Đọc truyện Trùng Sinh Thiên Tuyết – Chương 118
Thật ra Thiên Tuyết
cũng không biết là mình đang ở nước nào trên thế giới, cũng không có
hứng thú muốn biết. Cô chỉ biết Lãnh Ngạo đi đâu cô liền phải chạy theo, xem như là một loại du lịch cũng được. Nhưng mà cho dù cô có muốn đi
đâu cũng không được, phải đợi Lãnh Ngạo có thời gian mới có thể ra ngoài cùng cô. Chỉ là cuộc sống này không buồn chán chút nào, giống như đi
công tác hay là đi thực tế thì đúng hơn. Nhiều lần cô cảm thấy không
thực, cô thế nhưng giàu như vậy? Còn không phải nhờ kim chủ của cô sao?
Thiên Tuyết đứng trước cửa sổ rùng mình một cái, dù có mặc áo lông, cũng vẫn
cảm thấy rất lạnh. Nhiệt độ ở đây quá thấp đi, tuyết cũng dày như vậy?
Chiếc áo này được Lãnh Ngạo lựa chọn rất kĩ, cảm thấy bộ dáng Thiên Tuyết
quấn trong lớp lông chồn này rất đáng yêu , vì thế cố ý đặt lông chồn
màu trắng sang trọng từ nước ngoài về, chế thành áo choàng nhẹ nhàng mà
rộng rãi cho bảo bối quý giá của hắn giữ ấm. Đại khái là Lãnh tiên sinh
cảm thấy loại áo choàng lông xù này thật sự rất cá tính, vì thế thuận
tay làm cho mình một bộ. Mặc kệ là Ám Đế hay là Lãnh tổng diện mạo đều
hết sức tuấn mỹ, phục sức xa xỉ, gu thẩm mỹ hạng nhất, luôn có địa vị
rất cao trong giới hắc đạo, thường trở thành đối tượng để mọi người
tranh nhau noi theo…… Nói trắng ra là chính là người dẫn đầu xu hướng
thời trang của giới thượng lưu!
Vì thế từ sau lần Lãnh Ngạo mặc
áo choàng lông xù hoa lệ tham dự bữa tiệc tụ hội của giới thương nhân
này, những người kia liền đón nhận một làn gió mới của xu hướng lông xu! Nhất thời, từ phố lớn đến ngõ nhỏ mặt hàng da, lông thú tiêu thụ cực
tốt, không biết bao nhiêu loại động vật đã hóa thành oan hồn như thế……
“Ngu ngốc, sẽ lạnh!” Lạnh Ngạo nhìn thiên Tuyết ngẩn người thật lâu ngoài
cửa sổ, đến mức gương mặt ngày càng tái liền kéo cô vào lòng, điểm lên
cái mũi hồng hồng của cô.
“Em không có gì.” Thiên Tuyết dụi dụi
vào ngực Lãnh Ngạo, hút lấy hơi ấm từ cơ thể người đàn ông này. Hì hì,
cái lò sưởi này là của cô!
Nhưng đối phương cũng không để ý tới
lời cô nói, chỉ nhìn cô chằm chằm chậm rãi nói:“Tuyết nhi, anh thường
xuyên thấy em nhìn ra ngoài cửa sổ, có cái gì muốn nhìn sao, hay là muốn ra ngoài?”
Thiên Tuyết lắc đầu phủ định,“Không có”
Thiên Tuyết ở đây vài hôm, mọi người ngoài tiếng Anh thì chính là chủ yếu nói tiếng Pháp, cho nên cô cũng mới học tiếng Pháp một chút, liền muốn thực tập. Sắp xếp từ ngữ một chút, lắp bắp nói:“Bên ngoài, ừ, rất đẹp tuyết, kia, ……”
Lãnh Ngạo nghe Thiên Tuyết nha nha giống như em bé học nói, khóe miệng cong lên cười khẽ một tiếng, vươn tay nhéo nhéo gương
mặt nhỏ của Thiên Tuyết. Ôm cô lên, sau đó lái xe đi ra ngoài
Đến công viên, tìm được một lớp tuyết đọng sạch sẽ mềm mại như thảm nhung,
ôm Thiên Tuyết từ trên xe xuống, nhẹ nhàng thả ra, sau đó vòng tay đứng
một bên yên lặng nhìn.
Thiên Tuyết đứng trên lớp tuyết mượt mà
sửng sốt trong chốc lát mới hiểu ra, bởi vì vừa rồi mình nói “Tuyết rất
đẹp”, cho nên người này liền mang cô ra ngắm tuyết…… sao?
Thiên
Tuyết thử thăm dò đi lên phía trước hai bước, sau đó quay đầu nhìn Lãnh
Ngạo vẫn cao quý đứng tại chỗ quan sát như cũ. Người ta dựa vào chiếc xe màu bạc khoanh tay dưỡng thần, bày ra biểu tình “Em có thể tùy tiện
chạy nhảy, con người của anh thật ra rất khoan dung”.
Thiên
Tuyết cắn răng nghiến lợi, bình thường cô ra ngoài một chút liền bị bắt
trở về, hôm nay cô thật không tin hắn lại tốt bụng để cô ở bên ngoài
chơi đùa. Có chơi cũng là ở cùng với hắn. Nhưng mà cô chạy nhảy hắn có
thể theo sát cô sao? Cho nên hàng ngày đều ngoan ngoãn ngồi trong phòng
làm việc!
Sức chiếm hữu của người đàn ông này cô thật không dám xem thường!
Ngắm tuyết? Không không, loại tình huống này giống chủ nhân dắt chó đi dạo hơn……
Thiên Tuyết tuy rất thích tuyết, cũng muốn lăn lộn một phen, nhưng chân trần
dẫm trên tuyết cũng rất lạnh. Nhìn xung quanh phủ đầy băng tuyết, Thiên
Tuyết ngồi xổm xuống dùng bàn tay ấm áp xoa cẳng chân đông lạnh đến run
lên, quấn chặt áo choàng lông, hối hận ngồi thụp xuống, co lại thành một cục…… Cô thật lạnh quá!
Lãnh Ngạo đứng xa nhìn sinh vật nho nhỏ
kia đi trong tuyết một lát lại ngừng ngừng, thỉnh thoảng quay đầu lại
nghi hoặc nhìn mình, sau đó chậm rãi cuộn thành một cục bông đáng yêu,
bất động.
Lãnh Ngạo đang muốn cười khẽ, kinh ngạc phát hiện ra
quả cầu bông kia lại đột nhiên biến mất! Đồng tử mãnh liệt rút lại! Cơ
hồ chỉ trong nháy mắt đã phóng đến chỗ Thiên Tuyết vừa mới ngồi! Lãnh
Ngạo nhịn không được sửng sốt.
Tuyết đọng quá dày, ngoại trừ lớp
ngoài đã hơi ngưng kết, phần phía dưới vẫn còn rất xốp. Thiên Tuyết giẫm sụp tầng cứng phía trên, lọt xuống dưới, phịch một tiếng, cả người liền rơi tõm xuống. Áo lông chồn màu trắng, tuyết cũng màu trắng, từ xa nhìn tới như cả người tiêu thất vào hư không.
Lãnh Ngạo giẫm lên lớp tuyết kia không đến vài giây cũng sụp xuống, nhưng hắn cao lớn, tuyết
đọng chỉ đến gần eo hắn, người vẫn đứng vững vàng. Nhìn nhìn Tiên Tuyết
ngã ngồi trong tuyết, Lãnh Ngạo yên lặng thở dài, vươn tay kéo cô ra.
“Em quá nhỏ!”
Thiên Tuyết ôm lấy cánh tay hắn giống như níu lấy ân nhân cứu mạng, sử dụng
cả tay lẫn chân bám lên! Thẳng đến khi hai tay ôm cổ đối phương, chui
vào trong lòng đối phương, mới ngừng giật mình hoảng hốt, thở phì phò.
Lãnh Ngạo ngẩn người, hai má và bên gáy bị lớp lông tơ cọ ngứa, cô gái trong lòng tản ra mùi hương ngọt ngào tự nhiên, ngay cả hô hấp cũng ấm áp.
Lãnh Ngạo hít sâu, nắm tay lại mấy lần, khắc chế bản thân, mới thả lỏng
bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thiên Tuyết, tỏ vẻ trấn an. “Không sao
rồi.”
Lãnh Ngạo dùng sức một chút liền ôm cô lên, để cô khỏi lún, rồi đến phiên mình.
Thiên Tuyết hít sâu vài hơi, chuyện này rất nguy hiểm có được hay không? Cô
ít nhất cao 168cm, nhưng mà trong mắt Lãnh Ngạo thì cô vừa nhỏ vừa yếu.
Không thể phủ nhận, nếu không có hắn khẳng định cô sẽ bị đông thành kem
rồi! Mặc dù tên là Thiên Tuyết, nhưng mà cơ thể này thật quá yếu với
nhiệt độ thấp!
Lãnh ngạo vuốt ve gương mặt cô, ôm lên xe, bật lò sưởi. Theo hắn, nuôi sủng vật nhỏ này không khó.
Cho cô ăn uống ngon, lại để cô có chất lượng giấc ngủ tốt, thỉnh thoảng dắt ra ngoài đi dạo, như vậy cô liền ngoan ngoãn nghe lời trong ngực hắn!