Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 539: Không thể hầu được nữa


Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 539: Không thể hầu được nữa

Thái độ của Chủ nhiệm Hứa thế này là sao, nó khiến tất cả cán bộ của thành phố Vọng Hải không khỏi choáng váng. Này, này, đây không phải là thái độ ngày hôm qua của Bộ trưởng Doãn sao?

Bên cạnh, An Quốc Vũ cũng đến gần Nhiếp Chấn Bang nói nhỏ:

– Chủ tịch thành phố, đây là cái loại chủ nhiệm vô tích sự, quá ngạo mạn rồi”

Bây giờ An Quốc Vũ đã tự coi mình là người thân cận nhất của Nhiếp Chấn Bang rồi, chính là cảm giác có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Mưu đồ này của An Quốc Vũ, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, chỉ là Nhiếp Chấn Bang không muốn để tâm tới, con người An Quốc Vũ này, có chút khôn lỏi. Nhưng bản tính cũng không phải là người xấu. Trên đời làm gì có ai là hoàn hảo, chỉ cần còn có ích với ta, thì không có vấn đề gì cả. Lập tức, thì thầm:

– Lão An, không cần phải nôn nóng như thế. Người ta dù sao cũng là Phó Chủ nhiệm Ủy Ban cải cách và phát triển, ngày thường không ít các cán bộ cấp dưới phải tìm đến nhờ cậy, chút kiêu ngạo này cũng là chuyện thường tình. Lão An, bữa cơm hôm nay, không cần cho vào những khoản chiêu đãi khách của chính phủ, bản thân tôi có thể lo liệu được.”

Một trăm nghìn, bên trong lâu đài cổ Âu Á này, có lẽ đơn thuần chỉ là đẳng cấp của việc chi tiêu, đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang không cho nó nằm trong những khoản mà chính phủ phải chi, không phải nói Nhiếp Chấn Bang tự cho mình thanh cao, mà là những tính toán sau này của hắn. Ở thành phố Vọng Hải này, Nhiếp Chấn Bang cũng chuẩn bị phát triển một cách tốt nhầt tiêu chuẩn tiếp khách công ở thành phố Lương Khê và Tân Lê. Nếu chính mình không làm tốt thì làm gì có ai phục.

Giờ phút tiến vào phòng khách của lâu đài cổ này, Chủ nhiệm Hứa giống như là được về tới nhà, cảm thấy hết sức thân thuộc và thoải mái.

Trong đại sảnh, các quý bà và phục vụ đi đi lại lại, xem ra, cũng giống như các bữa tiệc bình thường của những người nổi tiếng khác, Lúc này Chủ nhiệm Hứa cũng không còn giữ thái độ nghiêm túc như vùa nãy, liền cho một tràng vỗ tay.

Rất nhanh, một người phục vụ đã ra đón chào, cúi đầu hỏi thăm:


– Chào tiên sinh, cho hỏi các vị đã có chỗ chưa?

Chủ nhiệm Hứa liếc mắt sang bên Bộ trưởng Doãn, nói một cách lạnh lùng:

– Không có, chuẩn bị cho chúng ta một phòng đi.

– Vâng, mời các vị đi lối này.

Người phục vụ này không quá cao ngạo cũng chẳng tầm thường, lúc trả lời không thể không nói, Vân Trí Quang về điểm này cũng không khác, toàn bộ nhân viên phục vụ ít nhất đều được gửi sang các câu lạc bộ chuyên nghiệp của nước ngoài huấn luyện rồi. Trong này, bất luận khách hàng nào đều được đón tiếp như Thượng đế.

Bên trong phòng, phục vụ đem thực đơn ra cho Chủ nhiệm Hứa, công tác ở địa phương này, con mắt không những có mà phải thấy rất rõ, trong đám người này, đều coi Chủ nhiệm Hứa là chính. Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt như đưa thực đơn cũng không làm nổi, thì đó không phải là sự sỉ nhục đối với Vân Trí Quang sao?

Chủ nhiệm Hứa có vẻ lại ngựa quen đường cũ, lạnh lùng nói:

– Về đồ ăn, cứ mang lên những món theo phong cách nước Pháp đi. Lần trước, ăn cái món gì mà gan ngỗng và canh tương cá cũng khá ngon. Rượu thì sao? Louis 14 đi, takhoong quen uống Lafite.

Những lời này khiến vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang có đôi chút không thoải mái, tên Chủ nhiệm Hứa này quá cao ngạo rồi. Hơn nữa, làm một cán bộ Thứ trưởng, cũng không để tâm xem có ảnh hưởng gì, thật khó mà tin được, người như này, làm sao lại có thể bước lên được vị trí này nhỉ?

Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn nhẫn nại, dù sao, lúc này cũng đang có việc cần đến ngươi. Đợi phục vụ ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang mới bắt đầu mở lời:


– Chủ nhiệm Hứa, xin chào. Tôi là Chủ tịch thành phố của thành phố Vọng Hải – Nhiếp Chấn Bang, lần này mời Chủ nhiệm Hứa qua đây…chủ yếu là muốn phiền Chủ nhiệm Hứa sau này để mắt nhiều hơn và ủng hộ chúng tôi trong công của thành phố Vọng Hải.

Những lời này, về cơ bản là không quá kiêu ngạo cũng không quá xu nịnh. Thành phố này không có gì quá là đặc biệt, cái nói này, thường hay thấy nhất. Cái gọi là quan tâm và ủng hộ về mặt công việc của mỗi một địa phương, hàm ý sâu bên trong chính là tiền hay các dự án

Phía bên cạnh, Bộ trưởng Doãn hiểu ý liền gật đầu và nói:

– Chủ nhiệm Hứa, chuyện là như vậy, lần này, Chủ tịch thành phố Nhiếp đã nhận được thông tin, chính phủ đang tìm cách quy hoạch mạng lưới đường cao tốc trên cả nước. Cho nên lần này, Chủ tịch Nhiêp muốn tranh thủ một chút, xem có thể lên cao tốc ngắm trời cao hay không, với tư cách là người đầu tiên xây dựng công trình đợt 1

Tiếng nói nhỏ xuống, Chủ nhiệm Hứa giống như là lửa thúc vào mông, nhìn Bộ trưởng Doãn không hề khách khí nói:

– Bộ trưởng Doãn, chuyện này thì địa phương sao lại biết, trừ một vài thủ trưởng trong Quốc vụ viện rõ, Ủy ban cái cách và phát triển cùng các anh hiện nay ngoại trừ một số chuyên gia đang nghiên cứu việc này, cũng chỉ có mấy người chúng rõ. Sao lại có thể như vậy được? Tôi nói này, Bộ trưởng Doãn, điều lệ giữ bí mật của tổ chức ngươi chắc biết rất rõ, chuyện này mà truyền ra ngoài. Bên trên biết được, chúng ta rất khó để ăn nói. Đến lúc đó, các tỉnh trong cả nước đều chạy lên bên trên xin xỏ, trách nhiệm này ngươi có gánh vác nổi không?

Những lời này khiến sắc mặt Bộ trưởng Doãn rất khó coi, dù sao, theo cấp bậc trên dưới mà nói, hai người này không ai hơn ai. Nhưng giờ phút này, tự mình như đã hạ cấp xuống giống nhau, lại còn bị phê bình. Điều này cũng làm cho Bộ trưởng Doãn tức tối. Lão trầm giọng nói:

– Chủ nhiệm Hứa, chuyện này ta có thể lấy nguyên tắc Đảng của bản thân ra đảm bảo, tôi không hề tiết lộ chuyện này ra ngoài, thời điểm Nhiếp Chấn Bang đến tìm tôi thì họ cũng đã biết những chuyện này rồi. Ngồi bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn làm Bộ trưởng Doãn mát mặt, cảm thấy có đôi chút khó xử, liền nói theo: “Chủ nhiệm Hứa, Bộ trưởng Doãn nói không sai, từ một nguồn tin mà ta biết được, không có liên quan gì đến Bộ trưởng Doãn.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đối với Chủ nhiệm Hứa đã vô cùng nhẫn nại. Kiêu ngạo ngông cuồng đều gặp qua rồi, nhưng thế này thì chưa bao giờ, còn tự cho mình là Phó thủ tướng Quốc vụ viện.


Chủ nhiệm Hứa lúc này cảm giác như bị sỉ nhục, sắc mặt đúng là rất khó coi, trầm giọng nói:

– Cụ thể như nào thì sao mà biết được, tôi sẽ không truy cứu nữa. Chẳng qua chuyện này xử lý không được ổn cho lắm. Việc quy hoạch đường cao tốc quốc gia liên quan đến toàn bộ sắp xếp của Nhà nước, không phải cán bộ địa phương muốn như nào là được như thế? Việc này liên lụy đến vấn đề quốc sách. Nếu là việc này thì không cần nói nữa.

Từ chối một cách thẳng thừng, dứt khoát, ngồi bên, Bộ trưởng Doãn cảm thấy vô cùng xấu hổ, sắc mặt không hề dễ coi, dù sao, người này là hắn mời qua đây, trong nội bộ, không thể không chú ý đến sắc mặt đối phương, ngươi Chủ nhiệm Hứa, đầu tiên là cố ý không để mắt đến cái bắt tay của Nhiếp Chấn Bang, sau đó lại tự mình đưa ra phê bình. Hiện tại, còn dám nói thẳng như vậy. Đây hẳn là không nể tình ta.

Người sống có một mặt, cây sống chỉ một lớp vỏ. Đây là một câu tục ngữ của người TQ, muốn nói đến chính là thể diện. Cũng tốt, việc này, mặc dù không thể thực hiện được. Ngươi có thể nói thẳng là không xử lý được. Bày ra hết thứ này đến thứ kia, giọng điệu cũng chân thành, người khác có thể hiểu cho ngươi, dù sao, quyền hạn của ngươi cũng có hạn, lại không thể đưa ra quyết định, sẽ chả có ai trách tội ngươi. Hoặc là, khéo léo đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, chỉ có nói vài câu khách sáo, thử giúp đỡ ngươi một lần, thành hay không thành khó mà nói trước. Ít nhất, cho người khác đủ sĩ diện, người ta mời ngươi ăn cơm cũng có thể là can tâm tình nguyện.

Nhưng Chủ nhiệm Hứa làm như vậy cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang thoáng chốc đã phải đứng lên.

Thấy như vậy, Chủ nhiệm Hứa chợt nhướn mày, trầm giọng nói:

-Lão Doãn à, thế này là có ý gì? Ông bây giờ sao lại có thái độ làm việc như vậy. Một số người làm việc không đứng đắn, đều đi ra. Bữa cơm này tôi không ăn. Tôi không ăn nổi.

Nói xong, Chủ nhiệm Hứa liền đứng lên. Lúc này Nhiếp Chấn Bang lên tiếng:

– Đứng lại.

Nhiếp Chấn Bang trong lòng đầy phẫn nộ nhìn Chủ nhiệm Hứa, có thể nói là trước nay chưa từng có, nhìn thẳng vào Chủ nhiệm Hứa nói:

– Cái gì gọi là không đứng đắn? Chủ nhiệm Hứa, phiền anh nói cho rõ, Nhiếp Chấn Bang tôi được Trung Ương bổ nhiệm về làm Phó bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, hơn hai triệu nhân dân của thành phố Vọng Hải này bầu làm Chủ tịch thành phố thành phố, tôi sao lại là cái loại người không đứng đắn, thưa ngài Chủ nhiệm Hứa trực tiếp nói để tôi có thể sửa sai.


– Ngoài ra, nói không ăn thì không ăn rồi. Chủ nhiệm Hứa đúng là quan lớn. Quy định của Á Âu anh cũng biết đấy, gọi đồ ăn rồi thì bắt buộc phải thanh toán, người nói không ăn phải là tôi mới đúng, nể mặt các ông mà các ông không biết điều sao? Ở cái đất thủ đô này, Nhiếp Chấn Bang tôi từ trước đến giờ chưa sợ ai cả.

Bữa cơm này, các vị từ từ ăn, tôi không thể hầu được nữa.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền đẩy ghế đi ra, bên cạnh Lưu Cao Hoa, An Quốc Vũ nói:

– Lão Lưu, chúng ta đi, đây là thủ phủ của thủ đô, cửa lớn đều mở theo hướng bầu trời, chúng ta không thể động vào, mau trốn thôi.

Vừa dứt lời, lúc này Chủ nhiệm Hứa cũng mặt tái mét, được phân công làm Phó chủ nhiệm của Ủy ban cải cách và phát triển, quản lý cơ sở bên dưới, các hạng mục trọng điểm, và các ban ngành quan trọng, Chủ nhiệm Hứa đi ra ngoài, cũng chưa gặp qua người như Nhiếp Chấn Bang, các bộ cấp địa phương, cậy nhờ còn không kịp, chuyện này đúng là chưa bao giờ thấy qua. Lập tức, sắc mặt của Chủ nhiệm Hứa bỗng thay đổi, toàn bộ suy nghĩ đều hướng đến hành vi xấu xa kia của Nhiếp Chấn Bang, nhưng chưa nghĩ qua, bản thân mình vẫn còn rất nhiều chỗ chưa đúng, nếu như nói, không phải hắn đã quá kiêu ngạo ngông cuồng, không coi ai ra gì. Nếu như nói, không phải hắn giữ bộ dạng quá kiêu ngạo này, chỉ là một bữa cơm. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đúng là không có ý nghĩa gì, vì một bữa cơm mà đắc tội với cán bộ các bộ và ủy ban Trung Ương, lại còn là lãnhđạo then chốt của Ủy ban cải cách và phát triển, Nhiếp Chấn Bang thật sự sẽ không làm. Dù sao, về sau cần nhận được sự ủng hộ của không ít chỗ, vì một bữa cơm không đáng để mình tạo thêm một kẻ thù.

– Bộ trưởng Doãn, đây là ý gì? Để cho tôi xuống không được sao? Được, được thôi. Bây giờ, nếu để cho các ông lấy được dự án cao tốc Vọng Thiên rồi. Từ Hứa này của ta sẽ được viết ngược lại.

Trong lời nói của Chủ nhiệm Hứa lúc này cũng đang ẩn chứa sự uy hiếp với người khác.

Bây giờ Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, trầm ngâm nói:

– Chủ nhiệm Hứa, Nhiếp Chấn Bang tôi không phải là lớn tiếng dọa, Ủy ban cải cách và phát triển này cũng không phải do ông mở ra, tôi vẫn phải nói rõ cho ông biết, dự án cao tốc Vọng Thiên, Nhiếp Chấn Bang tôi đã định rồi.

– Như thế nào? Tôi vừa mới lên lầu, đã nghe được ít nhất ba loại âm thanh, cơn gió nào lại đưa ngài đến miếu nhỏ bé này vậy.

Vừa dứt lời, Vân Trí Quang với khuôn mặt vui vẻ liền đi tới


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.