Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 70: Trò Cười Của Cả Thủ Đô
Lúc này, sắc mặt Lý Lệ Tuyết trắng bệch, hai tay ôm đầu gối, bộ dáng rất tủi thân, ngồi ở trên tấm thảm, hai mắt rưng rưng nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Một đại mỹ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân rất đẹp, chủ động đưa tới cửa nhưng lại bị người ta cự tuyệt, nhất thời, Lý Lệ Tuyết cũng không biết phải như thế nào nữa.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là có khổ thì tự mình biết lấy. Bản thân Nhiếp Chấn Bang chính là một đứa con riêng, cả đời này, nếu nói thứ mà Nhiếp Chấn Bang ghét nhất là gì thì nhất định là về vấn đề này. Mình là con riêng, hơn nữa Nhiếp Chấn Bang ở kiếp trước cũng đã trải qua những năm tháng bi thảm như vậy rồi.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang hết sức bài trừ điều này, đây cũng là nguyên nhân cơ bản tại sao từ trước tới nay Nhiếp Chấn Bang căn bản không hề hứng thú đối với chuyện yêu đương nam nữ.
Lúc này rõ ràng biết mình căn bản không thể có một câu trả lời thỏa đáng cho Lý Lệ Tuyết, trong lòng Nhiếp Chấn Bang càng không muốn sau này con mà Lý Lệ Tuyết sinh ra lại đi vào con đường của chính mình lần nữa.
Nhưng lời nói như vậy lại không thể nói cho Lý Lệ Tuyết, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ cười khổ, lập tức nói:
– Lệ Tuyết, xin lỗi, đây không phải là do cô, hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang tôi trước đó, bây giờ và cả sau này, tôi chưa bao giờ coi thường cô, đây là do tôi, cụ thể là gì tôi hi vọng cô đừng hỏi, được không?
Lúc này, với sự an ủi của Nhiếp Chấn Bang, cảm xúc của Lý Lệ Tuyết cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều. Lúc này Lý Lệ Tuyết đột nhiên đứng dậy, gan dạ hơn bất kỳ lúc nào, lao đến ôm chặt Nhiếp Chấn Bang, nói:
– Chấn Bang, anh không cần nói nữa, bất kể là nguyên nhân gì em cũng tin anh, cũng như em trai của em đã nói, cả đời này, mạng của em là của anh, bất kể là khi nào, thời nào, em mãi mãi đợi anh, cho dù anh đến địa ngục em cũng đi cùng anh.
Suốt cả buổi tối, Nhiếp Chấn Bang dã giữ Lý Lệ Tuyết lại, hai người, cô nam quả nữ cùng ngủ trên một chiếc giường, và cũng suốt cả buổi tối này, cái mà Nhiếp Chấn Bang cảm nhận chỉ là sự cảm động và ấm áp. Điều này không liên quan đến khả năng của đàn ông, cho dù lấy một trò cười ở kiếp trước để nói, Nhiếp Chấn Bang đã làm rồi một hồi mà ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng không bằng. Nhưng có đôi khi, chỉ là đơn giản như vậy, tất cả không liên quan đến tình dục.
Yêu đương thuần khiết cũng được, tóm lại, Nhiếp Chấn Bang lúc này là thực sự làm một hồi thuần khiết, chơi một trò chơi tình yêu không tưởng. Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng tự hiểu rất rõ, ít nhất, trước khi mình có thể tìm được phương pháp xử lý ổn thỏa vấn đề thì Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không động đến bất kỳ cô gái nào. Điều này không liên quan tới người khác, cũng không liên quan tới bản thân mà là một bóng ma ẩn sâu trong lòng Nhiếp Chấn Bang.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Lệ Tuyết ngồi xe của Chu Dã, và cô sẽ đến Mãn Châu Lý, đợi sau khi Lý Xuân Sơn đến thì hai chị em cùng tới cửa khẩu xuất cảnh rồi đến Liên Xô. Sau khi trải qua sự việc tối hôm qua, Nhiếp Chấn Bang đã đem việc ở Liên Xô đều giao cả cho Lý Lệ Tuyết, còn Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng lên máy bay quay về thủ đô.
Máy bay tới buổi chiều thì đã đến sân bay Bắc Kinh. Lần này vẫn là Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ, có điều xe đã đổi rồi. Hôm nay là Bentley mới sản xuất, toàn thân màu đen, kiểu dáng rất đứng đắn, trong sự khiêm tốn vẫn lộ rõ sự xa hoa.
Thấy Nhiếp Chấn Bang nhìn về phía chiếc xe, Dương An Bang cũng cười nói:
– Mấy hôm nay theo ý của cậu, bọn anh vẫn đi theo con đường khiêm tốn, BMW 7 thực sự là quá gây chú ý, vẫn là xe này tốt, kết hợp với biển số, trên đường cũng không còn bao nhiêu người quay đầu nhìn.
Bên cạnh, Tiếu Nhã Lệ lại hừ lạnh một tiếng, nói:
– Khiếm tốn thì khiêm tốn rồi, chỉ thêm nhiều phiền phức, vừa lên biển số hôm đó đã bị cảnh sát giao thông của Tây Thành ngăn lại.
Nghe câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Kiếp trước, bà chị hai này của mình là người tính cách nóng nảy, nếu không, cũng sẽ không làm loạn với Dương An Bang ở thủ đô đến nỗi túi bụi, cuối cùng là vào quân đội. Ở kiếp này, mặc dù nhờ sự can thiệp của Nhiếp Chấn Bang mà hai người oan gia đã đi đến với nhau, nhưng trước mặt người ngoài thì tính cách của Tiếu Nhã Lệ vẫn không có thay đổi gì quá lớn. Cái gì mà phô trương, phách lối chứ, đối với Tiếu Nhã Lệ thì những điều này là chuyện đương nhiên.
Nhiếp Chấn Bang cười một cái, cùng với Lưu Côn đem hành lý đặt lên xe, Đại Long và Hổ Tử lúc này cũng ngồi lên chiếc Hồng kỳ đậu ngay bên cạnh.
Đến giờ phút này, Dương An Bang cũng mới bước đến gần, thấp giọng nói:
– Lão Tam, sao tất cả lại là những thứ này. Mấy thứ như vũ khí đó, từ sau khi giải trừ quân bị, kho hàng quân dụng các nơi trong cả nước hầu như chất đầy rồi. Mặc dù đây là do nhà máy gốc ban đầu sản xuất, chất lượng so với hàng mô phỏng của chúng ta tốt hơn nhiều, nhưng những thứ này chúng ta mua về cũng không có tác dụng mà. Hiện nay, trong cái vòng ở thủ đô đều đã truyển ra rồi, đều nói là đầu óc của Nhiếp tam thiếu gia “đơ” rồi.
Vừa ngồi vào xe, Nhiếp Chấn Bang ngồi vào ghế trước, phía sau Tiếu Nhã Lệ cũng mở miệng nói:
– Đúng đấy, Chấn Bang, sao em lại mang những thứ vũ khí này về, thứ cũ rích này tốt thì có tốt nhưng vũ khí này, nước chúng ta còn thiếu sao? Những thứ này nằm trong tay, chiêu bài này của em đúng là bị đập vỡ rồi.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh lùng. Hiện nay, tính giới hạn của quân đội và lãnh đạo cấp cao trong nước quá lớn rồi. Mà trong lúc này, vũ khí đạn dược của Trung Quốc được xuất khẩu chỉ là hướng đến một vài quốc gia có quan hệ ngoại giao tốt với trong nước. Nhưng đợi đến sau này, sau khi mình đem số vũ khí đạn dược này bán ra, chắc chắn sẽ khiến cho một số người vô cùng ngạc nhiên. Bây giờ, những nơi xảy ra chiến tranh trên thế giới vẫn còn nhiều mà.
AK-47 chính là súng trường tấn công tốt nhất trên thế giới, cho dù là đến thế kỷ hai mốt thì vẫn còn tiếp tục sản xuất thứ này. Đợi đến khi những thứ này biến thành những đồng đô la xanh mượt thì những người cười mình sẽ phải ngậm miệng lại.
Lúc này, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang rất thản nhiên, giống như là câu thơ của Đường Bá Hổ viết vậy, “người khác cười tôi điên khùng, tôi cười người khác nhìn không thấu”.
Thời đại này là thời đại cả thế giới đều có sự tồn tại của cơ hội. Thời đại này, khắp Hoa Hạ đều là hoàng kim, trên thế giới cũng giống vậy, ví dụ như Liên Xô, Nhật Bản lúc này.
Nhiếp Chấn Bang lại cười nói:
– Chị hai, chị cũng quan tâm thứ này sao? Tính cách của chị không giống với người nhìn sắc mặt của người khác để sống mà, sao lần này lại quan tâm vậy.
Từ khi Nhiếp Chấn Bang bắt đầu bước vào Nhiếp gia, Tiếu Nhã Lệ cũng đã lăn lộn cùng với Nhiếp Chấn Bang. Điều này không giống với con của nhà Nhiếp Quốc Bình, cô cả của Nhiếp Chấn Bang. Chú Đặng Hiến Bình và cô cả Nhiếp Quốc Bình đều là người có khí phách thư sinh, đến Đặng Viên Triều cũng là như vậy. Bây giờ, Đặng Viên Triều hai mươi lăm tuổi đang là nghiên cứu sinh ở trường Đại học Quân y thứ nhất của Thủ đô. Hơn nữa, nghe nói còn chuẩn bị đi du học, rất ít liên lạc với đám người Nhiếp Chấn Bang.
Trong đám con cháu của Nhiếp gia thì địa vị của Nhiếp Gia Lương là siêu nhiên, cũng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Như vậy cũng hình thành nên một cái vòng tròn nhỏ, Tiếu Nhã Lệ, Nhiếp Chấn Bang, cộng thêm Nhiếp Gia Dân lúc này ở phía xa vùng Tây Bắc, coi như là chơi tương đối thân.
Nghe lời trêu chọc của Nhiếp Chấn Bang, Tiếu Nhã Lệ trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang:
– Em thật không có lương tâm, chị không phải là tức giận thay em sao? Bọn người đó ai có bản lĩnh như em chứ, có thì bọn họ cũng đi Liên Xô mang một lô vũ khí đạn dược về đây đi, mang về luyện thép cũng được mà!
Nhanh mồm nhanh miệng như Tiếu Nhã Lệ vậy, câu cuối cùng cũng bộc lộ ý tưởng chân thực của cô.
Nhiếp Chấn Bang cũng không tức giận, lập tức cười nói:
– Luyện thép? Chị hai, thế mà chị cũng nói ra được, những thứ tốt thế này em tuyệt đối sẽ không luyện thép, đây là thứ còn giá trị hơn vàng đấy. Lần này mọi người cứ nhìn xem thôi là được, đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Lần sau, em dự tính sẽ có xe tăng T72, thậm chí là xe tăng T80 vào hóa đơn rồi.
Nghe được câu này, Tiếu Nhã Lệ nhưng là cũng không có phản ứng gì, ngược lại là Dương An Bang ở bên cạnh sắc mặt ngưng trọng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
– Chấn Bang, cậu nói thật với anh đi, bây giờ cậu đang giúp đỡ quân đội làm việc đúng không?
Hai loại xe tăng này là xe tăng chủ chiến của Liên Xô bây giờ, đặc biệt là xe tăng chủ chiến T80, cũng chính là loại mấy năm trước mới bắt đầu trang bị cho quân đội. Tính đến hiện nay, cả Liên Xô sợ là cũng không vượt qua hai nghìn hai trăm cái, điều này tuyệt đối là cơ mật quân sự quan trọng của Liên Xô.
Nếu như Hoa Hạ có thể có được mẫu của loại xe tăng này, từ giáp phản ứng, nòng pháo chính, hệ thống truyền lực và khống chế hỏa lực khác, kỹ thuật sản xuất xe tăng của Hoa Hạ sẽ nhanh chóng vượt qua trình độ của Liên Xô. Ý nghĩa bên trong đó thì không nói cũng hiểu.
Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu, kế hoạch này vẫn là để cho người khác biết càng ít càng tốt, hắn liền khẽ cười, ra vẻ thần bí, nói:
– Nhị ca, điều lệ bảo mật của Đảng ta, anh hẳn là hiểu rõ, không nên hỏi thì đừng hỏi, trong lòng hiểu là được.
Xe rất nhanh đã dừng trước cửa khách sạn thủ đô. Lúc này, điều khiến cho đám người Nhiếp Chấn Bang không ngờ tới là, bao gồm Chu Thần nữa thì trong thủ đô, những nhân vật có máu mặt trong hội này cơ bản là đều tới đông đủ.
Lý gia, Vương gia, Chu gia, Trần gia và Trương gia của bên quân đội, thêm mấy nhân vật của mấy nhà ở Nhiếp Chấn Bang bên này, giờ phút này, ở cái chỗ này đều có thể gần bằng một hội nghị thường vụ Bộ chính trị cỡ nhỏ rồi.
Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Chu Thần liền cười đắc ý. Lần trước, trong chuyện Audi đã “âm” được Nhiếp Chấn Bang một phen, mặc dù tổn thất một cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng đó cũng chỉ là một người không quan trọng gì và cũng không phải là con cháu dòng chính của Chu gia, Chu gia căn bản cũng không có đau lòng gì, Chu gia cũng không có cảm giác là bao. Ngược lại, khiến mấy trăm triệu nhân dân tệ của Nhiếp Chấn Bang ném vào cái mảnh đất hoang ở Thành Nam, đây mới là điều mà Chu Thần cảm thấy vui mừng nhất. Lần này, nghe nói Nhiếp Chấn Bang đem một xe vũ khí đạn dược trở về, Chu Thần cũng lập tức chạy từ tỉnh Sở Nam về, mục đích rất đơn giản, chính là muốn xem xem bộ dạng Nhiếp Chấn Bang trở thành trò cười của cả thủ đô.