Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 55: Giành Mối Làm Ăn Của Faw
Hành động này của Nhiếp Chấn Bang cũng là khiến Lương Lễ Quý có chút cảm động. Mặc dù Lưu Côn không nói rõ, nhưng Lương Lễ Quý cũng hiểu rõ bối cảnh quan hệ của Nhiếp tam ca nhất định là thông thiên rồi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại có thể thoải mái tới mức này, ngay trước mặt hắn gọi cú điện thoại này, bất kể sự việc thành hay không thì điều này cũng nói rõ thái độ của Nhiếp Chấn Bang là thẳng thắn và chân thành.
Điện thoại tu tu hai tiếng lập tức có người nhận, Nhiếp Chấn Bang lập tức cầm điện thoại lên nói:
– Xin chào, xin nối máy tới văn phòng thủ trưởng, tôi là Nhiếp Chấn Bang.
Không đến một lúc, âm thanh sang sảng của Nhiếp lão vang lên trong điện thoại:
– Chấn Bang à, trở về rồi à? Lần này sao đi đến hơn một tháng, cũng không có tin tức gì, thằng bé này, còn không nhớ gọi điện thoại về sao?
Trong lời nói của Nhiếp lão còn mang hàm ý quan tâm, điều này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút xúc động, kiếp trước, sự tiếp xúc giữa hắn và ông cụ cũng không nhiều.
Lúc này nhớ lại, điều đó cũng là bình thường. Kiếp trước, đầu tiên là thân phận con riêng, ông cụ đã không quá thích rồi, thêm vào đó là một thân thể tàn phế, ông cụ là một người có thân phận như thế, cho dù có yêu quý cũng sẽ không bỏ mặt mũi xuống được. Đến kiếp này, một loạt những hành động của Nhiếp Chấn Bang đã làm cho tầng ngăn cách giữa Nhiếp Chấn Bang và ông cụ biến mất.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
– Ông à, khoảng thời gian này cháu thực sự quá bận, căn bản không có thời gian gọi điện thoại, may mà việc nên làm cũng đã xử lý xong rồi. Vừa trở về cháu liền gọi điện thoại cho ông. Ông à, còn có một chuyện cháu muốn thảo luận với ông một chút.
Tiếp đến, sau khi Nhiếp Chấn Bang đem việc của Phó Bí thư Lương tỉnh Thảo Nguyên nói một lượt, đối diện, ông cụ lại trầm tư rất lâu.
Nói thật, ông cụ cũng không phải là người của chính phủ, nhưng ông cụ cũng thừa nhận, phỏng đoán của Nhiếp Chấn Bang không sai, sau khi tiến vào trung tâm của phái cải cách, ông cụ cũng thực sự lĩnh hội được tầm nhìn xa trông rộng của đồng chí Nam Tầm.
Từ mấy năm trước, sau khi giải trừ quân bị của hàng triệu quân nhân, Nhiếp lão cũng đã hiểu rõ, vai trò của quân đội trong thời kỳ này, chủ yếu là giữ gì sự ổn định trong nước. Trong thời kỳ quá độ này, khi mà giao thoa, thay thế giữa cũ và mới, quân đội phải bảo đảm sự chuyển giao bình thường của quốc gia. Đợi sau khi người kế thừa mà đồng chí Nam Tầm đã tuyển chọn chính thức bước lên nắm quyền thì vai trò của quân đội sẽ quay trở về vị trí ban đầu, quân đội không can dự vào chính trị, đây là một tư tưởng và nguyên tắc chỉnh thể của Đảng.
Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang vào hiện tại đã có thể nhìn ra cái hình thức này, Nhiếp lão rõ ràng rất vui mừng. Đời thứ hai Nhiếp gia, trưởng nam Nhiếp Quốc Đống, chỉ có thể coi là bình thường, con út Nhiếp Quốc Uy lại càng là miễn cưỡng. Trong đời thứ ba, năng lực của Gia Lương coi như là không tệ, nhưng tiền đồ cũng có hạn, nhờ vào quan hệ của Nhiếp gia, lên đến được cấp Phó Thủ tướng cũng là đỉnh điểm rồi. Còn Nhiếp Gia Dân, rõ ràng là có khiếu lăn lộn trong quân đội hơn.
Nhưng Nhiếp lão không ngờ đứa cháu thứ ba vốn thừa ra này, đứa cháu mà khiến Nhiếp lão cảm thấy hoàn toàn mất thể diện này, tất cả thành tích làm được lại vượt qua rất nhiều dự tính của bản thân ông. Lập tức, Nhiếp lão sau khi trầm ngâm một chút liền mở miệng nói:
– Chấn Bang à, thế này, cháu bảo Tiểu Lương ngày mai đích thân đến thủ đô đi, đúng lúc ngày mai ông hẹn lão Hoàng ăn cơm ở nhà.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu rõ ý của ông nội, lão Hoàng, chắc chắn chính là ông ngoại của Nhiếp Gia Dân, Phó thủ tướng Hoàng. Xem ra, chuyện này của Phó Bí thư Lương coi như là thành rồi.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lương Lễ Quý vẻ mặt chờ đợi ở bên cạnh, lập tức cười nói:
– Lễ Quý, anh bảo cha anh ngày mai đến thủ đô, gọi số điện thoại này là được rồi.
Nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, tảng đá trong lòng Lương Lễ Quý cũng coi như rơi xuống đất rồi. Đường người khác đã giúp mình trải ra rồi, có thể thành hay không thì phải xem biểu hiện của ông già mình sau khi gặp mặt thế nào.
Lập tức, Lương Lễ Quý cũng đứng dậy:
– Tam ca, mối ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, sau này, anh có chuyện gì cứ việc dặn dò.
Sau khi ở tỉnh Thảo Nguyên một đêm, hôm sau Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn ngồi máy bay từ Thảo Nguyên bay thẳng đến thủ đô.
Sân bay thủ đô.
Bên trong sân bay lúc này đã tụ tập không ít thanh niên, mấy con BMW 750I đời mới, loại này là của BMW nguyên bản E32, là sản phẩm mới nhất của công ty BMW năm nay.
Động cơ xi lanh V12 của 5.0L có thể đem đến động lực mạnh mẽ ba trăm mã lực cho xe. Khoảng ba chiếc BMW 750 màu đen đỗ bên cạnh, phía sau còn có một con Ferrari, một con Porsche, đoàn xe quy mô như vậy lập tức thu hút ánh nhìn của các du khách qua lại. Nhưng sau khi vừa nhìn thấy biển số xe đều là cùng một màu của quân đội, tất cả mọi người đều vội vàng thoáng nhìn rồi rời đi.
Hễ là người thủ đô đều vô cùng rõ ràng, những người này không phải là dân chúng bình thường có thể đắc tội được.
Lúc này, Dương An Bang đứng phía trước, bên cạnh là Tiếu Nhã Lệ, quan hệ của hai người này bây giờ đã rõ ràng rồi, thậm chí, trưởng bối của hai bên đã gặp mặt lần đầu rồi. Dự tính không cần đến cuối năm quan hệ của hai người sẽ chính thức xác định.
Bên cạnh, Lê Văn Cách, Lý Hoa và Trương Húc đều đứng đợi cùng.
Máy bay hạ cánh, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn vừa đi ra đầu cầu thang, thấy thế trận phía dưới này, Lưu Côn tặc lưỡi nói:
– Wow, Tam ca, đây là những chủ lực của thủ đô chúng ta sao? Sao tôi thấy nhìn giống như là nghênh đón Nixon vậy. Đội hình này cũng quá phô trương rồi đi, làm giống như một nhà giàu mới nổi vậy. Thật ra tôi lại cảm thấy vẫn là xe GAZ của Gano tốt.
Nhìn những xe này, nghe thấy Lưu Côn nói đến xe GAZ, Nhiếp Chấn Bang lúc này mắt lại sáng lên, ô tô, đây chính là niềm yêu thích nhất của đàn ông. Ở kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang không có cơ hội đi hưởng thụ thú vui lái xe, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Nhiếp Chấn Bang thưởng thức và nghiên cứu ô tô.
Trong ký ức, Audi lúc này chưa bước vào Trung Quốc, lúc này ước chừng FAW còn đang đàm phán với Chrysle đây.
Đây lại là một cơ hội tốt, thực sự nếu có thể từ trong tay FAW giành được Audi, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, hắn tuyệt đối có thể từ trong đó chiếm được lợi ích lớn, ít nhất cũng sẽ không kém tỉ lệ cổ phần loại năm mươi năm mươi của FAW.
Dương An Bang lúc này cũng vô cùng xúc động. Trước khi Nhiếp Chấn Bang đi Liên Xô, anh ta cũng có chút hoài nghi, hơn nữa cũng khuyên bảo Nhiếp Chấn Bang, nhưng, khi quốc gia, khi Ngân hàng trung ương đem hai mươi triệu đô la Mỹ của Nhiếp Chấn Bang chiếu theo tỷ giá hối đoái 3.722: 1 hiện nay, trên tài khoản công ty của siêu thị Ốc Gia lập tức lên đến hơn bảy mươi tư triệu bốn trăm bốn mươi nghìn nhân dân tệ.
Mặt khác, càng kinh ngạc hơn là Dương An Bang có được tin tức từ ông cụ nhà mình, đây mới là khởi đầu, còn có tài sản lớn hơn đang trong quá trình xử lý ở bên Liên Xô.
Lúc này, Dương An Bang có cảm giác kinh ngạc, thậm chí Dương An Bang nếu không phải là biết chí hướng của Nhiếp Chấn Bang là trong chính đàn thì Dương An Bang đã có kích động nhất định muốn kéo Nhiếp Chấn Bang vào giới kinh doanh rồi. Theo Dương An Bang thấy thì Nhiếp Chấn Bang không làm kinh doanh thực sự là quá đáng tiếc rồi.
Cùng lúc Nhiếp Chấn Bang xuống máy bay, đi về bên này, Dương An Bang vung tay lên, tất cả mọi người đều hô lên:
– Tam ca, hoan nghênh chiến thắng trở về!
Lúc này, Trương Húc cũng đã đi đến, thấy Nhiếp Chấn Bang, Trương Húc bây giờ đã bớt đi một chút cảm giác cạnh tranh người đứng đầu, ôm nhau một cái, lúc này hai người đều có cảm giác đồng cảm.
– Tam thiếu, tôi thừa nhận tôi so với anh thực sự là không bằng, vốn dĩ tôi chuẩn bị đi bộ đội, biết anh hôm nay trở về nên cố ý chậm một ngày. Tôi đi rồi, Tam thiếu gia, cạnh tranh giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, anh yên tâm, Trương Húc tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu.
Trương Húc đi rồi, rất là tự nhiên.
Nhìn bóng lưng của Trương Húc, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc cảm, đây mới là rồng phượng trong loài người, Trương Húc người này thực sự là một người bạn đáng tương giao.
Lắc lắc đầu, Nhiếp Chấn Bang điều chỉnh cảm xúc của hắn một chút, lại thân thiết bá cổ Dương An Bang, nhỏ tiếng nói:
– Anh rể, phát triển rất tốt chứ? Bây giờ em có một mối làm ăn mới, không biết anh có hứng thú hay không?
Dương An Bang không nói gì, tên tiểu tử này thật không biết là từ cái gì biến thành nữa, trong lời nói bao giờ cũng phải có cạm bẫy. “Phát triển rất tốt”, không biết là hỏi về siêu thị hay là hỏi quan hệ giữa anh và Tiếu Nhã Lệ nữa. Dương An Bang né tránh chủ đề này, lại có chút hiếu kỳ với chuyện làm ăn, nói:
– Làm ăn gì, mặc kệ là có hứng thú hay không, tóm lại cậu làm thì tôi cũng làm.
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại ha ha cười, nói:
– Nhị ca, lần này không phải là làm siêu thị, lần này em chuẩn bị mở công ty ô tô, làm thực nghiệp, biết Audi không? Em nghe nói, FAW hình như có hứng thú rất lớn đối với Audi, nếu không, anh em ta giành lấy mối làm ăn này.