Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 543: Thầy giáo của các Chủ tịch tỉnh


Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 543: Thầy giáo của các Chủ tịch tỉnh

Lúc này, Kiều Dịch Nhân cũng không dài dòng nữa. Đây không phải là hội nghị nghiên cứu gì cả, cũng không phải cơ quan các cấp đảng chính tham gia thảo luận công tác lý luận. Cuộc họp này, mục đích rất rõ ràng, là một cuộc họp thực tế điển hình. Cho nên, Kiều Dịch Nhân lúc này cũng hoàn toàn không cần khéo léo, gật đầu với Nhiếp Chấn Bang rồi cười nói:

– Các vị, đầu tiên, tôi thay mặ cho tỉnh Phúc Kiến cảm ơn các vị lãnh đạo của các tỉnh và thành phố lớn đã xem trọng và ủng hộ chúng tôi. Chính vì vậy mới có được chúng tôi ngày hôm nay. Tiếp đóc, tôi thấy, có thể để đồng chí Chấn Bang báo cáo qua tình hình của cao tốc trên cao hiện nay.

Dừng lại một chút, Kiều Dịch Nhân cũng bổ sung:

– Tôi tin rằng, mọi người đều đã hiểu ít nhiều về con đường này. Ý của tôi là, để Chấn Bang giới thiệu với đại gia một chút, như vậy cũng ta cũng có thể hiểu rõ hơn, làm việc mới có mục tiêu rõ ràng.

Các lãnh đạo khác cũng không phản đối chuyện cho Nhiếp Chấn Bang nói. Trong thể chế, có câu nói là “mạc khi thiếu niên cùng”. Ý nghĩa là, ở trong thể chế, thà rằng đắc tội với các bộ lão thành, đồng chí lão thành cũng đừng bao giờ liều lĩnh mà đắc tội với cán bộ trẻ tuôi. Dù sao, cán bộ lão thành trên cơ bản đã định hình, tiền đồ đã không còn nữa, có đắc tội thì cùng lắm cũng chỉ là ảnh hưởng không tốt mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều đến tiền đồ. Nhưng cán bộ trẻ thì khác. “Ba mươi năm bờ đông, ba mươi năm bờ tây”, ai mà biết cán bộ trẻ tuổi đó có khi nào một bước lên trời. Nếu như trở thành lãnh đạo, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tiền đồ của mình.

Hơn nữa, thân phận của Nhiếp Chấn Bang đã thể hiện ra, còn có bố đi cùng, nếu phản đối chẳng phải đắc tội với nhà họ Nhiếp rồi sao. Đắc tội cả già cả trẻ, hậu quả không thể lường được.

Những người này đều là những nhân vật có đầu óc, đương nhiên sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhiếp Chấn Bang dừng một chút, sau khi không thấy có ai tỏ thái độ gì liền đứng lên.

Toàn bộ cuộc họp lần này, 6 tỉnh đều là các lãnh đạo hàng đầu tham gia, thư ký ngồi phía sau là người phụ trách ghi chép của cuộc họp. Ở trong này, mình là thuộc thế hệ con cháu.

Nhưng cần nói thì vẫn phải nói.


Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:

– Các vị lãnh đạo, trong thời gian này, tôi đã được Chủ tịch Kiều ủy thác, trước đó, đã tiếp xúc với Bộ trưởng Doãn, Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách và phát triển Hứa. Danh hiệu của quốc gia lần này sẽ là Dương Danh.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại giải thích một lần về Dương Danh. Trong các lãnh đạo ở đây, ngoài trừ Chủ tịch Kiều và Nhiếp Quốc Uy, các lãnh đạo khác đều lần đầu nghe nói, lúc này cũng có chút hoảng sợ, giật mình. Kế hoạch này của trung ương thật sự là quá lớn. Ba mươi năm để xây một đường cao tốc 100 nghìn mét, đây thật sự là một công trình quá lớn.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

– Lần này, theo tin tức của tôi, về chiều dọc, cao tốc Bắc Kinh – Hồng Kông nhất định phải xây dựng. Dù sao, chạy qua mấy tỉnh ở dọc đường, thêm vào đó là vị trí đặc thù của đặc khu Đông Cảng, điều này không thể tranh cãi được. Còn về chiều ngang, cao tốc Hỗ Thiên e rằng còn vượt trội hơn cả cao tốc Vọng Thiên.

Nếu như là cao tốc Hỗ Thiên thì tỉnh Ba Thục và thành phố Du Châu không có vấn đề gì, bất kể sửa thế nào hai tỉnh này cũng không thoát được. Nhưng bốn tỉnh khác sẽ không có chuyện gì cả. Hiển nhiên, đây cũng là tinh thần của cuộc họp lần này.

Bên cạnh, Phó Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang, Chủ tịch tỉnh Liễu Dũng trầm ngâm một chút rồi từ từ nói:

– Chấn Bang, nếu như vậy, cao tốc Vọng Thiên chúng ta còn có cơ hội không? Bắt đầu tư đâu thế?

Lời nói của Liễu Dũng cũng mang theo một chút ý khảo cứu. Liễu Dũng này là kiểu cán bộ điển hình học giả, trước kia là phó hiệu trưởng trường đại học, cán bộ cấp Thứ trưởng, đột nhiên lại chuyển đến Hồng Giang làm Chủ tịch tỉnh. Nhưng rất nhiều thói quen của Liễu Dũng vẫn không thay đổi được. Bình thường làm việc đều có giọng điệu này, thi ở trường cán bộ cũng là việc mà Liễu Dũng thích làm nhất.


Một số vị lãnh đạo ở đây cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đều mỉm cười nhìn Nhiếp Chấn Bang. Chuyện này, bao gồm cả Nhiếp Quốc Uy ở trong đó, cũng muốn nghe Nhiếp Chấn Bang nói xem có sách lược gì.

Về chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có một số đánh giá và cân nhắc nên lúc này bị Liễu Dũng hỏi tới cũng không lúng túng, dáng vẻ rất tự nhiên gật đầu nói:

– Tôi cảm thấy vẫn là vấn đề thái độ.

Trong một cuốn sách tên là “Thế giới của người quản lý” có nói một câu thế này “Thái độ quyết định tất cả, chi tiết quyết định thành bại”. Tất nhiên, cao tốc Hỗ Thiên rất có ưu thế, nối với các thành phố lớn nhất đất nước và các tỉnh quan trọng nhất Tây bộ. Nhưng hiện tại chúng ta có một ưu thế tiên quyết, cao tốc Vọng Thiên, thái độ ủng hộ của các tỉnh ven đường cùng với thái độ của hai tỉnh Ba Thục và Du Châu. Chúng ta tiến hành trước nhất định có thể ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của quốc gia.

Liễu Dùng sau khi nghe kỹ càng và nghiêm túc lời Nhiếp Chấn Bang tỉ mỉ phân tích ưu và nhược điểm của cao tốc Hỗ Thiên và cao tốc Vọng Thiên, không hề do dự, vỗ tay tại chỗ. Sau đó, các vị lãnh đạo khác cũng vỗ tay theo.

Đây chính là tính cách học giả của Liễu Dũng, có thủ đoạn chính trị tương đối cao, nhưng cũng không thiếu một chút tính cách của phần tử trí thức.

– Rất tốt. Những lời này rất kinh điển. Thái độ quyết định tất cả, chi tiết quyết định thành bại. Có những lời này, tôi nghĩ, chuyện cao tốc Vọng Hải sẽ không sai đâu.

Liễu Dũng không tiếc lời khen, thẳng thắn nói.


Tỉnh Hồng Giang lần này rất quan tâm đến vấn đề cao tốc Vọng Thiên. Hồng Giang thuộc vào vùng giải phóng cũ. Tuy rằng cũng ở phía nam, phía đông là tỉnh Phúc Kiến, phía trên là Hoàn Châu, phía dưới là Việt Đông, nhưng kinh tế của Hồng Giang lại không tốt, thuộc hàng dưới trung bình trong cả nước. Lần này, nếu có thể nắm được cơ hội cao tốc Vọng Thiên này, sẽ đẩy mạnh kinh tế và kiến thiết của Hồng Giang rất nhiều. Cho nên, Bí thư tỉnh ủy Trương Thiên Việt và Liễu Dũng rất coi trọng chuyện này.

Sau khi nói xong, Chủ tịch tỉnh Sở Nam Khu Kiến Đoàn ở bên cạnh cũng khẽ nhếch mép cười một cái. Tỉnh Sở Nam là một hệ thuộc nhà họ Chu. Năm đó, Chu Thần tới tỉnh Sở Nam lánh nạn, chính là Khu Kiến Đoàn đã sắp xếp cho. Hiện giờ, nhà họ Chu tuy rằng đã xuống dốc nhưng Khu Kiến Đoàn lại theo nhà họ Chu qua lại mật thiết với nhà họ Lý.

Chuyện cao tốc Vọng Thiên cũng liên quan đến sự phát triển của tỉnh Sở Nam và tiền đồ của mình. Khu Kiến Đoàn cũng tốt, Trương Thiên Việt cũng tốt, đều không thể tự hủy hoại tương lai, hết mình ủng hộ. Nhưng điều này cũng không thể hiện cho việc Khu Kiến Đoàn sẽ đứng nhìn Nhiếp Chấn Bang nhận công đầu.

Tâm trạng này, Nhiếp Chấn Bang chính thức xuất hiện, đi vào vòng tròn cấp tỉnh bộ. Về chuyện này, ý nghĩa đã rất rõ ràng là không thể để cho Nhiếp Chấn Bang vinh quang như vậy. Nếu không, lãnh đạo của các tỉnh khác sẽ khó tránh khỏi có thái độ khó chịu.

Nghĩ đến đây, Khu Kiến Đoàn cũng cười nói:

– Đồng chí Tiểu Nhiếp, đã sớm nghe nói đồng chí là một người làm kinh tế giỏi. Lần này gặp mặt quả nhiên không phải chỉ là tin đồn. Nghe nói, cậu trong lúc nhậm chức ở thành phố Tân Lê và Lương Khê đã làm một tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ gì đó, đã trong sạch hóa và bộ máy chính trị và xây dựng kinh tế và tác phong đảng, có thể nói qua một chút không?

Đối với sự thần kỳ của Nhiếp Chấn Bang, Khu Kiến Đoàn hoàn toàn không tin. Trong mắt Khu Kiến Đoàn, người còn trẻ như vậy, lại là con cháu quý tộc ở thủ đô, chưa từng có ai có tài thực sự. Những chiến tích này, Khu Kiến Đoàn cho rằng đều là do nhà họ Nhiếp ở phía sau hỗ trợ mà thôi.

Sở dĩ lựa chọn Nhiếp Chấn Bang mà không phải là con cháu khác của nhà họ Nhiếp là vì đã từng được Tổng Bí thư tiếp. Ngoài ra, Chủ tịch Thẩm Họa cũng thể hiện vài phần kính trọng với Nhiếp Chấn Bang.

Cho nên, Khu Kiến Đoàn mới quyết định hỏi như vậy trước mặt các vị lãnh đạo 6 tỉnh. Nếu Nhiếp Chấn Bang không trả lời được, thể diện của cha con nhà họ Nhiếp sẽ mất hết.

Sau khi Khu Kiến Đoàn nói ra những lời này, vẻ mặt của Kiều Dịch Nhân và Nhiếp Quốc Uy đều trầm xuống. Khu Kiến Đoàn bụng dạ khó lường, ý tứ trong chuyện này cũng đã rõ ràng. Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉm cười, đối với loại khiêu khích này, Nhiếp Chấn Bang từ lâu đã không còn sợ nữa rồi.


Kiều Dịch Nhân ở bên cạnh cũng mỉm cười nói:

– Chấn Bang, cũng tốt, nhân cơ hội này, mấy người chúng ta sẽ trở lại thời học sinh, học một chút kinh nghiệm quản lý tiên tiến.

Mọi người ở đây, Liễu Dũng của Hồng Giang cùng với hai vị lãnh đạo của tỉnh Kiềm Châu và thành phố Du Châu đều không nói gì, thái độ hoàn toàn bàng quan. Nhiếp Quốc Uy cũng không tiện nói gì.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, cũng không hề chùn bước. Tuy rằng theo tuổi tác và vai vế, những người đang ngồi đều là bề trên, nhưng về chức vụ thì cũng không khác nhau mấy. Nhiếp Chấn Bang cũng không cần phải sợ hãi gì, liền nói:

– Nếu Chủ tịch tỉnh đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa. Chủ tịch Khu đã hỏi thì tôi cũng xin được nói vài lời. Tuy nhiên, lần này, tôi muốn nói sâu hơn một chút. Ừm, tôi thấy, nói từ phương diện tam công chi đi. Trên thực tế, tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ cũng là một loại khác của tam công chi.

Tục ngữ nói, người lành nghề mới cầm trên tay đã biết hay hay dở, câu này của Nhiếp Chấn Bang vừa nói ra, ánh mắt Liễu Dũng liền sáng lên. Chủ tịch thành phố Du Châu – Vu Thương Đàm và Bí thư tỉnh ủy Kiềm Châu – Tăng Phùng Xuân cũng vậy.

Nếu nói một cách máy móc, ba người sẽ không kích động như thế. Chỉ cần không phải là một kẻ vô dụng, chuyện mình đã làm một lần vẫn có thể thuật lại được. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại rất sáng tạo, nói về tam công chi. Đây là vấn đề mới, nhưng ba người cũng hiểu rất rõ. Nhiếp Chấn Bang chính là người có tài dự liệu.

Nhiếp Quốc Uy cũng thản nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Khu Kiến Đoàn có ý thị uy.

Vẻ mặt Khu Kiến Đoàn lúc này cũng có chút khó coi. Tuy nhiên, Khu Kiến Đoàn cũng rất linh lợi, lập tức cười nói:

– Tam công chi, đề tài hay như vậy, tôi cũng đang nghiên cứu nên rất muốn nghe cao kiến của đồng chí tiểu Nhiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.