Thánh Thượng, dẫn Mộ Dung Tể Tướng và Tể tướng phu nhân về Đế đô.” Chuyện này không tính là Mục Nhã Huệ tự động xin đi giết giặc, làm chuyện vô tích sự.
Dù sao tân hoàng có suy nghĩ gì, Mục Nhã Huệ căn bản không thể nào biết được, cũng không cầu được cơ hội nào.


Chỉ là, phần công việc này vẫn rơi lên trên đầu Mục Nhã Huệ.
Hơn nữa, chỉ có một mình Mục Nhã Huệ đến thành Vân Đô, Hồ Khôn Bạch cũng không thể đi theo.

“Vậy Thánh Thượng khôn nói, sau khi đưa Mộ Dung Tể tướng và phu nhân về, sẽ sắp xếp thế nào không? Là phong quan thêm tước, hay vẫn gác lại?” Không tự giác, trong lời Mạc Như Nghiên nói ra liền mang theo chút châm chọc.


Mục Nhã Huệ dừng lại một chút, lắc đầu: “Muội cũng không biết.
Nhưng mà muội nghe Hồ Khôn Bạch nói, gần đây hoàng huynh đang xử lý vây cánh.


“Là xử lý họ ngoại hả!” Vây cánh? Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, thật sự không thể chấp nhận lý do thoái thác của Mục Nhã Huệ rồi.


Mục Nhã Huệ cúi đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Họ ngoại, vĩnh viễn là vấn đề trọng tâm không đổi.
Nhưng thật sự muốn xử lý, chỉ có họ ngoại sao?

“Vậy Hồ gia thì sao? Thánh Thượng tính xử lý thế nào?” Bỏ qua Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân không nói, có quan hệ nhất với Mạc Như Nghiên, cũng chỉ có Mục Nhã Huệ thôi.


Làm con dâu Hồ gia, Mạc Như Nghiên quan tâm tới, là Mục Nhã Huệ có thể vì vậy mà chịu liên lụy không.


Mục Nhã Huệ tiếp tục lắc đầu.
Nàng cũng không biết.
Không phải Hồ Khôn Bạch chưa từng nói với nàng, cũng không phải chính nàng không nghĩ tới.
Chỉ là… Lòng vua khó dò, tân hoàng lúc này không phải là vị hoàng huynh kia rồi.


Không nhận được đáp án phía Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không chút ngoài ý muốn.
Như thế, cũng chỉ còn một vấn đề cuối rồi.


“Tiên hoàng đâu? Hiện nay ông ta ở đâu?” Không có bất cứ dự liệu nào, Mạc Như Nghiên xoay người, bình tĩnh hỏi Mục Nhã Huệ.


“Tiên hoàng ông ấy…” Mục Nhã Huệ không phải không biết, vì sao đột nhiên Mạc Như Nghiên hỏi tới Tiên hoàng.

Nhưng mà, nàng vẫn trả lời lại, “Tiên hoàng mấy ngày gần đây bệnh nặng, sợ là không chịu được quá nửa tháng.
Ngự y cũng bó tay, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng thái phi ngày đêm hầu hạ bên cạnh.
Nhưng, vẫn không có chuyển biến tốt.”

Không thấy tốt… Thật lâu sau đó, Mạc Như Nghiên gật gật đầu.
Lúc xoay người, trên mặt cũng đã nghiêm trọng.


Lúc Mạc Như Nghiên đối diện với Mộ Dung Tể tưởng, trong phòng chỉ có Hạ Trăn.
Những người khác, đều để ra ngoài.


Tin tức Mục Nhã Huệ mang đến, hiển nhiên là nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Tể tướng.
Nhưng mà, quả thật không vượt ra ngoài ý liệu của hai người.


Nghe xong Mạc Như Nghiên nói lại, Mộ Dung Tể tướng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mà trực tiếp nhìn về phía Hạ Trăn: “Hạ tướng quân thấy thế nào?”

Vẻ mặt của Hạ Trăn, từ khi Mạc Như Nghiên nói câu “Tân hoàng có chỉ”, liền không thay đổi gì.
Giờ phút này bị Mộ Dung Tể tướng hỏi liền đăm chiêu suy nghĩ, hắn lắc đầu, không nhiều lời.


Hạ Trăn không nguyện nói, Mộ Dung Tể Tướng cùng không thúc giục.
Ngược lại nhìn về phía Mạc Như Nghiên, trầm tư nói: “Vậy tướng quân phu nhân thì sao? Có thể có kế sách ứng đối không?”

“Mộ Dung Tể tướng thật xem trọng ta rồi.” Trên mặt Mạc Như Nghiên lộ ra bất đắc dĩ cùng cười khổ, không chút biểu hiện nàng bất lực với chuyện này, “Tình cảnh của chúng ta, giống như vẫn trong tay người khác.
Muốn xoay người vượt qua, sợ là không đơn giản như vậy.”

“Quả thật không đơn giản.” Gật đầu với Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng sờ sờ râu, thở dài, “Nhưng mà không đơn giản cũng phải nghĩ cách đối mặt.
Bây giờ, cũng không có Thái Tử điện hạ thứ hai che chở các ngươi.”

Lúc Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tới trước mặt, Mộ Dung Tể tướng không che giấu gì cả.

Mà trên thực tế, ông cũng không có chút kiêng kị gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.


Chuyện cực kì tàn khốc, nhưng Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tất phải đối mặt với thực tế.
Tân hoàng tuy không phải Tiên hoàng, nhưng bên cạnh bọn họ quả thật sẽ không xuất hiện một vị Thái Tử điện hạ lần thứ hai nữa.


“Trò sẽ hộ tống Thầy cùng sư mẫu về Đế đô.” Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, khiến cho Mộ Dung Tể tướng cùng Mạc Như Nghiên sửng sốt.


“Không được.” Mộ Dung Tể tướng lắc đầu, trịnh trọng nhìn Hạ Trăn, “Ai cũng có thể theo lão phu về Đế đô.
Chỉ có ngươi, không thể.”

“Nhưng mà Thầy, tân hoàng đã từng hứa với trò…” Hạ Trăn còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Tể tướng ngắt lời.


“Mặc kệ tân hoàng đã từng hứa hẹn với ngươi cái gì, hiện nay cũng không cần tin là thật.
Nhớ năm đó tiên hoàng hứa hẹn với lão phu thế nào không, nước không mất, nhà không chết, Mộ Dung gia sẽ không suy bại?” Mộ Dung tể tướng lắc đầu, giọng nói trầm trọng, nhưng cũng mang theo mạnh mẽ làm cho người ta không thể nào bỏ qua, “Cho nên, ai ở thành Vân Đô cũng có thể đến Đế đô.
Chỉ có ngươi, Thanh Viễn tướng quân, sống chết phải thủ ở thành Vân Đô, lãnh đạo các tướng sĩ Tây Bắc quân, một bước cũng không bước vào Đế đô.”

Hạ Trăn im lặng.
Năm năm nay, hắn chưa từng về Đế đô.
Cũng không phải không thể đi, mà là không cần thiết phải đi.
Hắn vẫn luôn cho rằng, hắn cùng tân hoàng, sẽ không có khả năng tồn tại những nghi kị kia.
Ít nhất lúc hắn còn sống, tân hoàng không có khả năng kiêng kị hắn như tiên hoàng kiêng kị Tây Bắc quân, không có khả năng không chấp nhận được sự tồn tại của Tây Bắc quân.


Cho dù Như Nghiên vẫn nhắc nhở hắn, cho dù Lăng Phong thường xuyên có ý thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng Hạ Trăn vẫn kiên quyết, nhận định lời hứa của hắn cùng tân hoàng lúc đó.


Chỉ là hiện nay, hứa hẹn không còn, tình nghĩa sống chết của hắn cùng tân hoàng, lại tính thế nào?

“Kì thật…” Ngay tại lúc Hạ Trăn im lặng, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên mở miệng, “Để Hạ Trăn đưa Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân về Đế đô, không hẳn là một chuyện tốt.”

“Thanh Viễn tướng quân phu nhân!” Mộ Dung Tể tướng nhíu mày, lạnh lùng quát.
Hiện nay không nên nói đùa, thời gian sống còn, sao có thể để Hạ Trăn về Đế đô được?

“Mộ Dung Tể tướng chưa trải qua ngày đó Thái tử điện hạ vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, tình nguyện đứng đối đầu với tiên hoàng.” Tuy nói như vậy cực kì vô lý, nhưng Mạc Như Nghiên vẫn mở miệng, “Ngày đó Thái tử điện hạ đã từng cầu xin tiên hoàng, nếu như tiên hoàng đồng ý buông tha Hạ Trăn, hắn có thể không làm Thái Tử, không cần ngôi vị hoàng đế.
Lời nói khẩn thiết kiên định tình nghĩa như vậy, ta tin tưởng, hiện giờ tân hoàng cũng không quên.”


Vì lời Mạc Như Nghiên nói, sắc mặt Mộ Dung Tể tướng thay đổi.
Dù cho trong lòng biết không thể, lại vẫn không khỏi vì câu nói này mà nghĩ khác.
Nếu như lúc trước Thái tử điện hạ có thể vì Hạ Trăn làm đến nước đó, vậy có phải thể hiện, toàn bộ đều có thể con đường sống không?

“Nếu như lúc đó không có Thái tử điện hạ phù hộ, chúng ta sẽ không có khả năng thuận lợi rời khỏi Đế đô.
Thái Tử điện hạ vì Hạ Trăn, không tiếc bại lộ con bài chưa lật của mình, động đến cung thủ của tiên hoàng.
Cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy, ta không tin, tân hoàng lại không nhớ rõ.” Mạc Như Nghiên nói xong liền nhìn về phía Hạ Trăn, mang theo giọng điệu quyết tâm, nói, “Mà nay, tiên hoàng vẫn còn sống, Hạ Trăn một mình trở về Đế đô, ta muốn cược một lần, xem xem tân hoàng rốt cuộc muốn tính sao.”

“Nếu thua thì sao?” Không thể phủ nhận, Mộ Dung Tể tướng bị lời Mạc Như Nghiên nói cho kinh ngạc rồi.
Nhưng muốn nói bị thuyết phục thành công, còn hơi xa.


Mộ Dung Tể tướng đã từng đứng trong hàng quyền thần hơn mười năm, ông hiểu biết rõ quân uy khó dò thế nào hơn bất cứ ai khác.
Tâm đế vương, liền giống như đám mây chân trời, sóng gió có thể thay đổi bất ngờ, bọn họ căn bản không thể suy đoán được.


Nếu như hiện nay tân hoàng vẫn là Thái Tử, Mộ Dung Tể tướng không chút do dự sẽ ủng hộ Hạ Trăn về Đế đô.
Nhưng, bây giờ Thái Tử đã là tân hoàng, mà còn là tân hoàng đăng cơ hơn năm năm.


Vẫn là câu nói kia, tâm Thánh Thượng, không thể đoán, không thể đoán…

“Thua cũng chỉ là chết.” Đáp lại Mộ Dung Tể tướng, là bộ dáng kiên định của Hạ Trăn, “Nếu như Tây Bắc quân nhất định không thoát khỏi việc này, chết sớm hay chết muộn, có gì khác?”

“Đương nhiên có khác.”Mộ Dung Tể tướng vỗ bàn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Chỉ cần Tây Bắc quân không mất, ngươi liền sống êm đẹp trên đời này.
Chỉ cần ngươi không tiến vào Đế đô, liền có thể thủ ở thành Vân Đô này một đời không lo nghĩ.
Lão phu nói rõ như vậy, ngươi nghe có hiểu không?”

“Hiểu.” Hạ Trăn gật gật đầu, coi như không thấy Mộ Dung Tể tướng tức giận, lại lắc lắc đầu, “Nhưng học trò không dám gật bừa.”

“Ngươi…” Mộ Dung Tể tướng tức giận trực tiếp đổi

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.