Đọc truyện Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc – Chương 7777
Edit: windy
“Kỳ thật ta cũng không hi vọng tình huống tệ nhất xảy ra.
Ngẫm lại, chúng ta xem xem có khả năng khác không.” Mạc Như Nghiên cũng biết, lập tức đem tình huống tệ nhất đặt ra trước mặt bọn họ.
Nếu như không làm như vậy, rất có khả năng bọn họ không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trước mắt đã đến gần ranh giới sống chết, không chấp nhận có chút lơ là nào.
Nhất là đang ở tại Đế Đô nơi nhiều âm mưu như vậy, biên quan xa xôi không thể an gối không lo.
Phòng bị, là vũ khí cần thiết nhất trước mắt của Tây Bắc quân.
Cho dù là chống lại Thái Tử, cũng phải đề phòng một tay.
“Ta đã hoàn toàn không nghĩ tới tình huống khác rồi.” Nếu tình huống tệ nhất đã đặt ở trước mặt, Lăng Phong lắc đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Hạ Trăn, “Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?”
Hạ Trăn ngồi không động, hai tay nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, đưa ra bốn chữ: “Kế sách ứng đối.”
Hạ Trăn thật sự quá tin tưởng nàng! Mạc Như Nghiên không nhịn được nở nụ cười.
Được rồi, nếu Hạ Trăn nói như vậy, nàng cũng sẽ bất chấp: “Binh đến tướng chặn.
Chỉ có đợi Thánh Thượng hành động, chúng ta mới có thể biết ứng đối thế nào.
Nhưng mọi người cứ yên tâm đi, ta sẽ đem hết khả năng, nghĩ ra biện pháp trước khi thời gian tới.”
“Vậy làm phiền phu nhân nhọc lòng rồi.” Thường thường, Lăng Phong muốn nhận trọng trách này.
Dù sao Mạc Như Nghiên là nữ tử, mà hiện nay còn mang thai, thật sự không nên lo lắng hao tổn tinh thần.
Nhưng, hắn thật sự là hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể trông cậy vào Mạc Như Nghiên vậy.
“Chỉ sợ Lăng phó tướng cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi rồi.” Không có kế sách ứng đối, nhưng không có nghĩa là không thể làm chút chuyện.
Tầm mắt Mạc Như Nghiên rơi vào trên người Lăng Phong và mấy vị phó tướng khác, trong mắt mang theo chút thú vị.
Lăng Phong rõ ràng cảm giác được sau lưng lành lạnh.
Nhưng, hắn vẫn rất cung kinh chắp chắp tay hướng về phía Mạc Như Nghiên: “Phu nhân cứ phân phó.”
“Tây Bắc quân trở về lâu như vậy, vẫn ru rú ở phủ tướng quân tính chuyện gì? Ra ngoài đi đi lại lại nhiều chút.
Gặp được dân chúng gặp nạn, nên giúp đỡ liền giúp đỡ, nên lộ diện liền lộ diện.
Dùng hết bản lĩnh cùng năng lực của mọi người, nên ở trước mặt dân chúng Đế Đô tạo hảo cảm.” Mạc Như Nghiên không ngại nói thẳng ý đồ của mình.
Làm chuyện tốt không để lại tên, đã từng là Tây Bắc quân.
Bây giờ, bọn họ tất phải đem danh tiếng ra, mà còn để vang rung trời.
“Này…” Giúp dân chúng, Lăng Phong đương nhiên không có ý kiến.
Tuy Mạc Như Nghiên nói rất êm tai, nhưng bọn họ ra tay giúp dân chúng, là bọn họ cam tâm tình nguyện.
“Nhớ kỹ, có thể không mặc áo giáp.
Nhưng gặp phải ác bá hoành hành, nhất định phải báo danh.” Mạc Như Nghiên cực kì may mắn, đám người Lăng Phong cũng không coi là cứng nhắc.
Chuyện vừa tới, hành động của nàng liền lớn hơn nữa, “Tốt nhất là đắc tội mấy con cháu quan lại, nháo đến triều đình cũng không sao cả.
Mặc kệ đằng sau có chỗ dựa vững chắc thế nào, mọi người cứ việc đi lên đấu lại.
Không náo nhiệt mọi người đều biết, liền coi như mọi người hành sự bất lực đi.”
Nghe đến đó, Lăng Phong hoàn toàn hiểu rõ Mạc Như Nghiên muốn làm cái gì rồi.
Gật gật đầu, dẫn theo mấy vị phó tướng khác nhận mệnh rời đi.
Hạ Trăn vốn cũng ra ngoài, lại bị Mạc Như Nghiên ngăn lại.
“Hiện nay ai cũng có thể ra mặt, chỉ có chàng không thể.” Thanh Viễn đại tướng quân tên tuổi đã đủ vang dội, mà địa vị trong lòng dân chúng là không thể lay động.
Mạc Như Nghiên không chút nghi ngờ, một khi Hạ Trăn đi trên đường lớn, chỉ biết sẽ đem sự tình đẩy sang phương hướng hoàn toàn khác rồi.
Hạ Trăn không đáp lại, nhưng dừng bước chân lại.
Quay đầu, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
“Hiện tại chúng ta muốn đánh vang danh tên Tây Bắc quân, tuyệt đối không thể lại bị Thanh Viễn tướng quân chàng che mất được.” Ngăn lại hành động của Hạ Trăn, Mạc Nghiên thản nhiên nói trắng ra, “Hiện nay Thánh Thượng e ngại chính là công lao chấn chủ của chàng, nếu danh tiếng chàng lại nổi lên nữa, chẳng phải càng khiến cho cuộc sống hàng ngày của Thánh Thượng thêm khó khăn sao? Trái lại, Tây Bắc quân ở biên quan xa xôi, cho dù thanh danh hiển hách, lại rất ít tiếp xúc với dân chúng.
Có lúc, ân tình cũng là xem trọng người bên cạnh trước, hiện tại chúng ta đánh cuộc chính là lòng người, chứ không phải người ngoài không liên quan đến mình.”
Một câu này, là Hạ Trăn tốt nhất nên ở nhà không cần lộ diện, để cho dân chúng Đế Đô tạm thời quên đi vị Thanh Viễn đại tướng quân này.
Đồng thời đổi thành, là cả đội Tây Bắc quân.
Lời Mạc Như Nghiên nói cực kì dễ hiểu, Hạ Trăn nghe đã hiểu rồi.
Nhưng nói thật, cực kì mệt mỏi.
Mấy ngày như vậy, không bằng bọn họ ở biên quan sống thoải mái.
Cho nên, Hạ Trăn trước đã không nguyện tới Đế Đô.
Mỗi khi chiến thắng trở về cũng là nhận ban thưởng xong liền nhanh nhanh chỉnh đốn lại đại quân, rời khỏi Đế Đô.
Để lại cho Thánh Thượng thậm chí là dân chúng Đế Đô, chỉ có bóng lưng cứng cỏi.
“Chính là trước các chàng làm quá ít, hiện tại chúng ta mới cần bổ sung.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, khẽ tựa vào trong lòng Hạ Trăn.
Nếu như gặp được minh quân, gặp được minh quân không kiêng kị không đoán nghi.
Tây Bắc quân đâu cần hành động, chỉ cần sống ở trong lòng dân chúng.
Nhưng hiện nay, là không thể rồi.
Mạc Như Nghiên cũng có thể hiểu bất đắc dĩ cùng trái tim băng giá của Hạ Trăn giờ phút này.
Tuy còn chưa nói tới thỏ chết cáo khóc cũng là không kém xa rồi.
“Trước nàng từng nói, chỉ cần ta ở Tây Bắc quân, ta chính là bùa hộ mệnh của Tây Bắc quân.
Những lời này đối với Thái Tử lúc này mà nói, còn tác dụng không?” Ôm Mạc Như Nghiên vào trong lòng, Hạ Trăn yên lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi.
“Có tác dụng.” Vỗ vỗ sau lưng Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên cực kì nhẹ nhàng nói, “Mặc kệ Thái Tử điện hạ có biết chuyện này hay không, nhất định hắn sẽ không làm cho Tây Bắc quân bị tan rã.
Cho dù chàng cách Tây Bắc quân rất xa, hắn vẫn sẽ nghĩ cách triệu hồi chàng về.
Chàng đối với Thái Tử mà nói, là hết sức quan trọng.”
“Ừm.” Hạ Trăn vùi đầu vào hõm vai Mạc Như Nghiên, lần đầu tiên lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt nàng.
Mạc Như Nghiên không nói nữa, lẳng lặng cùng Hạ Trăn điều chỉnh cảm xúc.
Mà thế cục với Hạ Trăn, với Tây Bắc quân, đều đã quá trầm trọng rồi.
Gần đây Tây Bắc quân cực kì sinh động, liên tiếp xuất hiện trên đường cái Đế Đô, lại giúp đỡ không ít dân chúng.
Thái Tử vừa nghe được việc này, liền ngẩn người.
Đợi đến khi phản ứng kịp lại, Thái Tử giật giật khóe miệng, rất muốn cười, lại sinh lòng áy náy.
Chung quy hắn vẫn không thể nào dựa vào chính mình để bảo vệ cả Tây Bắc quân, thế cho nên một bước tự dựa vào chính mình này của Tây Bắc quân, tận lực cố gắng tự cứu.
Thật sự quá nực cười rồi! Một đám tướng sĩ vốn nên rong
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
.