Đọc truyện Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn – Chương 18
Thời gian đi ăn tối của trường quân đội rất nghiêm chỉnh, Mạc Nham vốn định đưa Thẩm Ngôn đến căng tin ăn cơm, rồi sau đó hai người lại một đường không có nói gì đi khỏi phòng học tiến về phía sân điền kinh ở phía không xa.
“Mấy ngày nay cảm thấy thế nào?” Mạc Nham dẫn đầu mở miệng.
“Ukm, vẫn được.” Thẩm Ngôn cười nhạt trả lời. “Không cần huấn luyện nên thoải mái hơn nhiều .”
“Đúng vậy, so với huyến luyện, em vẫn thích lên lớp nghe giảng hơn.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạc Nham đáp nhẹ một câu, sau đó bắt đầu đi vào đề tài chính, “ Rất nhanh sẽ đến thời gian chọn lựa bộ đội đặc chủng mỗi năm một lần, đó vẫn luôn là ước mơ của anh, chẳng qua anh không biết đến bao giờ mới được gặp lại, anh sợ chính mình sẽ hối hận cả đời.”
Nói đến đây, Mạc Nham đột nhiên dừng bước lại, xoay người đối diện với Thẩm Ngôn, trong mắt lộ ra tình yêu say đắm làm cho người khác không thể dời đi.
Thẩm Ngôn bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn như vậy, cực kỳ không được tự nhiên, nhịn không được cúi đầu né tránh.
Cô không hề tiếp lời Mạc Nham mà đột nhiên chuyển sang nói chuyện khác: “Bộ đội đặc chủng đều là binh mũi nhọn, nghe nói quá trình chọn lựa đặc biệt tàn khốc, hi vọng anh có thể mã đáo thành công.”
Nghe Thẩm Ngôn nói như vậy, trong lòng Mạc Nham vẫn hiện lên một tia hưng phấn, lập tức tiếp lời nói của cô “Là rất tàn khốc, anh trước kia đã tham gia hai lần chọn lựa nhưng đều đã thất bại, bất quá cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ đến lựa chọn từ bỏ.”
Nói đến lời này trên mặt của Mạc Nham không khỏi hiện lên sự nghiêm túc, kia là một loại hy vọng cùng nhiệt tình khi anh hướng tới.
“Kiên trì chính là thắng lợi, anh sẽ thành công.” Thẩm Ngôn vẻ mặt nghiêm túc vì Mạc Nham mà động viên, vừa nói cong không quên nắm tay, cánh tay gập lại thành một tư thế cổ vũ, tuy nhiên chính cô lại không thích anh, tuy nhiên từ trước đến nay cô đều cực kỳ kính nể nhưng người có thể vì khát vọng mà không ngừng phấn đấu đi lên.
“Ha ha.” Mạc Nham đã bị bộ dáng nghiêm chỉnh của Thẩm Ngôn làm vui vẻ, nhịn không được đưa tay ra muốn vò tóc Thẩm Ngôn một chút, ai ngờ cô lại nhảy cảm như vậy, lùi ra sau một bước, tay của anh cứ như vậy mà khó khăn dừng ở giữa không trung.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Thẩm Ngôn có chút cứng nhắc hé miệng giả cười, lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía trước.
Trên mặt Mạc Nham hiện lên nhàn nhạt thương cảm, thu tay, từ phía sau vượt qua Thẩm Ngôn, lời nói tao nhã nặng nề hơn.
“Kỳ thật lời này nói ra có chút ích kỷ, nếu thực sự trở thành bộ đội đặc chủng, đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm, nghe nói mỗi lần đảm nhiệm nhiệm vụ phải viết trước di thư. Đối với em rất sợ nếu bây giờ không nói về sau khả năng nói ra sẽ không còn cơ hội nữa.” Quản thật, ai biết anh về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì? Có phải hay không lại có những người khác tới theo đuổi cô, có thể hay không cô liền đáp ứng người khác, vừa nghĩ đến đây anh liền không thể không nghĩ đến những điều đáng sợ khác.
Tuy anh vẫn không biết nên mở lời như thế nào, nhưng vẫn bị những ý nghĩ vừa nãy làm cho sợ hãi xúc động nói ra lòng mình. “Thẩm Ngôn, làm bạn gái anh, được không?”
Sau đó thấy Thẩm Ngôn không nói gì. chỉ thấy cô gái trước mắt mạnh mẽ dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Nham, “ Mục thủ trưởng? Mục Tử Dương?”
“ A.” Mạc Nham đột nhiên cười tự giễu, anh vỗn cho rằng Mục Tử Dương đã nói qua với cô rằng làm bộ đội đặc chủng đặc biệt nguy hiểm, nên anh mới bị cự tuyệt triệt để như thế. Bây giờ anh cũng không có tâm trạng để ý đến những thứ này rồi.
“ Đúng vậy, là Mục đội trưởng đội pháo binh hai.” giọng nói Mạc Nham rất nhẹ, lộ ra một dòng nhàn nhạt đau thương. “ Anh ấy đã từng là người xuất sắc nhất bộ đội đặc chủng, về sau bởi vì làm nhiệm vụ mà bị thương, thậm chí là bị thương rất nặng, lúc ấy thiếu chút nữa liền chết rồi. Mẹ anh là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện tổng lục quân, hôm đó vùa đúng lúc anh đến tìm mẹ, nên thấy được.” hình ảnh ngày hôm ấy cả đời này anh cũng sẽ không quên. Mục Tử Dương cả người đều là máu, xương bả vai, trên đùi, cơ hồ nhìn không ra hình dạng ban đầu, trên khăn trải giường màu trắng toàn là vết máu.
Thẩm Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, khó khăn đứng ở đó không nói nên lời. Cô vẫn cho rằng Mục Tử Dương có bối cảnh vững vàng nên mới tuổi còn trẻ mầ đã làm đội trưởng, nhưng ai biết được rằng anh lại là bộ đội đặc chủng, thậm chí còn trả giá bằng cả tính manghj của mình. Cô đã chết qua một lần, hiểu được sự sợ hãi của cái chết và sinh mệnh thật đáng quý. Không hiểu sao lại hiện lên một tia đau lòng, nếu không phỉa lần đó vết thương quá nặng, có phải hay không anh vẫn như cũ là một bộ đội đặc chủng, vẫn như cũ không quan tâm tính đến mạng của mình.
lần đầu tiên Thẩm Ngôn cảm thấy chính mình một chút cũng không có hiểu về Mục Tử Dương. trước kia anh có từng yêu ai không, lúc làm lính đặc chủng từng có những vết thương nào, anh thích ăn cái gì, thích màu gì, … …… …… … đúng là giờ phút này cô lại vội vã muốn biết toàn bộ về anh.
Mạc Nham một mình đắm chìm trong cảm xúc bi thương vì bị thất tình nên không để ý đến Thẩm Ngôn bất thường. Không yêu nhau vậy thì làm bạn bè đi, anh cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Đàn ông nên cầm được thì cũng buông được mới đúng.
cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn nói: “ Chủ nhật cùng nhau ăn bữa cơm đi, anh và huấn luyện viên của các em đều đến, gọi cả người trong kí túc xá đến, mọi người cũng nhau gặp mặt.”
“ Được.” đều nói đến mức này, Thẩm Ngôn cũng không có cự tuyệt. mà cô còn cân nhắc xem khi nào nên mời Thiệu Tuấn ăn một bữa cơm, để cảm ơn anh.
… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …….
chuyện Thẩm Ngôn có vị hôn phu ở kí túc xá 408 đã sớm được công khai bí mật rồi. May mà cô cũng bắt đầu tự nhiên, trực tiếp ở trước mặt bạn cùng phòng nghe điện thoại của Mục Tử Dương mà không cảm thấy khó chịu rồi.
Đương nhiên cũng giới hạn là không nói lời ngon tiếng ngọt ở đó, nếu có thật thì cô vẫn là trốn đến chỗ xa.
Sau khi trở về trường học, Mục Tử Dương cơ hồ mỗi buổi tối trước khi đến thời gian Thẩm Ngôn phải tắt đèn đều gọi cho cô nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng mà hôm nay, người nào đó tựa hồ gấp đến không thể chờ nổi muốn nói chuyện để giải nỗi khổ “ tương tư” rồi.
Thẩm Ngôn gấp gáp nói quá mót, cũng không chờ Tằng Tĩnh Ngữ và Trịnh Ninh, một mình đã sớm chạy đến khỏi kí túc xá chủ động gọi điện cho Mục Tử Dương.
Lúc này Mục Tử Dương đang ở trong phòng nghiên cứu xem thay đổi âm lượng radio. điện thoại reo lên cũng không có nghe thấy, cho nên không có nhận điện thoại của Thẩm Ngôn.
đầu thu buổi tối rất lạnh, Thẩm Ngôn một tay túm lấy áo một tay cầm điện thoại, cả người đông lạnh rét run. điện thoại gọi đến N lần cũng không thấy ai nhấc máy.
Khi Thẩm Ngôn ủ rũ quay lại kí túc xá, ba người họ đã trở lại.
“ không phải nói quá mót sao? Như thế nào mà chúng tớ trở về thì cậu cũng về?” Trịnh Ninh tỏ vẻ rằng mình đang buồn bực, vừa rồi lúc đi thì còn rất tốt, như thế nào mới một hồi không thấy, cả người liền ủ rủ rồi.
Tằng Tĩnh Ngữ lập tức chạy tới xem náo nhiệt: “ Đúng vậy, chắc là không ra ngoài tìm một chỗ đất nào đó để giải quyết ngay chứ.”
Nghe vật, Trịnh Ninh cực kỳ không có đạo đức mà cười, đồng thời còn không quên dơ ngón tay cái lên với Tằng Tĩnh Ngữ. Tằng Tĩnh Ngữ gật đầu tỏ ý đã biết. mà một bên Lý Ngọc đang rửa mặt cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thẩm Ngôn vốn tâm tình đang buồn, bị các cô nàng này đả kích một phen như vậy, tức giận càng lớn.
tức giận cho mỗi người một ánh mắt xem thường, hung tợn nói với Tằng Tĩnh Ngữ: “ xem tớ là cậu à, “ không bằng cầm thú.””
Lần này Tằng Tĩnh Ngữ càng vui vẻ rồi. nói “ cầm thú” cái danh hiệu này tồn tại còn phải nói đến Thẩm Ngôn, từ khi biết Mục Tử Dương là vị hôn phu của Thẩm Ngôn, cô liền phát huy sở trường “ lưu manh” không ngừng nói bóng nói gió với Thẩm Ngôn:
— —— ——– cậu đã hôn Mục đội trưởng chưa?
— —— ——– mấy lần rồi hả?
— —— ——– lần đầu tiên là bao nhiêu lâu?
— —— ——– có phải như trong truyền thuyết một đêm bảy lần không?
… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …
Tằng Tĩnh Ngữ đùa giỡn vài câu, sau đó Thẩm Ngôn da mặt đã dày đến tận cùng, không có phản ứng với Tằng Tĩnh Ngữ mà lên giường mở chăn rồi đi ngủ. TRong lòng không nhịn được mắng Tằng Tĩnh Ngữ cô số lần, mãi đến khi Mục Tử Dương gọi lại.