Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 552: Triệu Trác Bân Bị Phê Bình
Chuyện của Lý Cư Bằng bên này tạm thời không nhắc đến, ở tòa nhà khám bệnh bên này, trong phòng theo dõi truyền dịch, tất cả giường bệnh đang theo dõi đều trống không, để lại một không gian trống trải, trong đại sảnh đặt mười mấy chiếc ghế, Nhiếp Chấn Bang ngồi lên vị trí chủ vị trong đó.
Nhìn một vòng đi xuống, các đồng chí đi cùng, cộng thêm mấy vị lãnh đạo chủ chốt của quận Đồng Bình, Phó Chủ tịch quận kiêm Cục trưởng phân cục Công an Triệu Trác Bân cũng dự thính ở bên cạnh.
Bên cạnh lại là Lý Đông Giang và mấy vị người thân của nhà Lý.
Vừa ngồi ổn định, Lý Đông Giang liên cười nói:
– Chủ tịch thành phố Nhiếp, ở đây trước tiên tôi thay mặt cho bản thân tôi và toàn thể người nhà chúng tôi, bày tỏ sự xin lỗi tới Chủ tịch thành phố Nhiếp và các giáo sư chuyên gia của Cục Y tế quận Đồng Bình và Bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình.
Do công việc của tôi bận rộn, gia giáo không nghiêm, dẫn đến xảy ra một số chuyện không vui.
Đây là lỗi của tôi, tôi bằng lòng chấp nhận xử phạt và bồi thường của chính quyền, và xin lỗi với người bị thương.
Lý Đông Giang vừa mở miệng, mày của đám người Tào Phượng Lâm liền nhíu lại, thật là không có quy củ, ngươi còn thật sự tưởng rằng ở đây là công ty Đông Giang của ngươi sao, tất cả mọi người đều xoay vòng quanh ngươi sao? Chủ tịch thành phố Nhiếp ở đây, còn có chỗ trống cho ngươi mở miệng sao?
Lời nói này Lý Đông Giang phủi sạch mình không còn chút gì, hoàn toàn trở thành một người không biết sự tình, chiêu này là cách làm cực kỳ vô lại, khiến sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang rất khó coi.
Người này thật quá xảo quyệt, tuy nhiên sự việc này cũng không có gì dễ nói, ai cũng không thể chứng minh chuyện này là do hắn cầm đầu gây náo loạn.
Nhiếp Chấn Bang phẩy tay, cắt đứt lời nói của Lý Đông Giang, lạnh nhạt nói:
– Chuyện này tôi không quản, đây là chuyện của quận Đồng Bình, cụ thể có yêu cầu gì, bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình là có quyền phát ngôn nhất, có điều, tôi cũng đưa ra một nguyên tắc, đối với những người động thủ đánh người, đập phá đồ đạc, nhất định phải giao nộp ra, nghiêm khắc trừng phạt.
Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang coi như là để cho Bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình làm chủ rồi, Lý Đông Giang người này dáng người khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, đầu cắt húi cua, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên vẻ âm trầm, tàn nhẫn, vừa nhìn liền biết loại người này là loại hà khắc thiếu tình cảm, làm việc từ trước tới này đều là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Lý Đông Giang lúc này thần sắc thay đổi, tuy nhiên lúc này hắn không thể không thỏa hiệp.
Triệu Trác Bân đã nói với hắn trước đó, Chủ tịch thành phố Nhiếp rất tức giận, quá ngang ngược càn rỡ rồi, tụ tập quần chúng chặn đường, phong tỏa đơn vị ngành hành chính, điều này đồng nghĩa với việc đối địch với chính quyền, hơn nữa, không chỉ như vậy, còn đập phá tòa nhà khám bệnh của bệnh viên, đánh bị thương không ít nhân viên công tác.
Nếu còn dám cò kè mặc cả nữa, có thể tưởng tượng, tiếp theo khi đối mặt trực tiếp với sự tức giận của chính quyền thành phố, với Cục Công an thành phố, cái giá này không phải là Lý Đông Giang hắn có thể gánh vác được.
Lúc này tình thế mạnh hơn người, Lý Đông Giang cũng không thể không cúi đầu.
– Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo cấp trên làm việc.
Viện trưởng Ngũ, đối với sự kích động của người nhà chúng tôi, tôi chân thành xin lỗi ngài, mong quý bệnh viện lượng thứ.
Đối với việc quý bệnh viện tận tâm tận lực chữa trị cho cha tôi, tôi vô cùng cảm kích, xảy ra chuyện như vậy, tôi rất xẩu hổ, nếu có thể làm chút bồi thường về mặt kinh tế, mong Viện trưởng Ngũ cứ nói.
Lý Đông Giang quay đầu nói với Viện trưởng Ngũ của Bệnh viện nhân dân quận.
Bên này, trong lòng Viện trưởng Ngũ rất tức giận, đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, loại người này không nên tồn tại trên thế giới này.
Tuy nhiên, Viện trưởng Ngũ cũng không biết phải làm sao, bất kỳ chuyện gì đều phải nói đến chứng cớ, Lý Đông Giang ở hiện trường không phải là giả, nhưng không có nghĩa là có thể xác nhận chuyện này hoàn toàn là ý của hắn.
Trầm mặc một lúc, Viện trưởng Ngũ cũng lên tiếng:
– Bệnh viện chúng tôi không có yêu cầu khác.
Thứ nhất, khoản phí thuốc men hai trăm ba mươi sáu nghìn bảy trăm ba mươi hai tệ còn nợ, mong Lý tổng đóng đủ.
Thứ hai, đại sảnh phòng khám, dược phẩm và thiết bị làm việc bị đập nát, tổng cộng tám trăm sáu mươi bảy nghìn tệ, mong Lý tổng phải bồi thường.
Thứ ba, sáng sớm hôm qua, có hai người bị trọng thương, hiện nay vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, mong Lý tổng giao nộp hung thủ.
Viện trưởng Ngũ tuổi khoảng hơn năm mươi, đã có thể xưng là lão viện trưởng rồi, lúc này trên mặt Viện trưởng Ngũ có một vẻ bướng bỉnh và kiên quyết, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khâm phục, kiểu người này đáng để tôn kính.
Sắc mặt Lý Đông Giang lập tức thay đổi mấy lần, vốn dĩ vẫn tưởng có thể lừa bịp được một chút, nhưng bây giờ náo loạn thành ra như vậy, không những không lấy được một phân tiền nào, ngược lại còn phải nộp vào mấy trăm nghìn, điều này còn khó chịu hơn là giết hắn đi.
Tuy nhiên, Lý Đông Giang không dám không nhận lời, trầm mặc một chút, Lý Đông Giang vô cùng quả quyết, gật đầu nói:
– Được, tất cả đều theo yêu cầu của Viện trưởng Ngũ mà xử lý.
Bên này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, cùng lúc Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của ban thường ủy quận Đồng Bình cũng đứng lên theo.
Nhiếp Chấn Bang đi đến trước mặt Viện trưởng Ngũ, đưa tay ra bắt tay với Viện trưởng Ngũ, nói:
– Viện trưởng Ngũ, mong ông thay mặt tôi hỏi thăm an ủi các đồng chí bị thương, bọn họ là đại biểu điển hình của việc yêu cương kính nghề, yêu nghề nghiệp như nhà, cũng mong Viện trưởng Ngũ yên tâm, Đảng và chính quyền nhất định sẽ nghiêm túc đối đãi, xử lý nghiêm khắc, kiên quyết bảo vệ uy tín và tôn nghiêm của chính quyền.
Về Lý Đông Giang, Nhiếp Chấn Bang đến nhìn cũng không nhìn một cái, Nhiếp Tam ca là người nào chứ, Á Hải phì tinh, ở thành phố Vọng Hải danh tiếng như vậy, tổ chức một cái sinh nhật, mấy trăm cán bộ đến nơi chúc mừng, đối với Lâm Chính Tinh, Nhiếp Chấn Bang cũng là coi thường không thèm để ý, huống hồ Lý Đông Giang loại hàng hóa nhỏ này.
Đi ra khỏi đại sảnh theo dõi truyền dịch, Nhiếp Chấn Bang cũng không yên tâm liền dặn hò với Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba ở bên cạnh:
– Đồng chí Phượng Lâm, đồng chí Hải Ba,về chuyện của bệnh viện nhân dân quận, Đảng ủy Ủy ban nhân dân quận Đồng Bình phải coi trọng cao độ, loại hành vi này ảnh hưởng rất lớn, nói một câu không dễ nghe, đây đã là manh nha của thế lực đen tối ác độc rồi.
Thành phố Vọng Hải có một Tập đoàn Á Hải, có một Lâm Chính Tinh là quá đủ rồi.
Những người này to gan lớn mật, khi vụ án Á Hải còn có không ít nhân vật chủ chốt vẫn chưa có phán quyết, liền dám làm càn như vậy, đây là coi thường chính quyền, nhất định phải coi trọng cao độ, từ nghiêm, từ trọng, từ nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.
Tào Phượng Lâm gật gật đầu, lau mồ hôi trên trán, nói:
– Xin chủ tịch yên tâm, Quận ủy chúng tôi nhất định coi trọng cao độ, nghiêm khắc làm tốt công tác tiếp đó theo tinh thần chỉ thị của chủ tịch, giữ gì sự yên ổn hài hòa của quận Đồng Bình.
Bên này, Lý Cư Bằng lúc này cũng đã đi tới, một đám người đi ra khỏi cổng lớn của bệnh viên, Nhiếp Chấn Bang nói với An Quốc Vũ ở bên cạnh:
– Trưởng ban thư ký An, báo cáo tin tức hôm nay anh phải liên lạc với Cục trưởng Lâm một chút, xử lý cẩn trọng.
An Quốc Vũ cũng hiểu rất rõ, chuyện như vậy đối với thành phố Vọng Hải mà nói là một scandal, ý tứ cẩn trọng, lập tức cũng gật đầu nói:
– Mong chủ tịch yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác phối hợp về mặt này.
Một đoàn người đi ra khỏi cổng của bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình.
Lúc này, xe chặn ở cổng bệnh viện sớm đã xử lý xong, đám người và linh đường vốn dĩ tụ tập ở bên ngoài đại sảnh phòng khám cũng đều dỡ bỏ đi rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này nhìn Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba ở bên cạnh, lên tiếng:
– Đồng chí Phượng lâm, đến Quận ủy, mở một cuộc họp ngắn.
Nghe được câu này, Tào Phượng Lâm trong lòng ngược lại là vui vẻ, trong thể chế, phải nắm chắc tâm thái và tư duy của lãnh đạo, Chủ tịch thành phố Nhiếp nói như vậy rất rõ ràng là đối với mình, đối với ban lãnh đạo Đảng ủy quận Đồng Bình là không có ý kiến gì.
Còn về Triệu Trác Bân, Tào Phượng Lâm lại là coi nhẹ tính lựa chọn, chuyện hôm nay đừng nói Chủ tịch thành phố Nhiếp khó chịu, chính mình cũng là vô cùng bất mãn, khi nào mà quận Đồng Bình lại có nhân vật lớn như vậy chứ.
… Trong phòng hội nghị lớn của trụ sở làm việc Quận ủy quận Đồng Bình, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí chủ vị ở giữa, hai bên trái phải là An Quốc Vũ và Tào Phượng Lâm, toàn bộ chức phó của ban lãnh đạo Quận ủy Ủy ban nhân dân khu đều theo số mà ngồi.
Nhiếp Chấn Bang sắp xếp từ ngữ một chút, lập tức trầm giọng nói:
– Các đồng chí, lần này đến thăm làm việc Cục Y tế quận Đồng Bình, ý nghĩa rất sâu sắc, trong đó, vấn đề bộc lộ ra cũng không ít, tại đây trước tiên tôi muốn điểm danh một chút, đồng chí Đỗ Duy của Cục Y tế.
– Đồng chí Đỗ Duy, thời gian đầu tiên sau khi biết tin tức liền nhanh chóng áp dụng biện pháp, báo cảnh sát liên hệ với phía cảnh sát và nhanh chóng đến hiện trường, cả đêm chưa ngủ, thái độ làm việc này rất tích cực, là đáng để khẳng định và biểu dương.
Đồng thời tôi cũng phê bình đồng chí Triệu Trác Bân của phân cục Công an quận Đồng Bình.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có suy nghĩ vòng vo gì, trực tiếp vừa lên liền đi thẳng vào vấn đề, người nên biểu dương thì biểu dương, người nên phê bình thì phê bình.
Triệu Trác Bân vừa nghe được câu này, sắc mặt cũng có chút khó coi, bị Chủ tịch thành phố điểm danh, còn là phê bình, mặc dù nói không bị Đảng ghi lại xử phạt, nhưng bị Chủ tịch thành phố Nhiếp ghi nhớ, còn là ấn tượng không tốt nữa, điều này còn nguy hiểm hơn cả ghi vào trong Đảng, e là cả đời này tiền đồ đến đây là chấm dứt rồi.
Nhiếp Chấn Bang dừng một lúc, tiếp tục nói:
– Lần này, Phân cục Công an quận Đồng Bình sau khi nhận báo cảnh sát, không nhanh chóng xử lý ổn thỏa vấn đề, sau khi tiếp nhận báo cảnh sát, mười phút mới đến hiện trường, đối mặt với cục diện tồi tệ cũng không áp dựng biện pháp mạnh.
Tôi muốn hỏi một chút, đây là thái độ bảo vệ môi trường làm an lòng dân sao? Đây là chức trách và nghĩa vụ nên làm của một công an nhân dân sao? Tôi còn nhớ, trung tâm chỉ huy 110 Cục Công an thành phố sớm đã công bố điều cảnh sát 110 hồi cuối năm ngoài, trong phạm vi khu thành phố, quy định mang tính cứng rắn ba phút đến hiện trường.
Biểu hiện của Phân cục công an quận Đồng Bình là không làm tròn trách nhiệm, căn bản là không tận lực với chức trách thần bảo vệ của người dân.
Đây là hổ thẹn với huy hiệu cảnh sát trên đầu.
Lời của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là từng chữ đâm vào tim, bên cạnh, mấy lãnh đạo của ban thường vụ Quận ủy quận Đồng Bình ánh mắt cũng có chút thay đổi.
Triệu Trác Bân lúc này sắc mặt trắng bệch, Chủ tịch Nhiếp đây là cực kỳ bất mãn, tuy nhiên, Triệu Trác Bân không dám có bất kỳ phản bác nào, sự thực như vậy, trên thực tế, tối qua tốc độ điều động cảnh sát quá chậm, cũng là cố ý.
Sau đó, không làm gì cũng là cố ý, vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần không làm náo loạn xảy ra án tính mạng liên quan đến trời thì chuyện này sẽ không có người quản, tuy nhiên, Triệu Trác Bân nghìn tính vạn tính cũng không ngờ được Chủ tịch thành phố Nhiếp sẽ đi thị sát vào lúc này.
.