Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc

Chương 8484


Đọc truyện Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc – Chương 8484


edit: windy

Vì có Trương bà bà theo bên cạnh, mặc dù đi tới thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên cũng không chịu chút khổ nào.


Trái lại, Mạc Như Nghiên vẫn ăn cực kỳ tốt, ngủ được cũng tốt.
Mãi đến, đứa nhỏ trong bụng ra đời.


Hạ Trăn đã sớm nghĩ ra tên cho đứa nhỏ.
Mặc kệ là nam hay là nữ, hắn đều rất thích.


Mà trên thực tế, toàn thể tướng sĩ Tây Bắc quân mong đợi rất có hiệu quả.
Tiểu tướng quân Hạ Vân Đô của bọn họ đã chào đời, cứ như vậy đắm chìm trong vạn chúng chờ mong.


Hạ Vân Đô ra đời, kinh động cả thành Vân Đô.
Các tướng sĩ Tây Bắc quân vui mừng đến không cần diễn tả bằng từ, dân chúng thành Vân Đô cũng mỏi mắt chờ mong, cuối cùng cũng trông mong vị tiểu thành chủ này.


Hạ Trăn tận lực cho Hạ Vân Đô lấy ba chữ “thành Vân Đô” làm mệnh danh, chính là muốn Hạ Vân Đô như thành Vân Đô, cùng mọi người mong chờ tương lai tươi đẹp.


Mạc Như Nghiên đối với cái này tên này không hề dị nghị, vui vẻ tiếp thụ cái tên “Hạ Vân Đô” nghe hơi chút khí phách.


Nghe nói tiểu tướng quân của bọn họ vậy mà cùng tên với thành Vân Đô, không ít các tướng sĩ hô to bất mãn, kiên trì muốn tiểu tướng quân theo chân bọn họ dùng tên Tây Bắc quân.

Đối với cái này, Mạc Như Nghiên không tỏ thái độ gì, Lăng Phong liền lắc đầu cự tuyệt: “Tây Bắc? Khó nghe.
Hạ Bắc Quân? Đừng đem tiểu tướng quân chúng ta xỉu vì tức nữa.”

Không thể phủ nhận, lý do Lăng Phong nói khiến mọi người nhất trí tán thành.
So với cùng tên với Tây Bắc quân, bọn hắn thật sự càng vui tiếp thu cái tên “Hạ Vân Đô” này vừa đọc liền thấy trôi chảy.


Dân chúng thành Vân Đô cũng rất cao hứng.


Lúc trước tin Thánh Thượng phong thành chủ cho thành Vân Đô truyền đến, dân chúng đến bụng còn không no, đâu có quan tâm hỏi đến?

Nghe nói tân thành chủ chưa sinh ra, dân chúng thành Vân Đô liền càng thêm tuyệt vọng.
Thánh Thượng là từ bỏ bọn họ rồi sao, tính toán mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt sao.
.
.


Mãi đến khi Tây Bắc quân tiến vào chiếm giữ thành Vân Đô, mãi đến khi Tây Bắc quân mở kho phát lương thảo, mãi đến khi Tây Bắc quân chia đất cho bọn họ, trồng lương thực, dân chúng thành Vân Đô mới dần dần lại sống lại.


Cùng càng về sau nghe nói tân thành chủ là đứa nhỏ trong bụng tướng quân phu nhân, dân chúng thành Vân Đô nháy mắt liền cảm thấy mỹ mãn rồi.


Có Tây Bắc quân ở đây, bọn họ cái gì cũng không sợ.
Có tân thành chủ ở đây, bọn họ liền càng thêm nắm chắc, có hi vọng rồi.


Hiện nay Thanh Viễn tướng quân đem tân thành chủ gọi là “Hạ Vân Đô”, làm sao không hiểu ý nghĩa muốn cùng dân chúng thành Vân Đô bọn họ cùng tồn vong? Chỉ phần dụng tâm này, bọn hắn liền thấy cảm ơn vô cùng.


Đến ngay cả các phú hộ trước vì bị Tây Bắc quân mạnh mẽ mở kho lúa này vẫn ghi hận trong lòng, cũng bĩu môi, tự mình bưng quà tặng đưa đến phủ Thành Chủ.


Tổ chim bị phá, trứng có an toàn nổi không? Bọn họ cũng không phải không biết đạo lí đối nhân xử thế.
Không phải trước bị dọa sợ sao? Cảm thấy triều đình mặc kệ bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể vì tư lợi dựa vào chính mình thôi.


Mà nay Tây Bắc quân đến đây, chẳng những cố gắng đưa dân chúng khai thác đất vườn, xây thành trì mới, đến tân thành chủ cũng gọi là “Hạ Vân Đô”.
Đám phú hộ thấy được hy vọng sống sót, cũng không so đo lần trước nữa.


Cũng không nghỉ là chỉ bởi vì tên của tiểu tướng quân, đám phú hộ vẫn luôn trừng mắt nhìn hành động trong thành vậy mà lại chủ động tới cửa.


Hắc! Sớm biết sẽ thu hoạch được ngoài ý muốn vậy, bọn hắn liền sớm nói cho đám phú hộ biết, tên của tiểu tướng quân bọn họ liền là “Hạ Vân Đô” rồi.


Lăng Việt vốn là đã quen thuộc chuyện nhân tình lui tới.
Có Trương bà bà ở bên cạnh nhìn, mặc kệ là cấp bậc lễ nghĩa hay là quy củ, đều không có chút lỗi nào.

Cuối cùng, nhóm phú hộ là tươi cười rời khỏi phủ Thành Chủ.


Trông thấy một màn thần kỳ như vậy, đám người Lăng Phong tiến đến một bước, thảo luận một phen xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Nhưng rất không may, không có kết quả.
Mặc kệ là Lăng Phong hay là mấy vị phó tướng khác, đối với mấy phú hộ đột nhiên thay đổi thái độ, đều có chút mờ mịt.


“Phụ thân cùng vài vị thúc thúc bá bá không phát hiện lúc các phú hộ rời đi, trong tay đều mang theo hộp lễ vật sao?” Bị Lăng Phong hỏi điều này, Lăng Việt kinh ngạc ngẩng đầu.
Hắn còn tưởng rằng người bình thường vừa thấy liền biết là chuyện gì xảy ra, không ngờ đến phụ thân hắn cũng không chú ý tới?

“Hả? Bọn họ có cầm đồ ra sao?” Lăng Phong thật đúng là không chú ý xem đám phú hộ có cầm quà hay không.


Mấy vị phó tướng khác cũng như vậy, lắc lắc đầu.
Bọn hắn cũng đều không thấy đám phú hộ cầm quà ra.
Mấu chốt là cũng không ai nhắc nhở bọn họ phải xem tay của đám phú hộ!

Thấy đám người Lăng Phong thật không chú ý tới, Lăng Việt không khỏi bất đắc dĩ.
Khẽ thở dài một cái, giải thích nói: “Phu nhân phân phó, bọn họ có tặng lễ tới quý phủ, liền không thể để bọn họ tay không mà về.
Trước chuyện mạnh mẽ mượn lương thực đã nháo tới cực kỳ không thoải mái rồi, hiện nay đương nhiên muốn bù lại một chút.”

Lăng Phong đã biết.
Gật gật đầu, không thể không thừa nhận, phu nhân so với bọn họ suy nghĩ còn cẩn thận hơn.
Tại phương diện đối nhân xử thế này, phu nhân có thể xưng là cao thủ.


“Vậy phu nhân cho ngươi đưa lễ vật quý hay không?” Một vị phó tướng không nhịn được hiếu kỳ nói.


Bọn họ đều rất rõ ràng, phu nhân từ lúc đến thành Vân Đô, vì Tây Bắc quân, vì dân chúng thành Vân Đô dân bỏ ra không ít của cải.
Nói ra, một đám tướng sĩ Tây Bắc quân chỉ cần nhắc tới Mạc Như Nghiên, liền khẳng định là kính nể có thừa.


Vị tướng quân phu nhân này khoan dung rộng lượng, ôn hòa lương thiện, quả thực ở ngoài ý liệu của mọi người.

Mấu chốt nhất là, tướng quân phu nhân lại vì bọn họ sinh một vị tiểu tướng quân.


Hoàn toàn khác với Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên, Hạ Vân Đô thật sự cực kỳ thích cười.
Mà còn không biết sợ, ai cũng có thể ôm được.


Cũng vì vậy, mỗi lần chỉ cần Trương bà bà không có ở đó, đến cả các tướng sĩ cũng lén chạy tới chơi đùa cùng Hạ Vân Đô.


Đến như vì sao phải lén sau lưng Trương bà bà, đương nhiên là bởi vì Trương bà bà trong ngày thường có nhiều quy củ, mỗi khi bọn hắn chuẩn bị đụng chạm tiểu tướng quân đều phải tránh này nọ.


Theo Trương bà bà nói, tiểu tướng quân rất quý giá! Một đám hán tử thô kệch bọn họ xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ đụng đau tiểu tướng quân thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng trên thực tế, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên cũng không ép không cho phép các tướng sĩ tiếp cận Hạ Vân Đô.


Ngẫu nhiên mặc dù Trương bà bà ở đây, Mạc Như Nghiên cũng sẽ để cho Hạ Trăn đem Hạ Vân Đô ôm ra chơi cùng đám Lăng Phong.
Dù là Trương bà bà nghiêm mặt ngăn lại, cũng không có chút lực uy hiếp nào.


Dần dần, đám tướng sĩ Tây Bắc quân cũng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.